“A Ly? Cái gì gọi sai tên?”
Tuyền Cơ ôm lấy chăn mền, ngực một hồi đau nhói, kinh ngạc nhìn xem Long Phi Ly đột nhiên trở nên ám lạnh.
Hắn mới vừa rồi còn mừng rỡ như điên, vì cái gì hiện tại – –
“Thí dụ như, Bạch Chiến Phong.” Hắn bước nhanh tới, hai tay đè chặt vai nàng, ánh mắt chòng chọc nhìn nàng, chữ chữ bỗng nhiên dừng lại.
Nàng không hiểu hắn vì cái gì đột nhiên nói với nàng lời này, ánh mắt của hắn sâu rét lạnh miệt, trong lòng nàng hoảng loạn, xoa lên mặt của hắn, lại bị tay hắn đẩy ra.
Lần này, lực đạo cũng không lớn, nàng lại cảm thấy rất đau. Nàng sững sờ nhìn mình bị hắn đẩy tay, không thốt nên lời.
Nhưng hắn lại mở miệng trước, “Tại ngươi tỉnh trước khi đến, trẫm một mực nghĩ, ngươi nhất định đã uống thuốc, chỉ là nếu đã uống thuốc, vì sao không uống cho hoàn toàn một chút?”
Hắn sao sẽ biết nàng uống qua thuốc! Tuyền Cơ toàn thân chấn động, nắm chặt đệm chăn “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Có ý gì?”
Nàng nghe được âm thanh âm nặng nề lạnh lẽo đến cơ hồ không cách nào tuởng được từ đỉnh đầu truyền đến, trên bờ vai, tay của hắn cấp tốc bóp chặt, xương cốt của nàng như bị hắn bóp nát.
“Nếu như ngươi không có uống qua thuốc, như thế nào còn tưởng rằng đây là cốt nhục của trẫm?”
Phảng phất bị cái gì hung hăng đập vào trong lòng, nàng toàn thân cứng đờ, đột nhiên ý thức xuất hiện làm nàng cảm giác hít thở không thông, móng tay đang gắt gao vùi lấp trong chăn rất nhanh bị phá gãy.
Nàng không còn khí lực đi nhìn mắt của hắn, thanh âm của hắn lại không chịu buông qua nàng.
“Hơn hai tháng đại đích hài tử, vậy thì ngươi cho rằng trẫm ngay cả mình có chạm qua ngươi Niên Tuyền Cơ hay không cũng không biết?”
Hơn hai tháng… Là Yên Hà trấn mang thai hài tử?
Sau đó tránh thai thất bại?
Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn về phía bụng đắp chăn còn bằng phẳng như gương, tay chân, thậm chí tim, lộ vẻ tang thương lạnh buốt, sợ, hận, đau, cảm giác phân không rõ loại khí thế càng mạnh.
Nàng ngơ ngác nhìn về nam nhân trước mặt, a, trong ngữ khí của hắn khinh miệt châm chọc là cười nàng ngu xuẩn sao? Mang thai, lại hai ba tháng cũng không biết chút nào sao?
Nàng thân thể không tốt, hay bởi vì có bầu không được con của hắn, tâm can tích tụ, trước kia không thể không thử qua nguyệt sự không cho phép, về sau tại Thôi Y Nữ điều trị hạ, mới khá hơn. Đứa bé này ở trong bụng quá yên lặng, như nôn mửa những thứ này sớm mang thai phản ứng đều chưa từng có… Nàng cho là chuyện đêm đó, hậm hực trong lòng, mới ảnh hưởng tới nguyệt tín, còn theo như trước kia Thôi Y Nữ mở phương thuốc nếm qua thuốc.
Nguyên lai là có con.
Đúng là, Tinh Oánh kê đơn thuốc nàng đều uống, làm sao sẽ có? Nếu nói là lần đầu tiên mang thai thời điểm, Thôi Y Nữ giảm liều thuốc, làm cho nàng có hài tử, lần này vì sao lại trùng hợp như thế, Tinh Oánh biết rõ sự tình liên quan trọng đại, như thế nào không cẩn thận bỏ thuốc.
Nàng mắt mũi chua xót, lại đột nhiên một ý nghĩ thóang qua – – ngày đó nàng làm cho Điệp Phong đi lấy thuốc, Điệp Phong đụng phải Thôi Y Nữ… Đơn thuốc kia là thuốc gì, Điệp Phong cùng Thôi Y Nữ cũng biết, nếu là… Các nàng hảo ý đổi thuốc đây?
Như nàng căn bản cũng không có ăn vào thuốc!
Thì ra là muốn trốn thủy chung… thủy chung chạy không khỏi!
Nàng tâm tâm niệm niệm muốn mang thai con của hắn, thủy chung có bầu không được… Ước nguyện người ta trọn đời cũng không có lại chỉ một đêm, nàng lại có hài tử của người kia – –
Nàng trong cung thời gian đều ở chung một chỗ với hắn, chỉ có tại trấn Yên Hà ngoài ý muốn, bọn họ tách ra… Đêm đó, từ đầu đến cuối hắn cùng nàng một chỗ, chỉ có Bạch Chiến Phong, về sau, không biết là nguyên nhân gì, Bạch Chiến Phong tại cấp hàm nói như vậy, cho nên hắn hoài nghi Bạch đại ca sao?
Hơi thở nặng nề của hắn không ngừng phun lên trên mặt của nàng, tay hắn dán sát vai nàng, ẩm ướt như phỏng, tâm của hắn, sớm đã lạnh chết?
Nàng liều mạng lắc đầu, mạnh ngẩng đầu chống lại ánh mắt của hắn.
Hắn con mắt đen lạnh giống một đạo tuyền, như muốn đem nàng hút đi vào hung hăng đập phá nghiền nát.
“Không phải là hắn? Vậy là ai? Hả?” Long Phi Ly nhếch môi cười, con mắt sắc trầm xuống, đột nhiên vòng tay bóp lấy cằm nàng, “Sau khi ngươi hồi cung, liền bắt đầu tránh né trẫm, trẫm sớm phái người đến hộ nông trại thăm dò, tìm được nhà nông nơi ngươi ngủ trọ, đêm đó, các ngươi ba người cùng phòng, Nhạc Tinh Oánh liên tục hôn mê bất tỉnh, trong phòng có ba người, nhưng trên thực tế xem như chỉ có ngươi cùng Bạch Chiến Phong hai người ở đây!”
“Về sau, người trong nông trại chứng kiến hắn ôm ngươi ra ngoài!”
“Ngươi biết trong tâm của ta chỉ có ngươi,” tầm mắt sớm đã mơ hồ không chịu nổi, nàng run rẩy nắm cánh tay hắn, “Long Phi Ly, không có! Chúng ta không có! Ta có thể hướng ngươi thề, không phải là Bạch Chiến Phong, không phải hắn!”
Nàng rấm rứt khóc, đột nhiên bị hắn từ trong đệm chăn ôm lên, nàng bị buộc nửa quỳ trên giường, đầu của nàng bị tay hắn mạnh mẽ đè xuống, hắn đem nàng ôm trong ngực sít sao, thanh âm của hắn đau khổ gầm nhẹ tại bên tai nàng, “Tiểu Thất, nói cho trẫm, có phải hay không Long Tu Văn? Có phải hay không Long Tu Văn làm?”
Tuyền Cơ Tâm giật mình, đột nhiên tỉnh ngộ ra, vừa rồi – – hắn đang thử nàng, từ nàng bắt đầu tỉnh lại, hắn vẫn đang thử nàng!
Tất cả lời muốn nói đọng lại trên bờ môi, trong lúc nàng còn đang sợ giật mình, hắn lại đột nhiên dùng sức đẩy ra nàng, vừa lui lại, khom đầu gối nửa quỳ trên mặt đất.
Tâm xoắn chứng bệnh! Nàng không thể chần chờ!
“Không phải là hắn!” Hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức lảo đảo xuống giường đi đỡ hắn, “A Ly, ngươi ra sao?”
Bình sinh lần đầu tiên, nàng cẩn thận như vậy, tâm căng tới cực điểm, không dám ở trên mặt lộ ra phân nửa đau lòng, chỉ làm ra vẻ không biết.
Tay của nàng không ôm được thân thể hắn. Hắn ngồi yên phất một cái, nàng ngã ra ngoài.