Lúc ta đi đến Cần Chính Điện, Hứa Vũ Thần, Trần Tử Tổ, Xa Hạo đều đã đứng đợi ta từ lâu, ta biết là bọn họ đã biết về cái chết của Hâm Đức hoàng đế, ta đi tói án thư ngồi xuống, nói:
“Mấy người các ngươi tói thật sớm!”
Trần Tử Tổ mim cười nói:
“Từ tôi hôm qua tói giờ chủng thuộc hạ đều ờ chồ này.”
Ta chậm rãi gật đầu, vệc Hâm Đức hoàng đế băng hà không phải là một việc nhỏ, tôi hôm qua ta không nói một lòi đã ròi khỏi, bọn họ không ai dám tự ý quyết định việc gì.
Hứa Vũ Thần thấp giọng nói:
‘Thái tử điện hạ, chủng thuộc hạ đều đang chò’ ngài ra quyết định?”
Ta lạnh nhạt nói:
“Với sự hiếu biết về ta của Hứa đại nhân chắc là biết ta sẽ làm như thế nào rồi chứ.”
Hứa Vũ Thần cười cười nhưng không dám nói, tuy rằng mồi người đều rất rõ ta không muôn đem việc Hâm Đức hoàng đế băng hà công bô’ thiên hạ, thế nhưng ai cùng không dám nói ra chuyện này.
Từ nét mặt của họ thì ta đã biết họ nghi gì, một loại bực tức xông lên đầu, Hứa Vũ Thần ngày xưa không nói thì thôi nói thì bất tận hôm nay lại không dám lên tiếng, ta đột nhiên đứng lên đi ra ngoài cung. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://truyenfull.vn
Trần Tử Tổ ò sau lưng ta lêu lên: “Công tử!”Ta dừng bước lại, trầm mặc hồi lâu mói nói:
“Giữ kín bí mật, tất cả như thường!”
Đi ra bên ngoài Cân Chính Điện, Xa Hạo theo sau lưng ta, hắn thấp giọng nói:
“Công tử!”
Ta gật đầu:
“Chuyện gì?”
Xa Hạo thò dài một hoi nói:
“Tối hôm qua bên nông trang truyền đến tin tức, Khâu Dật Trần bệnh chết!”
Ta chân động trong lòng, Khâu Dật Trần từ lần bị thương trước, thân thế đã rất suy yếu, không ngờ là hắn không thế qua khỏi. Ta không khỏi nhớ tói Tử Ngưng, cái chết của Khâu Dật Trần đôi vói nàng là một sự đã kích vô cung lỏn.
Ta ngẩng đầu nhìn tròi cao, ánh mặt tròi đã trôn ra phía sau tầng mây, dường như cảm thấy được tâm tinh lúc này của ta bầu tròi đột nhiên tôi sầm lại, ta bồng nhiên nghĩ tói bôn chừ họa vô đon chí, nhừng tai họa này đến lúc nào mói chấm dứt đây?
Xa Hạo nói:
“Hôm qua lúc ta tói tim Chu thái y, hắn đã uống thuồc độc tự vận, việc kia không hề có ai biết được nữa.”
Ta cảm thấy hố thẹn trong lòng, Chu Độ Hàn là người chính trực, hắn đã biết là ta sẽ hạ thủ vói hắn, cho nên hắn đã tự sát, không ngờ ta lại liên tiếp tạo nên sát nghiệp.
Xa Hạo đầy lo lắng hỏi:
“Công tử, có muôn đi chia buồn hay không?”
Ta gật đầu nói:
“Ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, chủng ta đi qua đó.”
Ta yên lặng ngồi trong xe, trong lòng âm thầm đau khổ. Trong đầu đang cô’ gắn tìm cách đế an ủi Tử Ngưng. Thế nhưng trong lòng ta đang rất phiền muộn, trong đầu vô cùng rô’ loạn, không thế nghi ra cách nào.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, phía trước vang lên một tiếng nừ nhi đang khóc, sau đó lại nghe một tiếng quát:
“Là ai! Ngươi quả thật là lớn mật, dám cản đường Thái tử điện hạ?”
Một giọng nói bi thương của nừ tử vang lên: “Van cầu ngươi, ta muôn gặp thái từ, xin người buôn tha cho tính mạng của đại ca ta!”
Ta ngơ ngác, giọng nói này vói ta khá là quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thòi ta lại không nhớ ra là
Ta vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, đã thấy một nừ tử đang mặt quần áo bình dân quỳ trên đường khóc lóc cầu xin. Ta thật không ngờ là người quỳ dưới đất chính là người mà đã lâu ta không gặp Tả Ngọc Di, nhưng tại sao nàng lại tói cầu ta?
Từ câu nói vừa rồi của nàng, chắc là Tả Đông Tường đã xảy ra chuyện, ta đã từng dặn dò qua là không ai được là khó dề huynh muội Tả thị. Là ai lớn mật như thế dám di đôi phó vói Tả Đông Tường?
Xa Hạo tức giận, nói:
“Nếu ngươi đã biết thái từ đang ngồi trên xe thi ngươi cùng nên biết là cản đương thái tử sẽ bị tội gì rồi chứ?”
Tả Ngọc Di đau buồn nói:
‘Thái tử điện hạ, xin người bỏ qua lỗi lầm lúc trước mà buôn tha cho đại ca của ta! “
“Đem nàng bắt lại cho ta!”
Xa Hạo lớn tiếng nói.
Ta ngăn Xa Hạo lại, đấy cửa xe đi xuống. Đi tói trước mặt Tả Ngọc Di, ôn hòa nói:
“Hóa ra là Tả cô nương, cô nương đứng lên đi!”
Tả Ngọc Di vẫn quỳ trên mặt đất nói:
‘Thái tử không đáp ứng buông tha cho đại ca của ta, Ngọc Di sẽ quỳ mãi ờ noi này.”
Ta thò dài nói:
“Muôn ta buông tha đại ca của cô nương, thì cùng phải nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tả Ngọc Di lúc này mói ngẩn đầu lên, tưoi cười, quả nhiên là đáng thương vô cùng, gia cảnh ngày xưa của nàng rất tốt, hon nừa còn có một phụ thân là Tả Trục Lưu quyền cao chức trọng.
Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, ăn mặc hết sức rực rờ, hiện tại mặc một bộ y phục bình dân, ngạo khí trên người của nàng đã mất hết, nhìn vào quả thật là hấp dần động lòng người.Ta hòa nhã nói:
“Tả cô nương, đại ca của cô nương đã xảy ra chuyện gì? Nói ra đi, nếu ta có thế thì ta sẽ giúp.”
Tả Ngọc Di nửa tin nừa ngờ nhìn ta :
“Nhừng người đó không phải là do ngài phái tói?”
Ta càng nghe càng kỳ quái, rốt cuộc là ai to gan như thê’ dám giả mạo ta đế đi đôi phó Tả Đông Tường? Ta nhìn Tà Ngọc Di nói:
“Làm phiền cô nương dần đường, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, khi đến đó thì sẽ rỏ tất cả.”
Sau khi Tả Trục Lưu chết, ta vẫn chưa đôi phó vói gia đình của hắn, mọi thứ ta đều giừ lại cho gia đính hắn, ta giừ lại cho hắn tòa phủ đệ, đế cho con cái và người nhà của hắn sông trong đó, tất nhiên là bông lộc của Tả Trục Lưu bọn họ không cách nào kế thừa.
Ta thu lại chức thống lình Long Tương Quân của Tả Đông Tường, giáng chức hắn xuống thành người quản kho binh khí ờ Khang Đô, nói thăng ra là một người gác kho binh khí, không có bất kỳ quyền lọi gì.
Nhị đệ của hắn là Tả Đông Hào bị ta sắp xếp vào làm việc ò Hình Bộ, nhưng mà Tả Đông Hào tâm cơ thâm hậu, đến nay vẫn không giao bí mật của Thiên Cơ Các ra, mặc dù ta biết Thiên Cơ Các vẫn chưa tan rã.
Thế nhưng Tả Đông Hào đã bị mất quyền lực, còn bị ta cắt đứt tất cả tài nguyên, dưói sự giám sát chặt chè của ta, Thiên Cơ Các sớm muộn gì cùng sụp đổ.
Đi tói phía trước Tả phủ, tinh huống trước mắt làm ta kinh hãi, hon ôột ngàn võ sĩ bao vây Tả phủ lại, cừa phủ từ lâu đã bị người ta phá hoại, bên trong thinh thoảng còn truyền tói tiếng đánh nhau.
Thế nhưng Tả Đông Hào đã bị mất quyền lực, còn bị ta cắt đứt tất cả tài nguyên, dưói sự giám sát chặt chè của ta, Thiên Cơ Các sớm muộn gì cùng sụp đổ.
Đi tói phía trước Tả phủ, tinh huống trước mắt làm ta kinh hãi, hon ôột ngàn võ sĩ bao vây Tả phủ lại, cừa phủ từ lâu đã bị người ta phá hoại, bên trong thinh thoảng còn truyền tói tiếng đánh nhau.
Càng làm cho ta giật minh là, nhừng người này đều là thân tín võ sĩ mà ta mang từ Lục Hải Nguyên đến, ta đã đem nông trang tạm giao cho Tử Ngưng quản lý, lẽ nào việc lần này là do nàng khơi mào?
Lúc này ta mới nhớ tói nguồn gốc của nhừng ân oán này, lúc trước Khâu Dật Trần bị bắn trúng mũi tên kia, chính là Tả Đông Tường bắn, tất nhiên là Tử Ngưng dần nhừng võ sĩ này đến đế giất Tả Đông Tường báo thủ cho Khạu Dật Trần .