Có lẽ là do khí hậu Bắc Hồ khô ráo, hoặc bởi vì trong quan tài có để dược vật chống sự phân hủy, thi thể Dận Tường không hư thối, thậm chí không có bất kỳ mùi vị khác thường nào .
Áo liệm của hắn đã bị Đô Sắc Hiến tìm tòi cởi ra, ta cổ sức cắn cắn môi, vén vạt áo của hắn lên, thì thấy trước ngực hắn có một vết đao thật sâu .
Dận Tường quả nhiên là bị đôi gian phu dâm phụ này hại chết, ta chậm rãi vuốt mắt cho hắn, trong lòng bi phẫn không thể hình dung được .
Ta cũng không làm chuyện thiếu tỉnh táo, mình đang ở nước ngoài, cho dù có gì sơ xuất thì mình sẽ rơi vào cục diện bất lợi .
Từ trong đối thoại của hai người này, ta có thể đoán được người ngoài không rõ chân tướng của việc Dận Tường chết đi .
Dận Tường ở Bắc Hồ có địa vị hèn mọn, không ai coi trọng tên phò mã Đại Khang tới đây cầu hòa này cả .
Ta chậm rãi đi tới chồ Thác Bạt Ngọc Nhi, cúi người lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng ta, nói :
“Có phải ngươi giết hoàng huynh ta?”
Thác Bạt Ngọc Nhi bị ta nhìn như vậy, thì cúi đầu xuống thấp giọng nói :
“Ta. .. không giết hắn. .. “
Ta cười lạnh nói :
“Vết thương trên ngực hắn là do ai gây ra?”
Ta bỗng nhiên xoay người sang lại, rút loan đao đặt trên hậu tâm của Đô sắc Hiến, nói :
“Nếu không phải ngươi, thì chính là tên hỗn trướng này, ta dùng máu của hắn để tế vong linh của hoàng huynh ta. “
Thác Bạt Ngọc Nhi thét to :
“Không được! Ngươi. .. hoàng huynh ngươi là. .. do ta giết. .. không có quan hệ gì với hắn cả!”
Thác Bạt Thuần Chiếu hắng giọng che mặt đứng ở ngoài cửa, câu nói vừa rồi của Thác Bạt Ngọc Nhi hắn đã nghe rõ .
Ta thu hồi loan đao đứng dậy, hướng Thác Bạt Thuần Chiếu :
“Thái tử tới tới thật đúng lúc, có một số việc, ta đang muốn người trả lời một cách thỏa đáng!”
Thác Bạt Thuần Chiếu biểu tình lạnh lùng, hắn theo ta đi tới trước linh cữu, cúi người nhìn một chút, sắc mặt càng trở nên khó coi . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Thác Bạt Thuần Chiếu thấp giọng nói :
“Chúng ta ra bên ngoài nói. “
Ánh trăng như nước chiếu lên thân ảnh của chúng ta, ta và Thác Bạt Thuần Chiếu đứng ở trong sân, ai cũng muốn nhìn ra tâm tư của đối phương .
Ta mở miệng trước nói :
“Chuyện này người có biết hay không?”
Đương nhiên là ta muốn nói tới chuyện Thác Bạt Ngọc Nhi hại chết Dận Tường .
Thác Bạt Thuần Chiếu lắc đầu nói :
“Việc này ta và phụ hãn hoàn toàn không biết. “
Ta cười lạnh nói :
“Hoàng huynh của ta đang sống êm đẹp đột nhiên chết đi, lẽ nào các ngươi không có bất kỳ sự nghi ngờ nào, thậm chí ngay cả khám nghiệm tử thi cũng không làm?”
Thác Bạt Thuần Chiếu thở dài một hơi nói :
“Ta đúng là không ngờ tới trong chuyện này lại phức tạp tới như vậy. “
Ta thấp giọng nói :
“Ngươi dự định xử trí như thế nào?”
Trong ánh mắt của Thác Bạt Thuần Chiếu tỏa ra sát khí lạnh lẽo, ta đã sớm có chuẩn bị đầy đủ, cười lạnh nói :
“Ngươi có phải muốn giết ta, để giữ gìn danh dự của hoàng thất?”
Thác Bạt Thuần Chiếu bị ta nói trúng tâm sự, trên mặt nở nụ cười .
Ta lạnh nhạt nói :
“Hai thủ hạ của ta đang cưỡi khoái mã tới Đại Khang, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, năm hôm sau bọn họ sẽ tới được trong nước. Nếu như ta bình yên trở về Đại Khang, thì chuyện này sẽ vĩnh viễn biến mất, nếu như ta có chuyện gì xảy ra, thì nguyên nhân cái chết của Dận Tường sẽ truyền khắp thiên hạ. Đến lúc đó, chiến tranh giữa Đại Khang và Bắc Hồ sẽ tuyệt đối không cách nào tránh khỏi. “
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
Trong đôi mắt của Thác Bạt Thuần Chiếu tỏa ra sát khí bức người .
Ta không sợ hãi chút nào đối diện với hắn, nói :
“Nghe nói Bắc Hồ đang tập kết binh lực ở phía tây Âm Sơn, hình như muốn gây chiến với Đông Hồ. Nếu như chiến sự giữa Đại Khang và Bắc Hồ xảy ra, thì Đông Hồ chắc chắn là rất thích xuất binh tương trợ!”
Khóe môi của Thác Bạt Thuần Chiếu co quắp lại, chỗ yếu hại nhất trong lòng hắn đã bị ta nói trúng, sắc mặt của hắn dần hòa hoãn lại, thấp giọng nói :
“Bình vương hình như rất thích giấu diếm bí mật. “
“Vậy còn xem Thái tử đáp ứng cho ta những gì!”
Ta chuyển thế từ phòng thủ sang phản công .
Thác Bạt Thuần Chiếu nói :
“Ngươi muốn thế nào?”
Ta biết trận tuyến không còn ác liệt nữa, thời khắc đưa yêu cầu đã tới .
Ta bình tĩnh nói :
“Một, là phải hộ tống linh cữu của hoàng huynh ta về nước. “
Thác Bạt Thuần Chiếu nhíu mày nói :
“Ta chỉ có thể đáp ứng cho ngươi mang tro cốt của hắn về Đại Khang. “
Hắn sở dĩ nói như vậy, là muốn bảo trụ bí mật Dận Tường bị giết .
Ta gật đầu nói :
“Được, ta đồng ý. “
Chuyện này ta đã sớm nghĩ tới, nếu như mang Dận Tường về nước, thì sơ hở không cách nào che giấu được, ta lại nói :
“Thứ hai, ta muốn ngươi trị tội hung thủ chân chính, cho hoàng huynh của ta một câu trả lời thỏa đáng. “
Thác Bạt Thuần Chiếu hít vào một hơi khí lạnh, Thác Bạt Ngọc Nhi là muội muội cùng mẹ của hắn, bảo hắn giết Thác Bạt Ngọc Nhi hiển nhiên là chuyện khó vô cùng, hắn hạ giọng nói :
“Ngươi đang làm khó dễ ta. .. “
Ta cười lạnh nói :
“Thái tử sợ rằng hiểu lầm, ta sao có thể bảo ngươi nhẫn tâm giết muội muội của mình được?”
Thác Bạt Thuần Chiếu nghi hoặc nhìn ta :
“Ý ngươi là. .. “
“Ta muốn ngươi giết Đô Sắc Hiến, thứ nhất cũng đòi lại công đạo cho hoàng huynh của ta, thứ hai có thể bảo toàn dược danh dự của hoàng thất Bắc Hồ, đối với cả ta và ngươi đều không có tổn thất gì. “
Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu nói :
“Ta có thể đáp ứng ngươi. “
Ta xoay người nhìn về phía linh đường nói :
“Hoàng huynh của ta đến đây thành thân, nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, cũng do muội muội của ngươi gây nên, nếu như ta bỏ qua cho nàng, thì sợ rằng cả đời cũng sẽ không an lòng. “
Thác Bạt Thuần Chiếu nói :
“Chẳng phải ngươi đã đáp ứng. . “
Ta cắt ngang lời nói của hắn :
“Lẽ nào tính mạng của hoàng huynh ta lại rẻ mạt vậy sao?”
Thác Bạt Thuần Chiếu lặng lẽ không nói .
Ta nói ra điều kiện cuối cùng :
“Phía Tây Âm Sơn có một đồng cỏ tên là Lục Hải Nguyên, trước kia là địa phận của Đại Khang, nhưng sau này được làm lễ vật cho hoàng huynh của ta, cái đồng cỏ này cũng tới lúc thu hồi rồi. “
Biểu hiện của Thác Bạt Thuần Chiếu vô cùng phức tạp, theo như lời ta nói, thì Lục Hải Nguyên nằm ở phía Tây bắc Tuyên Thành, cũng là chân núi phía tây Âm Sơn, chu vi hơn một trăm dặm .
Nơi này đất đai màu mỡ, là một mục trường thiên nhiên, năm đó Bắc Hồ Khả Hãn Thác Bạt Thọ Thiện mượn cớ cưới xin mà chiếm lấy, ta đương nhiên phải nắm lấy cơ hội đoạt lại mảnh đất này .
Thác Bạt Thuần Chiếu lo lắng hồi lâu, mới thở dài một hơi nói :
“Chuyện này ta phải cùng phụ hoàng thương lượng một chút, ngày mai ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục. “