Chương 262: Song tu ( (1)

Song tu ( (1)

“Ngươi tới nơi này là để làm gì?”

Ta nói xong câu này, trong lòng lập tức cảm thấy hối hận, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, hiện giờ không thể đối đãi với A Đông như lúc trước nữa, có lẽ hắn không nói thẳng với ta như trước kia nữa?

A Đông xoay người lại nhìn về phía chỗ ở của Hách Liên Chiến, thấp giọng nói :

“Cáp Di bảo ta đêm nay thiêu hủy phủ đệ của Hách Liên Chiến. “

Trong lòng ta không khỏi chấn động, nhìn thẳng vào A Đông nói :

“Còn có người nào tới nữa không?”

A Đông gật đầu :

“Ngoại trừ ta, còn có sáu võ sĩ nữa, hiện giờ họ đã lẻn vào kho hàng rồi. “

Ta thấp giọng nói :

“A Đông ta có một chuyện muốn nhờ ngươi. .. “

A Đông nặng nề gật đầu nói :

“Ta đáp ứng!”

Ta mỉm cười nói :

“Ngươi đã biết yêu cầu của ta là gì đâu. “

Ánh mắt của A Đông nhìn thẳng vào con Tàng Ngao, nói :

“Khi còn sống, Tàng Ngao chỉ nhận một chủ nhân, A Đông cũng như vậy!”

Ta cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, nặng nề gật đầu :

“Buổi trưa ngày mai, ta đợi ngươi ở Tê Hà Lâu!”

Thân ảnh một hình và một chó biến mất trong màn đêm .

Trở lại khách điếm, Khinh Nhan vẫn còn chưa ngủ, nàng tựa vào giường ngồi, thấy ta trở về, nàng vui vẻ nói :

“Ngươi đã trở về!”

Nàng muốn ngồi dậy, nhưng động tới vết thương, hai mi nhăn lại .

Ta cuống quít đi tới bên cạnh giường, đỡ nàng nằm xuống . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://truyenfull.vn

Khinh Nhan lúc này mới chú ý tới những vết máu loang lổ trên người ta, cả kinh tiếng nói :

“Ngươi… bị thương…”

Nàng lại kịch liệt ho khan, sau hồi lâu mới thở hổn hển khôi phục được tinh thần .

Khinh Nhan cố gắng ngồi dậy, cởi áo ngoài cho ta, thấy trên vai trái và bên cạnh sườn của ta có một vết kiếm thật sâu, nàng đau lòng chảy nước mắt ròng ròng .

Ta mỉm cười nói :

“Khóc cái gì, chẳng qua là bị thương ngoài da mà thôi. “

Khinh Nhan dùng nước nóng rửa sạch máu bên ngoài cho ta, sau đó dùng Kim Sang dược bôi lên vết thương, băng bó lại thật kỹ .

Ta thay xong nội y đi ra ngoài thấy trên trán Khinh Nhan mồ hôi lấm tấm, tuy rằng hiện giờ nàng đã dịch dung trở thành một lăo bà, nhưng mà trong đôi mắt đẹp vẫn có nhu tình làm động lòng người .

Ta cúi người xuống, hôn lẻn cái trán của nàng một cái .

Khinh Nhan khuôn mặt ửng hồng nói :

“Ngươi. .. lại khi dễ ta. “

Ta nhẹ giọng nói :

“Không nghĩ tới trong thiên hạ lại có một lão bà mỹ lệ như vậy. “

Khinh Nhan phì cười nói :

“Ngươi quả nhiên là một sắc ma, ngay cả lão bà cũng có chủ ý. “

Ta ha hà nở nụ cười, do cười làm ảnh hưởng tới vết thương, ta đau quá nhịn không được nhíu mày .

“Đau không?”

Khinh Nhan ân cần nói .

Ta lắc đầu, vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Khinh Nhan, nàng cúi đầu, nhẹ giọng nói :

“Ngươi. .. Muốn. .. “

Qua y phục bằng lụa của nàng, ta cảm thấy làn da của nàng vô cùng nhẵn nhụi, ngón tay ta nhẹ nhàng cởi cái áo của nàng đang mặc, cẩn thận tiến nhập vào bên trong, đầu ngón tay chạy từ eo của nàng lên trên .

Khinh Nhan đỏ mặt tới cả gáy, ta thấy nàng không có ý phản đối, to gan đặt toàn bộ bàn tay, xoa nắn da thịt của nàng .

Khinh Nhan nắm lấy tay của ta, e thẹn vô hạn, thấp giọng nói :

“Lão già này không đứng đắn, ta không khỏe, ngươi chạm vào ta. . “

Ta mỉm cười nói :

“Lão già và lão bà quả nhiên là trời sinh một đôi”

Khinh Nhan nhẹ nhàng cắn cắn môi, lấy nước thuốc từ trong hòm ra, nói :

“Ta giúp ngươi tẩy dịch dung… bằng không. .. ta tuyệt đối không cho ngươi động tới ta. .. “

Thanh âm của nàng nhỏ dần, mấy chữ cuối dường như không nghe thấy .

Trong lòng ta mừng như điên, ý của Khinh Nhan sao ta không hiểu cơ chứ .

Ta bỏ chòm râu, dùng nước tẩy dịch dung .

Khi ta tới bên giường, đã thấy Khinh Nhan nằm xoay mặt vào trong tường, dường như đã ngủ rất say, trong lòng ta không khỏi có cảm giác mất mác, không phải nàng đang trêu ta đấy chứ?

Ta nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Khinh Nhan vẫn không nhúc nhích tí nào, ta cười cười đi tới bên giường, Khinh Nhan vẫn không có phản ứng, ta nhìn mái tóc bạc của nàng, trong lòng ở khóc dở cười, nàng bảo ta tẩy dịch dung, trong khi nàng vẫn còn hình dáng của lão bà, ta có cảm tưởng mình đang phi lễ .

Ta luồn tay vào trong y phục của nàng, cởi cái yếm đang mặc trên thân, hai tay cầm lấy bộ ngực cao ngất của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, động tác này làm cho da thịt trắng như tuyết của Khinh Nhan ửng đỏ. Ta biết nàng giả bộ ngủ, nhẹ nhàng lật thân hình nàng sang bên, thân hình tuyết trắng của nàng lập tức rúc vào trong lòng ta .

Lúc này ta mới biết, nàng đã tự tẩy đi dịch dung của mình, dung nhan tuyệt thế của nàng khiến cho hô hấp của ta như bị dừng lại, đôi mắt đẹp của Khinh Nhan do xấu hổ nên nhắm lại, không dám nhìn ta, hai lông mày run nhẹ .

Ta ôn nhu hôn lên đôi môi trơn mượt, Khinh Nhan tránh né vài lần cuối cùng cũng đưa đầu lưỡi cho ta theo đuổi, dưới nụ hôn nồng nhiệt của ta, hô hấp của Khinh Nhan trở nên dồn dập, nàng vươn cánh tay ngọc, ôm chặt lấy ta .

Cánh tay cường tráng của ta không ngừng chiếm hữu thân thể của nàng, da thịt mềm mại cùng trắng bóng như ngọc, khiến cho ta sung sướng tới cực điểm .

Đôi mắt Khinh Nhan sáng như sao nửa khép nửa mở, trong đôi mắt thâm thúy mê người ấy, tỏa ra quang mang e thẹn vô cùng .

Bàn tay ta di chuyển xuống dưới, ta tới đâu, da thịt nàng co lại tới đó, đầu lưỡi ta không ngừng trêu chọc Khinh Nhan .

Thân hình mềm mại của Khinh Nhan dưới sự nhiệt tình của ta đã trở nên cứng ngắc, nàng nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi thơm tho quấn lấy ta, nụ hôn nồng nhiệt làm cho Khinh Nhan hít thở không thông, nàng quay đầu thở dốc, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đẹp mê người đã vương vấn sương mù .

Khuôn mặt với hai lúm đồng tiền do xấu hổ nên đỏ ửng, biểu tình của nàng vô cùng e then, cánh tay tuyết trắng xấu hổ ôm lấy hai vai ta .

Ta đã mấy lần muốn cởi nội khố của nàng nhưng không thành công, dưới tình thể cấp bách, ta dùng sức xé luôn, những đường cong lả lướt của Khinh Nhan đã hiển hiện trước mắt ta, ta không bỏ sót chút nào .

Bỗng nhiên ta dùng toàn lực tiến vào trong thân hình của nàng, Khinh Nhan kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay nhỏ bé ôm chắt lấy lưng của ta .

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Status: Completed Author:

Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi là câu chuyện kể về Long Dận Không - con trai thứ 31 của hoàng đế nhà Khang, sinh ra trong hậu cung khi mẹ bị thất sủng, tới lúc 16 tuổi chỉ nhìn mặt cha (ông vua) được có hai hay ba lần gì đó, từ một lần cứu một cô gái và dòng đời đẩy đưa, cộng với ý muốn muốn thoát khỏi ngục tù của hoàng cung và lập nên sự nghiệp, nên Long Dận Không sang nước Tần làm chất (con tin - do lúc đó hai nước Khang - Tần sắp xảy ra chiến sự).
- Từ đó cuộc hành trình của Long Dận Không bắt đầu với những âm mưu, quỷ kế, liệp diễm (cua gái) => thống nhất thiên hạ! Trên con đường đi của mình, Long Dận Không đã gặp không biết bao nhiêu lần buộc phải chọn lựa giữa mĩ nhân và sự nghiệp, nhưng Dận Không không muốn mình là một vị vương giả mà chính người yêu của mình mà không giữ được nên ... rất mâu thuẫn! Liệu hắn có làm được điều mình mong muốn và đăng cơ hoàng đế? Cùng đọc Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi để biết rõ bạn nhé!

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset