Tuyền Cơ đưa tay sờ đầu Tinh Oánh, thật may là có thuốc chữa thương thượng hạng của Bạch gia, Bạch Chiến Phong lại uy Tinh Oánh ăn chút ít thuốc chữa thương đan, Tinh Oánh thương thế đã ổn định, không nóng lên.
Nàng khẽ kéo màn ra.
Ánh trăng từ cửa sổ lọt qua khe hở chiếu vào, ánh trên mặt đất, giống như sương giống như lộ.
Bạch đại ca ngồi bên cạnh, thấy không rõ hình dáng – – không biết đã ngủ chưa.
Nàng hoàn toàn không buồn ngủ, suy nghĩ về an nguy của Long Phi Ly cùng mọi người, lai lịch đám thích khách kia.
Rõ ràng, chuyến đi này của bọn họ cũng không có bao nhiêu người biết.
Nếu cẩn thận nghĩ, đối phương rõ ràng đã sớm biết, chuẩn bị tập kích, bố trí thỏa đáng, chỉ âm thầm chờ thời cơ.
Âm thanh côn trùng dần dần rõ ràng.
Nàng đột nhiên cả kinh, một cảm giác kinh hồn táng đảm từ đáy lòng vọt lên, rót vào từng lỗ chân lông trên thân thể nàng – – chẳng biết tại sao, âm thanh côn trùng đúng là càng ngày càng cao dần!
Cố nhắm mắt lại, thân thể nặng nề giống như bị bóng đè.
Bên ngoài, côn trùng đang kêu, trong nhà nhỏ, lại như đặc biệt u tĩnh.
Đặc biệt yên lặng.
Loại cảm giác này rất quỷ dị, tựa hồ có cái gì đem động cùng tĩnh tách bạch ra.
Nàng luôn luôn cảm thấy – – nếu hiện tại nàng mở mắt ra, sẽ đột nhiên phát hiện có người đứng ở bên giường nhìn nàng.
Nàng trong lòng giật mình, âm thanh côn trùng bên tai đột nhiên biến thành một loại khác thanh âm, là hào thanh!
Nàng ngồi bật dậy.
Bên trong màn trướng, Tinh Oánh ngủ say, ngoài màn trướng, xác thực có thêm cái gì đó.
Tuyền Cơ mở màn ra, khẽ thở dốc, ôm đám tuyết trắng trên mặt đất lên.
“Sói con.”
Thú con mất tích hơn một năm lại đột nhiên xuất hiện ở vùng ngoại ô Yên Hà trấn vắng vẻ này!
Đầu sói con dùng sức hướng trên người nàng cọ, bày tỏ thân mật.
Rồi lại lập tức đem nàng vây bọc, bốn chân khẽ xiên nằm sấp, gầm nhẹ, một đôi mắt màu lam chăm chú nhìn Bạch Chiến Phong.
Tuyền Cơ trong lòng cả kinh.
Đôi mắt sói con, tựa hồ vừa sợ vừa vội, lộ vẻ hoảng sợ cùng sợ hãi, đối với Bạch Chiến Phong chống tay ngủ ở trên bàn liều mạng kêu gào.
“Sói con, ngươi muốn gọi tỉnh Bạch đại ca phải không?”
Tuyền Cơ kinh nghi, cũng rất mau ý thức được không ổn – – Bạch Chiến Phong là người luyện võ, lẽ ra nhĩ lực so với người bình thường tốt hơn rất nhiều mới là, đặc biệt là giờ phút này sói con tiếng kêu bén nhọn, hắn còn ngủ say như thế?
Chiến Phong, hắn lại giống như không thể tỉnh, nhắm chặt mắt.
Sói con ánh mắt hung dữ chợt lóe, đột nhiên tung người nhảy lên, móng vuốt hướng trên người Bạch Chiến Phong hung hăng cào.
Tuyền Cơ kinh hãi, thất thanh kêu lên: “Sói con, không cho phép đả thương Bạch đại ca!”
Sói con lại mắt điếc tai ngơ, móng nhọn hung ác xé qua, áo trắng nhiễm máu, nam tử nhảy dựng lên, đem Tuyền Cơ ôm vào trong ngực, kiếm quang thẳng tắp chỉ phía trước.
Tuyền Cơ chợt kinh chợt hỉ, “Đại ca, ngươi đã tỉnh?”
Bạch Chiến Phong hơi ngẩn ra, ánh mắt lướt đi, nhanh chóng thu kiếm vào vỏ.
Tại bãi săn trong, hắn đã gặp qua nó!
Nghe nói là thú con Tuyền Cơ nuôi, hắn nhưng có cổ cảm giác cổ quái – – tựa hồ như… đã từng quen biết!
Tuyền Cơ đang nhìn sói con, thấy trên thân thể tuyết trắng của nó đột nhiên phá ra một đạo vết thương, máu chảy cuồn cuộn.
Nàng cực kỳ kinh nghi, đã thấy sói con hướng hai người gào lên một tiếng, hướng cửa sổ nhảy lên, phá cửa sổ phóng ra.
Bạch Chiến Phong giống như thấy trên người nó chợt hiện miệng vết thương, rùng mình, nói: “Tuyền Đệ, chúng ta đi theo nó, hình như nó muốn dẫn chúng ta đến địa phương nào đó!”
Tuyền Cơ gật gật đầu, nhìn thoáng qua giường, vội nói: “Tinh Oánh thì sao đây?”
Bạch Chiến Phong động tác cực nhanh, đã đưa tay vòng ở eo của nàng, thi triển khinh công nhảy ra ngoài.
Âm thanh lướt qua cỏ cây vang lên, Tuyền Cơ mới nghe được thanh âm nam nhân ở bên tai, “Mục tiêu của thích khách nhất định không phải là Đoạn phu nhân, nếu hai người các ngươi cùng lưu một chỗ, càng gặp phiền toái.”
Tuyền Cơ nghĩ lại, lập tức hiểu ý tứ của Bạch Chiến Phong.
Đột nhiên, Bạch Chiến Phong hai chân chụm lại, mượn lực cành cây phía trên nhảy xuống, ôm Tuyền Cơ, trở về mặt đất.
Tuyền Cơ ngẩn ra, lại thấy bóng trắng phía trước ngừng lại, đứng ở trong màn đêm, đang chằm chằm nhìn vật gì đó phía trước.
Tuyền Cơ trong lòng đột nhiên co rút nhanh.
“Tuyền Đệ, đợi tí nữa có đánh nhau, ngươi trốn ở bên trong, nhất định không đi ra, hiểu chưa?”
Đánh nhau? Bốn phía có người?!
Nàng còn chưa kịp có phản ứng gì, thân thể đã hướng rừng cây bên cạnh té xuống.
Nàng hoảng hốt, mới vừa vịn cành cây đứng lên, đã thấy thân hình Bạch Chiến Phong ở bên người sói con.
Nàng không dám lộn xộn, nín thở đứng, lặng lẽ nhìn ra, bóng sói con lắc lư phía trước, cành lá tuôn rơi lật qua lật lại, mười mấy đạo bóng đen lần lượt nhảy ra.
Người cầm đầu – nàng bụm chặt miệng – là Ngọc Kết Tử hai năm trước ngoài Kim Loan điện không biết tung tích!
Hắn sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Trong lòng nàng “Phốc” “Phốc” nhảy loạn, hắc y nhân trước mắt ở giữa nhóm người này!
Là hắn làm!
Thích khách trên trấn đều do hắn an bài, không trách được!
Nàng kinh hồn táng đảm nhìn lại, nghĩ hơn một năm trước trên Kim Loan điện nam tử kia vốn là gần như phải lấy được hết thảy.
Đột nhiên, dưới chân giống như có cái gì trơn trượt từ dưới váy vọt qua.
Nàng cả kinh – – dã thú hoang sơn, hay là rắn?
Rắn cũng không sao, nếu là rắn độc… Nàng duỗi tay gắt gao che miệng, chỉ sợ mình phát ra động tĩnh gì, chân nhẹ nhàng di chuyển đến giữa lùm cây, dưới chân lại đột nhiên dẫm lên vật gì đó.
Nàng giật mình, khẽ khom lưng nhặt lên, vừa xem thấy, kinh hãi.