– Tự hỏi bình sinh không hổ không thẹn, chỉ có một chuyện hối hận nhất. Đó là thời điểm Long Phi Ly đi, đuôi mắt vẽ một cái, cười lạnh phun ra lời.
Tuyền Cơ bị cho trở về Phượng Thứu cung.
Ngoại trừ Điệp Phong, trong nội cung cung nhân đều bị thay đổi. Nô bộc làm việc bên ngoài, tất cả mọi người xúm lại đàm tiếu.
Hỏi Điệp Phong, quả nhiên là Điệp Phong lén lút thay đổi thuốc, cho rằng nàng đang cùng Hoàng Đế cáu kỉnh. Nàng nguyên là hảo ý, chỉ là chuyện không khống chế được thôi.
Đến khi nàng muốn gặp hắn, chỉ là nàng sẽ không còn được gặp lại hắn. Nàng không cách nào tiến vào Trữ Tú Điện.
Đồng thời, hắn cũng chỉ nửa giam cầm nàng, nàng có thể đi vào ra Phượng Thứu cung, nhưng ai nàng cũng không còn thấy. Không nói đám người Long Tử Cẩm, chính là Thôi Y Nữ cũng không còn thấy, đi đến Thái Y Viện, Thôi Y Nữ luôn không có ở đây. Nàng hiểu, là lệnh của hắn.
Bụng vẫn chưa thấy lớn, thế nhưng khối thịt máu đúng là lớn lên, nàng trải qua cuộc sống như cái xác không hồn, nàng muốn phá thai, nhưng không có thuốc. Cảm giác như là sống không bằng chết.
Có lần nàng ở trong bóng đêm cầm lấy mảnh ngói nghiền nát sứ ngói nhẹ nhàng khoa tay múa chân trên người mình, rất nhanh, từ góc tối tử vệ nhảy ra chế trụ.
Về sau, hắn đến.
Hắn lạnh lùng chăm chú nhìn nàng thật lâu, nói, nếu nàng động nạo thai hoặc có loại ý niệm đó trong đầu, hắn lập tức giết Bạch Chiến Phong.
Sau đó, lại qua vài ngày, có một đêm, nàng nằm ở trên giường, hắn đột nhiên đến, toàn thân mùi rượu đem nàng gắt gao ôm lấy, cũng không nói chuyện, thật lâu, mới lảo đảo rời đi.
Nàng vẫn cho là, hắn sẽ ban thuốc hoặc làm cho người ta đem hài tử trong bụng nàng xoá sạch, nhưng hắn vẫn không để cho nàng đem hài tử lấy xuống, rõ ràng hắn sớm đã điên cuồng thống khổ không chịu nổi.
Kỳ quái, đau đớn là nàng rất rõ ràng cảm giác được, hắn càng ngày càng hận nàng.
Cũng nghĩ là hắn sẽ cho đòi Bạch Chiến Phong trở lại, nhưng vẫn không có – – Hung Nô phát khởi tiến công.
Về sau, nghe nói hắn có tân sủng, mới có một quý tần, hàng đêm ân sủng. Chỉ là vị tân quý tần này nghe nói cực kỳ thần bí, nửa bước không ra hiên trong, không có người thấy vị mỹ nhân này, hầu hạ người làm cũng một mực giữ kín như bưng, không hề đề cập tới.
Nàng không khóc, đỏ mắt chính là Điệp Phong, hỏi nàng, nàng cùng hoàng thượng có phải là lại nháo cái gì khó chịu. Nàng không cách nào trả lời.
Ngược lại Như Phi sang đây xem qua nàng vài lần, lại nói chút ít lời an ủi, nói cùng nàng hiện tại thân thể có nhiều bất tiện, làm cho nàng chớ trách Hoàng Đế.
Trong ngoài cung đều đang suy đoán tâm Hoàng Đế, là vì Niên Phi mang thai không cách nào hầu hạ, hay là Hoàng Đế xác thực lại có người tình mới. Từ từ tất cả mọi người nghiêng về loại suy đoán sau, bởi vì Hoàng Đế không hề đặt chân vào Phượng Thứu cung.
Trong lúc có nhiều truyền thuyết, cuộc sống vẫn trôi qua.
Nàng thống khổ lại vẫn thủ một tia hi vọng. Hi vọng Bạch Chiến Phong cùng phu thê Tinh Oánh bình an, hi vọng Bạch Chiến Phong an bài người cuối cùng có thể bắt giữ Long Tu Văn, cầm tới giải dược.
Bảo Điệp Phong trong cung thời điểm ra ngoài, thám thính chút ít tình huống biên quan.
Tình hình thời chiến ai cũng quan tâm, nên cũng không khó hỏi thăm – -trận chiến Tuyết Lan sơn, rất khó đánh. Binh lực cách xa quá lớn, hoàn cảnh xấu cơ hồ là so một với năm.
Nếu thủ thành không phải là Bạch Chiến Phong, chỉ sợ Tuyết Lan sơn sớm đã bị chiếm đóng. Hung Nô cho rằng, Bạch Chiến Phong chỉ sẽ tử thủ thành trì, không nghĩ tới hắn lại lợi dụng thế núi hiểm trở, phát động mấy lần đánh bất ngờ, làm cho Hung Nô hao tổn không ít binh mã. Công thủ trong lúc đó, dụng binh như thần.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, Tuyết Lan sơn càng ngày càng khó thủ, Hung Nô tiếp tế sung túc, mà binh lương cho quân Tây Lương lại không đến. Bởi vì quân đội Tây Lương tập trung tại Nguyệt Lạc, bên kia chiến sự mặc dù không hung hiểm bằng Tuyết Lan sơn, cũng càng ngày càng khẩn trương.
Nhưng vài ngày gần đây, Ninh Quân Vọng cũng đang có nhiều trận thắng tại Nguyệt Lạc, vì vậy gần như tất cả mọi người suy đoán Long Phi Ly sẽ điều một bộ phận binh từ Nguyệt Lạc sang, tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường Tuyết Lan sơn.
Long Phi Ly cũng không làm như vậy. Trên triều đình, có nhiều thần tử đề xuất gián nghị, đều bị hắn lạnh lùng bỏ qua.
Tuyền Cơ hiểu tính hắn, sẽ không xem quốc gia làm trò đùa, nhưng không tưởng được hắn lúc này cứng rắn như thế – – hắn hận Bạch Chiến Phong cùng nàng.
Nàng mỗi đêm ác mộng, đều mơ Bạch Chiến Phong hi sinh vì nước. Nàng càng ngày càng thống khổ, lại thu nhiếp tinh thần, không dám bước vào Trữ Tú Điện một bước, sợ càng chọc giận hắn ta.
Mỗi một ngày qua đi, tình huống Tuyết Lan sơn càng ngày càng hiểm ác, sáng sớm tinh mơ ngày ấy, nghe tin quân Tây Lương đã đứt lương ba ngày, nàng đi Màu Minh Hiên – – nơi tân quý tần ở. Hắn mấy ngày nay, chỉ ngày đêm trú tại Màu Minh Hiên. Nàng không muốn đặt chân cái chỗ kia, rốt cuộc cũng không kéo dài thêm được.
La Cẩm chính là phi tần mới phong, giờ phút này đang ngồi ở trước bàn trang điểm.
Màn che bên trong, Hoàng Đế còn chưa thức dậy – – đêm qua uống rất nhiều rượu, gần như đến bình minh mới ngủ.
Tỳ nữ báo lại Phượng Thứu cung Niên Phi đến.
Hoàng Đế sớm có mệnh lệnh, không cho nàng gặp bất luận kẻ nào, cũng không có ai dám đến tìm nàng. Nàng mặc dù cảm giác kỳ quái, nhưng Hoàng Đế đối với nàng cực kỳ sủng ái, trong lòng nàng vui mừng, thật cũng không để ý nhiều hơn.
Niên Phi, vị sủng phi của Hoàng Đế ngày xưa, thời điểm vẫn còn ở dân gian, nàng liền sớm nghe thấy, liên tục hiếu kỳ. Nàng lặng lẽ lại nhìn Hoàng Đế đang ngủ say, rốt cục phân phó tỳ nữ thỉnh Niên Phi đến tiền sảnh.
Tuyền Cơ không tưởng được khi La Cẩm qua màng lụa mỏng che mặt thấy nàng ánh mắt sắc đại biến, lập tức hạ lệnh trục khách, ngôn ngữ hết sức tệ, bắt tỳ nữ mang hai người ra ngoài.
Vài cái tỳ nữ đưa tay đến đỡ. Điệp Phong xem ánh mắt La Cẩm bất thiện, sợ nàng cho người làm kinh động thai của Tuyền Cơ, lấy thân mình che chở Tuyền Cơ, cùng tỳ nữ La Cẩm giằng co, Tuyền Cơ kéo Điệp Phong qua, nhìn về phía La Cẩm, nhẹ giọng nói một câu “Tôn ti chẳng phân biệt được, Niên Tuyền Cơ hôm nay nhất định phải gặp Hoàng Thượng”.
Tuyền Cơ phi vị so với mình cao, La Cẩm cả kinh, đang suy nghĩ có nên hay không cho nàng gặp Hoàng Đế, ánh mắt tại trên gương mặt tái nhợt của nàng xẹt qua, cảm thấy hung ác, để cho thị tỳ đuổi hai người ra ngoài.
Tuyền Cơ nhìn quanh mọi người một vòng, một đám tỳ nữ lập tức không dám động thủ, La Cẩm những ngày qua bị Hoàng Đế nuông chiều, trước tiến cung là tiêu sư nữ, tính tình quá điêu ngoa, liền tự mình động thủ đến xô đẩy Tuyền Cơ.