Nhưng, nàng và hắn không quen biết, Hoa Hồ Điệp sao lại giúp nàng. Điều này làm cho Dạ Hi rất bất ngờ.
“Hiên vương phi, người uống rượu say chính Tiểu Hỉ đưa người về phòng nghỉ ngơi, sau khi vào phòng không bao lâu, Tiểu Hỉ liền báo tin nói người bị hái hoa tặc bắt đi. Khi chúng ta đi xem, hiện trường còn có một bó hoa hồng. Người giải thích như thế nào?” Âu Quý Tình thản nhiên nói.
Chuyện này đúng là toàn bộ mọi người trong phủ tướng quân đều có thể làm chứng! Hừ, bà tin tưởng năng lực Hoa Hồ Điệp, khẳng định Dạ Hi đã bị vấy bẩn rồi. Vốn dĩ tính phái sát thủ đi giết chết Dạ Hi, chấm dứt hậu hoạn, ai ngờ những người đó vô dụng như vậy, thậm chí ngay cả một nữ tử cũng không giết được.
Bị ép vào bất đắc dĩ, Âu Quý Tình chỉ có thể sử dụng biện pháp như vậy. Nhưng bà ta không biết, bây giờ phủ tướng quân đã rối thành một nùi, mà toàn bộ nguyên nhân này là do Dạ Ngữ.
“Đúng vậy, bà cũng nói bổn vương phi uống rượu, thì làm sao có thể biết đã xảy ra chuyện gì được? Nhưng có một chuyện khẳng định tướng quân phu nhân sẽ vô cùng cảm thấy hứng thú.” Khóe miệng Dạ Hi dương lên một nụ cười tà ác, vốn dĩ nàng không muốn làm cho phủ tướng quân mất sạch danh dự. Nhưng Âu Quý Tình này lại cứ không biết phân biệt tốt xấu, nhất định phải va vào trên họng súng, vậy thì không thể trách nàng rồi.
Dạ Hi chú ý thái độ của ngươi.” Hoàng hậu lên tiếng ngăn cản, trực giác cho bà biết lời nói tiếp theo của Dạ Hi tuyệt đối không phải là lời gì hay ho.
“Ha ha, hoàng hậu nương nương đừng kích động, chuyện hôm qua trong phủ tướng quân có hái hoa tặc, Dạ Hi cũng nghe nói, nhưng mà bản gốc không phải thế này.” Ánh mắt Dạ Hi đảo qua một đám người, thành công nhìn thấy gương mặt của bọn họ biến sắc.
Khóe miệng Dạ Hi nâng lên một nụ cười lạnh, tiếp tục nói: “Phụ hoàng, hôm nay nha hoàn Thải Điệp của nhi tức khi đang trên đường đi mua đồ ăn thì nghe người ta nói, nhị tiểu thư phủ tướng quân bị hái hoa tặc làm bẩn. Hôm nay nha hoàn nhị tiểu thư phát hiện nàng ta trần truồng nằm ở trong phòng, cũng đã giữa trưa mà trong phòng vẫn còn mùi vị hoang dâm, có thể thấy được tình hình chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt đó!”
“Dạ Hi ngươi nói bậy, nữ nhi của ta làm sao có thể bị hái hoa tặc làm nhục! Rõ ràng là bản thân ngươi bị vấy bẩn vậy mà lại hãm hại nữ nhi của ta, nương nương… Người phải phân xử thay thần thiếp.” Âu Quý Tình phẫn nộ gào thét.
Dạ Hi lạnh lùng nhìn Âu Quý Tình, như phát hiện chuyện lạ gật đầu nói: “Cũng đúng, tướng quân phu nhân sáng sớm đã tới hoàng cung tìm hoàng hậu, làm sao có thể biết chuyện này. Vốn dĩ ta cũng không muốn nói, dù sao đây là việc xấu trong nhà, người ta thường nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Nào biết tướng quân phu nhân lại muốn ầm ĩ tới nơi này của phụ hoàng, ai, vì danh dự của Hiên vương, nhi tức chỉ có thể hy sinh danh dự của phủ tướng quân thôi.”
Một câu cuối cùng, là Dạ Hi cố ý nói cho hoàng thượng nghe, danh dự của Quân Mặc Hiên quan trọng hơn phủ tướng quân, nàng chính là muốn truyền đạt ý tứ này cho hoàng thượng.
Vào thời khắc nào đấy, Dạ Hi có thể vì Hiên vương bỏ qua phụ thân chính mình, hoàng thượng sao lại nghe không hiểu ý tứ này, bởi vậy, thái độ đối với Dạ Hi lại ôn hòa thêm vài phần.
Nếu như hái hoa tặc ở phủ tướng quân không có liên quan tới Dạ Hi, vậy thì ông sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
“Ngươi nói bậy, ta biết ngươi bị vấy bẩn, trong lòng chịu khổ sở, nhưng ngươi cũng không nên hãm hại Ngữ nhi, nàng là nhị tỷ của ngươi, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy.” Âu Quý Tình tức giận nói. Trong giọng điệu hàm chứa nồng đậm thương tâm, đau lòng vì nữ nhi Dạ Hì bất hiếu này.
“Vậy tới cùng đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng thượng lên tiếng hỏi, nhìn tình hình, nếu như ông lại không lên tiếng, hai người này đánh nhau cũng không chừng.
Thái tử ở một bên cũng mang vẻ mặt nôn nóng nhìn Dạ Hi, rốt cuộc sao lại thế này? Ngữ nhi làm sao có thể gặp phải hái hoa tặc, nàng chính là thái tử phi của mình. Nếu như thật sự bị làm nhục, vậy không phải là đánh vào mặt hắn sao?
Khi Dạ Hi đang chuẩn bị trả lời, Dạ tướng quân vội vàng đi tới.
Mà khi Âu Quý Tình nhìn thấy Dạ Viễn Thiên lại khóc càng hăng hơn, vừa khóc vừa kêu rên: “Lão gia, Ngữ nhi chúng ta mệnh thật khổ, trước đó vài ngày bị Dạ Hi bẻ gãy tay không nói, hôm nay lại bị Dạ Hi sỉ nhục như vậy. Ông nói nữ nhi chúng ta là một đại cô nương thuần khiết trong trắng, làm sao có thể chịu được sỉ nhục như vậy.”
Nghe vậy, sắc mặt Dạ Viễn Thiên tái mét nhìn Âu Quý Tình, đều do bà ta làm chuyện tốt, hãm hại Dạ Hi không thành, còn lôi cả nữ nhi bảo bối của mình vào.
“Âu Quý Tình, bà ngậm miệng.” Dạ Viễn Thiên quát lớn, ngược lại đối với hoàng thượng cung kính nói: “Hoàng thượng cựu thần hổ thẹn, không quản tốt tiện nội (vợ mình) để bà ấy hồ ngôn loạn ngữ, hôm qua trong phủ quả thật gặp tặc, nhưng cũng không phải hái hoa tặc. Quý phủ bị mất chút ngân lượng. Là nội nhân (vợ) không biết rõ ràng, hiểu lầm Hiên vương phi.”
“Lão gia, ông…” Âu Quý Tình còn muốn nói điều gì, lại bị Dạ Viễn Thiên hung hăng trừng một cái.
“Thì ra là hiểu lầm, Dạ tướng quân mang theo tôn phu nhân trở về đi, chuyện nhà tướng quân, trẫm cũng không quản nhiều. Hoàng hậu nàng cũng đừng quản, tuy Dạ phu nhân là muội muội của nàng, nhưng đây dù sao cũng là chuyện nhà tướng quân.” Hoàng thượng ra mặt hòa giải, nhìn Dạ Viễn Thiên vội vàng đi tới đây, vậy những lời Hi nhi nói là sự thật rồi.
“Tạ hoàng thượng.” Dạ Viễn Thiên cung kính nói.
Mà ở một bên Dạ Hi còn muốn nói cái gì, lại bị hoàng thượng cắt ngang: “Hi nhi, con đi tới Ngự Thư Phòng với trẫm, những người khác giải tán hết đi, đúng rồi, hôn sự của thái tử và Dạ Ngữ cũng hủy bỏ đi. Để thái tử lấy tiểu nữ nhi Dạ gia, đều là nữ nhi của Dạ tướng quân, thái tử cũng không chịu thiệt.”
Hòng thượng lạnh lùng nói một câu trực tiếp đẩy Âu Quý Tình xuống địa ngục, tại sao có thể như vậy.
Dạ Hi vốn định nói cái gì, nhưng hoàng thượng cũng đã nói như vậy, trong lòng biết hoàng thượng không muốn nhắc tới chuyện này, cũng không nói nữa, Dạ Ngữ không thể làm thái tử phi điều này đả kích khiến nàng ta khổ sở hơn là giết nàng ta.
Sau khi Dạ Hi đi khỏi, Quân Mặc Hiên bị thái tử và nhị hoàng tử mang đi, nói cho oai là mang đi chơi, về phần rốt cuộc là làm cái gì, chỉ có chính bọn bọn họ mới biết.
Đợi sau khi tất cả mọi người đều rời đi, trong Ngự Hoa viên chỉ còn lại Dạ Viễn Thiên và Âu Quý Tình. Lúc này, Dạ Viễn Thiên tức giận đã nhịn tới cực hạn, thuận tay tát một cái thật mạnh vào mặt Âu Quý Tình.
Chịu không nổi lực tát quá mạnh Âu Quý Tình ngã xuống đất, vẻ mặt oan ức nhìn Dạ tướng quân, đây là lão gia bình thường luôn sủng bà thương yêu bà sao?
“Âu Quý Tình, bà là đầu heo sao? Vậy mà an bài hái hoa tặc tiến vào phủ tướng quân, nữ nhi của bà bị làm nhục, thái tử phi cũng không được làm, lần này vừa lòng bà chưa!” Dạ Viễn Thiên tức giận nói, dù gì ông cũng đặt ít nhiều tâm tư trên người Dạ Ngữ, không nghĩ tới lại bị Âu Quý Tình ngu xuẩn này làm hỏng.
Âu Quý Tình kinh hãi, vẫn đang không rõ rút cục đã xảy ra chuyện gì, làm sao nữ nhi của bà lại bị làm nhục được? Điều này sao có thể, bị làm nhục phải là Dạ Hi chứ, làm sao có thể là nữ nhi của bà.
“Không tin sao, không tin thì tự bà trở về xem đi, bản tướng quân cầu xin bà lần sau khi tính kế người khác thì có đầu óc chút. Gương mặt kia của Dạ Hi, bộ dáng an toàn như vậy, bà cảm thấy sẽ có hái hoa tặc nào để ý sao? Cho dù nó ở bên ngoài tới nửa đêm cũng không có người cướp sắc đâu, bà lại đi tìm hái hoa tặc, ta…” Dạ Viễn Thiên thật sự không biết nói gì nữa.
Vì vậy, bỏ lại vẻ mặt đờ đẫn của Âu Quý Tình xoay người rời đi, may mắn ngoài nhị nữ nhi còn có tiểu nữ nhi, nếu không thì chức thái tử phi này cũng không tới phiên Dạ gia bọn họ rồi.