Phan Độ đứng ờ trong sân, dường như hắn đã chò’ đợi khá lâu. Ánh mặt tròi lúc giừa trưa vốn nên sáng chói lại đột nhiên trờ nên ảm đạm, giông như ánh mắt của Phan Độ lúc này vậy.
Nhìn thấy ta, tên mặt hắn lộ ra nụ cười thân mật mà tôn kính, điều này khiến ta càng thêm tin tường, Phan Độ vô cùng có khả năng đã biết thân phận thực sự của ta.
Ta áy náy nói:
‘Không nghi tói chủng ta lại gây ra nhiều phiền toái cho Phan lão bản như vậy.”
Phan Độ chân thành nói:
“Sao Tiền lão bản lại nói vậy, mặc dù thòi gian Phan mồ gặp các vị chi ngắn ngủi, nhưng trong lòng Phan mồ đã sớm xem các vị là bằng hừu tốt nhất.”
Hắn vẫn gọi ta là Tiền lão bản, rõ ràng là không muôn vạch trần thân phận của ta.
Ta cố y nói:
Tiền mồ và mấy vị bằng hừu tốt đã bàn bạc xong, chủng ta tốt nhất nên tự minh ròi đi noi này đế tránh Tình Sơn vương giận chó đánh mèo, khiến Tiền lão bản phải chịu hậu quả nghiêm trọng.”
Phan Độ nghe thấy vậy liền biến sắc, hắn nhìn xung quanh, đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt ta: ‘Thái tử điện hạ, mặc dù Phan Độ không phải là anh hùng gì, nhưng cũng không phải hạng người ham sông sợ chết. Nhừng ngày gần đây may mắn được cùng tiến cùng lui vói Thái từ điện hạ, Phan mồ sao có thế lui bước được. “
Ta cười lạnh nói:
“Phan lão bản đã sớm biết thân phận của ta?”
Phan Độ gật đầu nói:
‘Thái tử điện hạ không cần băn khoăn, sự ngường mộ của Phan Độ vói Thái tử có thế sánh vói tròi đất.”
Ta lạnh nhạt cười nói:
“Chi tiếc rằng chủng ta quen biết trong tinh thế trước mắt. cách bảo vệ minh duy nhất của Phan lão bản lúc này là báo cáo cho Tình Sơn vương tất cả tinh hình cụ thế.”
Phan Độ nghiêm nghị nói:
“Phan Độ không hi vọng Thái tử điện hạ tin tường, nhưng có điều Thái tử điện hạ không biết, lần này Tình Sơn vương Kỳ Phong không chi muôn đôi phó vói các ngài, người hắn muôn đôi phó còn có cả ta.”
Ta mim cười nói:
“Phan lão bản có thế nói rõ hon không?”
Phan Độ cười khổ nói:
“Tình Sơn vương Kỳ Phong háo sắc, lòng tham không đáy, mặc dù hắn cho ta không ít ích lợi, nhưng đòi hỏi ờ ta cũng càng ngày càng nhiều hon. Nhiều năm qua, nhừng gì tiếu nhân đã trải qua khố không nói hết.”Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ vô cùng căm hận:
“Năm ngoái tiếu nhân mói nạp một ái thiếp vừa xinh đẹp lại có tài nghệ tên là Tích Xuân, nhưng không biết tại sao lại truyền tói tai Tình Sơn vương, hắn đã nhiều lần đế lộ ý tứ, muôn ta tặng nàng cho hắn. Nhưng tinh cảm của Phan Độ đã sinh ra tinh cảm khó có thế dứt bỏ vói nàng, ta không thế bỏ được, không thế làm gì khác hon là bỏ ra số tiền lớn mua mưòi mỹ nừ từ Giang Nam đưa tói cho Tình Sơn vương, hi vọng hắn từ bỏ suy nghi này. Mưòi mỹ nừ này bất kế là dáng điệu hay tài nghệ đều không thua kém Tích Xuân, lúc ấy Tình Sơn vương tỏ ra vô cùng cao hứng, tạm thòi cũng quên đi chuyện này. Nào ngờ, hắn thừa dịp Tích Xuân ngủ say, sai người muôn mạnh mẽ bắt nàng đi…”
Trong đôi mắt Phan Độ bao phủ một tầng nước mắt, khố sờ nói:
“Dưới tinh thế cấp bách, Tích Xuân đế giừ lại sự trong sạch đã nhảy từ trên đài cao xuống, mặc dù giừ lại được tinh mạng nhưng bây giờ cũng bị liệt toàn thân, cả ngày phải nằm trên giường… Tình Sơn vương đùn đấy chuyện này cho không còn liên quan đến hắn chút nào. Mặc dù ta biết rõ ràng hắn là người sau khiến phía sau, nhưng không có năng lực làm gì…”
Ta đồng tinh thờ dài.
Phan Độ nói:
“Phan Độ là một thương nhân cho nên tinh cảm chân thành này không dề có được. Từ ngày ấy Phan Độ đã thế, đòi này ta nhất định không bỏ qua cho tên chó má này.”
Ta bước lên phía trước hai bước, nói:
“Xem ra hôm nay Tình Sơn vương sẽ quyết tâm đôi phó vói chủng ta, Phan lão bản cũng rất khó tránh thoát quan hệ.”Phan Độ nói:
‘Tiếu nhân đã sớm nghi kỹ, nếu hôm nay có thế thoát được, cũng chắc chắn không thế ở lại Tần quốc nữa.”
Ta mim cười nói:
“Chăng lẽ Phan lão bản thực sự bỏ được gia sản ờ Tân quồc của minh sao?”
Phan Độ cười lạnh nói:
“Hắn bất nhân vói ta, ta bất nghía vói hắn. Không phải nói không khiêm tốn, chi cần Phan Độ vừa ròi đi, kinh tế Tần quốc sẽ liền roi vào cảnh hồn loạn.”
Ta nói thầm:
“Cho dù ngươi có thế bình yên ròi đi nhưng chi sợ không có cách nào mang theo sán nghiệp tại Tần quốc, nhừng lòi này dường như hoi huyênh hoang.”
Phan Độ nói:
“Có chuyện Thái từ không biết, mỏ than của ta là một trong nhừng trụ cột của nền kinh tế Tân quốc. Ta đã sớm nhận ra âm mưu hiếm ác muôn cưóp đoạt gia sản của ta của Tình Sơn vương, trong rất nhiều năm này, ta đã bắt tay vào việc chuyến dòi tài sản của minh đến nia khác, lần họp tác cùng Xích Lỗ Ort này cũng là đế tăng nhanh quá trinh chuyến dòi tài sản.”
Ta cười nói:
“Phan lão bản đúng là không tầm thường, ánh mắt phòng ngừa chu đáo đúng là hon người.”
Phan Độ nói:
“Phan mồ chăng qua chi là một thương nhân, mặc dù bản lình phòng ngừa chu đáo ta không có, nhưng thỏ khôn có ba hang thì vẫn có thế làm được. “
Ta nhịn không được nò nụ cười: ‘Than lão bản chăng lẽ bỏ được quặng mỏ sao?”
Phan Độ nói:
“Tài sản lỏn nhất của Phan Độ ta là mỏ than đá, ý nghía của nhừng mỏ than đá này đôi vói Tân quốc cũng không phải tầm thường. Ta từng giao cho nhừng người thân tín tại mỏ than, chi cần ta gặp rủi ro gì liền dùng thuốc nố đánh sập con đập của các hồ nước xung quanh mỏ than, đến lúc đó nước trong hồ tràn vào sẽ lấp đầy các mỏ than. Phan Độ ta sẽ không đế lại một viên khoáng thạch nào cho bọn hắn!”
Ta gật đầu, Phan Độ đúng là không phải kẻ tầm thường, tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị kì lường. Phan Độ nói:
‘Chúng ta chi cần thoát khỏi hồ Long nừ, Phan Độ sẽ có cách ròi khỏi Vọng Giang thành.”
Ta khè mim cười, chi cần ròi khỏi hồ Long nừ, Khinh Nhan có thế dùng thuật hóa trang cao tuyệt của nàng, ròi khỏi Vọng Giang thành chắc chắn không phải chuyện khó khăn gì.
Ta thấp giọng nói:
“Trừ đường thủy ra, còn cách nào có thế ròi khỏi hòn đảo giừa hồ không?”
Phan Độ lắc đầu nói:
“Noi này không có đường bí mật nào, trừ đường thủy ra thì không còn cách nào khác.”
“Hon hai mưoi chiếc thuyền hoa, hon hai ngàn tên Phi Vũ quân, một khí chủng ta làm kinh động bọn họ, chắc chắn mưa tên sẽ đầy trời. Đến khi đó cơ hội thoát khỏi noi này sẽ cực nhỏ.”Phan Độ nói:
“Phan Độ cũng có một kế hoạch. “
“Nói nghe một chút!”
Phan Độ nói:
“Hai nghìn tên Phi Vũ quân tuy nhiều, nhưng noi này dù sao cũng là mặt nước, chi cần chủng ta cho người lẻn xuống nước đục thủng đáy thuyền của bọn chủng, cho dù nhừng tên Phi Vũ quân này có lọi hại hon nừa, khi roi xuống nước rồi, uy lực tên nỏ của bọn họ chưa chắc đã phát huy một phần mười.”
Ta gật đầu nói:
“Kế hoạch rất tốt, nhưng tim đâu được cao thủ trong nước có thế đồng thòi đục thục hai mưoi chiếc thuyền chứ?”
Phan Độ mim cười nói:
“Ta có sáu tên thuộc hạ một lòng trung thành, bọn họ từ nhỏ đã sông ờ vùng sông nước, ờ dưới nước như đi trên đất bằng.”
Trong lòng ta vui mừng quá đồi, nếu thực sự như vậy thì mọi chuyện trở nên đon giản hon rất nhiều.
Lúc này A Đông và Lang Thứ đến tìm ta, thấy Phan Độ đứng một bên, lòi vừa muôn nói ra lại nuốt trờ lại.
Ta cười nói:
‘Không có vân đề gì, Phan lão bản là người minh, có chuyện gì cứ nói.”
Ta cười nói:
‘Không có vân đề gì, Phan lão bản là người minh, có chuyện gì cứ nói.”
Trong mắt Phan Độ lộ ra vẻ cảm kích, một câu nói binh thản của ta đã bộc lộ sự tín nhiệm vói hắn.
A Đông nói:
“Công tử, lần này chủng ta mang đến không ít Phích Lịch tiền, đôi phó vói hai mưoi chiếc thuyền hoa cũng không phải vân đề lỏn.”
Trong lòng ta chợt động, Phích Lịch tiền chính là do Gia Cát Tiếu Liên kết họp giừa Mặc thi liên nồ và Phích Lịch đạn tạo thành, có tầm bắn của Mặc thì Liên nỗ và sức nố của Phích Lịch đạn. Ta đi qua đi lại vài bước, bồng quay sang nói vói Phan Độ:
Thuộc hạ của ngài có người nào giỏi bắn tên không?”
Phan Độ cung kính nói:
‘Thái tử điện hạ, sáu tên thuộc h của ta bất kế là đánh nhau hay bắn tên đều là lựa chọn tốt nhất.”Trên khóe môi ta hiện lên nụ cười:
“Phan lão bản, ngài về nghi ngoi trước đi, một canh giờ sau chúng ta sẽ gặp lại ờ đại sảnh.”
Trên mặt mồi người đều lộ ra vẻ khấn trương. Tính cả người trong son trang, chủng ta có tông cộng bảy mưoi hai người. Dùng bảy mưoi hai người chông lại hon hai nghìn tên Phi Vũ quân thuộc hạ của Kỳ Phong không khác gì lấy trứng chọi đá.
Vẻ mặt Lý Mộ Vũ rất bình tình làm bộc lộ ra khí chất lâm nguy không loạn của hắn, hắn bình tình
‘Mặc dù kẻ địch đông đảo nhưng chủng ta cũng không phải không có cơ hội, chi cần chủng ta có thế lên được thuyền hoa của Kỳ Phong liền có thế bắt được hắn.”
Xích Lỗ Ôn nói:
‘Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, chi có lên thuyền hoa chủng ta mói có cơ hội bắt giừ Kỳ Phong.”
Quản Thư Hành nói:
“Nếu Kỳ Phong mòi chủng ta dự tiệc, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ. Cho dù chúng ta đi dự tiệc cũng chưa chắc đã có cơ hội ra tay.”
Mọi người cùng gật đầu đồng ý vói nhừng gì Quản Thư Hành nói.
Ta mim cười nói:
“Ta đồng ý vói Lý Đại Đô Đốc, nếu không mạo hiếm, chủng ta chắc chắn không có cơ hội phá vây.” Ta bước về phía trước hai bước rồi nói tiếp:
“Chi cần lên được thuyền hoa, chủng ta có thế gây hồn loạn trên thuyền.”
Quản Thư Hành nhắc nhở ta:
“Công tử định mang vù khí lên bằng cách nào?”
Ánh mắt ta nhìn vào Khinh Nhan, nhẹ nhàng chi vào trâm ngọc trên đầu nàng nói:
»tnp 4- f t 1 / A? I»»
1 rong đó có bí ân!
Cái gọi là bí ẩn, chính là giấu Phích Lịch đạn vào trâm cài tóc đi lên thuyền hoa, đến lúc đó dựa vào uy lực của Phích Lịch đạn, chủng ta sẽ chiếm ưu thế rất lỏn vói đôi phương.
Lý Mộ Vù nói:
“Lần này cũng có bôn tên cao thủ đến đây cùng ta, bọn họ cũng có thế cam chân tám tên thuộc hạ của Kỳ Phong một thòi gian.”
Hắn nhìn thẳng vào ta nói:
Tiền lão bản, chi sợ Kỳ Phong phải dựa vào hai người chủng ta rồi.”
Mộ Dung Yên Yên nói:
“Kỳ Phong rất đề phòng hai người, các ngài muôn đến gần hắn sợ rằng không dề dàng, chuyện này nên đế ta cùng Đoạn Tinh làm!”
Ta cười nói:
‘Không thế dùng kế lấy sắc dụ địch, ta là người đầu tiên không đồng ý.”
Mọi người cùng nờ nụ cười, không khí vốn khấn trương trò’ nên thoải mái hon rất nhiều.
Ta bồng thấy Hoàn Tiếu Trác lặng lẽ đi về phía đình nhỏ phí trước cây cầu, ta kết thúc nói chuyện, đi théơẳ
Hoàn Tiếu Trác ngắm nhìn hồ nước gạn sóng lăn tăn, đột nhiên thò’ dài.
Ta từ phía sau ôm eo nhỏ của nàng:
“Thếnào? Có phải hoi sợ hay không?”
Hoàn Tiếu Trác xoay người lại, thản nhiên cười, nói:
“Có huynh ờ bên cạnh, ta can gì phải sợ chứ?”
Ta nắm tay Hoàn Tiếu Trác đi về phía Ho Quang các phía trước, lên tói lầu ba của Ho Quang các dõi mắt nhìn ra mặt hồ, đúng là có hai mưoi chiếc thuyền hoa sắp hàng bao vây hòn đảo giừa hồ lại.
Thuyền hoa có rường cột chạm trố tăng thêm rất nhiều tinh thơ ý họa cho mặt hồ, nhưng nhìn kỹ mói nhận ra trong đó bao hàm bao nhiêu sát cơ.
Hoàn Tiêu Trác nói:
“Kỳ Phong nhìn bề ngoài thì bừa bãi, nhưng lòng dạ rất thâm sâu, tâm tư kín đáo, tinh thần khá vừng chắc. Ta đã thừ nhiều lần nhưng đều không thế làm ảnh hường đến lực chú ý của hắn.”
Ta cười ôm Hoàn Tiếu Trác vào lòng, nói:
“Lý Mộ Vũ đã từng nói, võ công của Kỳ Phong cũng không hề kém hắn, muội muôn dùng Mê Hôn thuật điều khiến tâm thần hắn sợ rằng rất khó.”
Hoàn Tiếu Trác thò dài nói:
“Xem ra trận đánh tôi này là không thế tránh được.”
Ta cười nói:
“Kiếp này Long Dận Không ta đã từng trải qua tất cả sóng gió lớn nhỏ, chút khó khăn nhỏ này tính là
Thật ra ta biết tinh hình trước mắt rất nghiêm trọng nhưng không biêu lộ trên nét mặt chút nào. Nếu như ta biếu lộ ra một chút khấn trương sẽ càng làm cho tâm lý bọn họ bất an, không có chút lợi ích nào vói tinh hình chung.
Hoàn Tiêu Trác nói:
“Nếu như có thế nhân cơ hội hạ độc vào rượu của hắn, quấy nhiều lực chú ý của bọn hắn, có lẽ ta vẫn có cơ hội điều khiến tâm thần hắn.”
Ta nhíu mày nói:
“Bây giờ nói thì dề dàng nhưng đế làm được sẽ rất khó, chi có thế tim cơ hội trong bừa tiệc rồiế”
Hoàn Tiếu Trác dựa vào trong lòng ta, nhẹ giọng nói:
‘Không biết sáng sớm ngày mai chủng ta sẽ ở noi nào?”
Ta cười nói:
“Sáng sớm ngày mai chắc chắn chủng ta đang ôm nhau nằm trên giường.”
Hoàn Tiếu trác đỏ mặt, hung hăng nhéo lên cánh tay ta nhưng lại bị ta ôm chặt hon.
Bóng đêm vừa xuống, nhóm chủng ta chuẩn bị đầy đủ, phân nhau hồi trên hai chiếc thuyền nhỏ đi về phía vùng nước ở phía đông nam hồ.
Thuyền hoa to lớn của Tình Sơn vương Kỳ Phong bỏ neo ờ noi này, từ bên ngoài nhìn lại, chiếc thuyền hoa này dài chừng hai mưoi trượng, rộng chừng tám trượng, từ trên xuống dưới gồm ba tầng, mồi tầng đều là rường cột chạm trổ, đèn đuốc sáng rực, trên tầng ba còn có một sân thượng lộ ra ngoài trời, tiệc rượu được bày trên sân thượng này.
Bất kế là kích thưóc hay khí thế của chiếc thuyền hoa này đều rất hiếm thấy, đứng giừa mưòi mấy chiếc thuyền trong hồ tựa như hạc giừa bầy gà.
Phan Độ ngồi chung thuyền vói chúng ta, nhỏ giọng nói:
“Chiếc thuyền hoa này chính là dùng chiến hạm cải tạo lại.”
Ta cười nói:
“Đúng là Tình Sơn vương bỏ ra công sức rất lớn cho lần dạ tiệc này.”
Lý Mộ Vù nói:
“Xem ra trên chiếc thuyền hoa này ít nhất ẩn nấp ba trăm tên võ sĩ.”
Trong lòng mồi người đều trò’ nên thận trọng hon.
Ta ôm eo Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên, mim cười nói:
“Có qua có lại, tôi này nếu như Tình Sơn vương kính chủng ta một thưóc, chủng ta liền kính hắn một trượng.”
Hoàn Tiếu Trác cười nói:
“Nhưng nếu Tình Sơn vương muôn tặng cho huynh mấy mỹ nừ tuyệt đẹp, huynh sẽ làm thế nào đây?”Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, lại thấy tám thiếu nừ mặc váy lụa mỏng manh, tay cam đèn cung đinh đang cười tưoi như hoa đứng trên đầu thuyền, dường như đang đoi chủng ta đến.
Ta bất giác thấy buồn cười, nói:
“Ta bắt đầu không rõ ý đồ thực sự của Tình Sơn vương rồi. Lúc ban ngày gần như muôn cùng chủng ta giương cung bạt kiếm, buốỉ tôi lại dùng đại lề đón chào, chẳng lẽ hắn muôn mê hoặc chủng ta sao? Hay là thật lòng nhận sai lầm?”
Lý Mộ Vũ lạnh lùng nói:
“Tóm lại hắn không có chút ý tốt nào, tám mỹ nừ này nói không chừng lại là tám tên sát thủ máu lạnh.”
Từng người chủng ta đi lên thuyền hoa, Tình Sơn vương Kỳ Phong tự minh đi ra chào đón, nét mặt hắn biến hóa nhanh tựa như thòi tiết tháng sáu, xế chiều bầu tròi u ám, lúc này lại trò’ thành ánh mặt tròi rực rờ, giông như thay đốỉ thành một người khác vậy.
Kỳ Phong mim cười nói:
“Bằng hừu từ phương xa đến vui mừng quá đồi, hôm này các vị khách quý đường xa mà đến, Bôn vương tự cảm thấy vinh dự cho kẻ hèn này, tôi nay bày rượu nhạt, xin mòi các vị ngồi vào vị trí, mời!”
Lý Mộ Vũ chắp tay cười nói:
“Được Vương gia nhiệt tinh mòi, chủng ta vô cùng vinh hạnh.”
Kỳ Phong thành khấn cười, ánh mắt đảo qua Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên, lưu luyến một lát, cuôi cùng nhìn thăng vào ta, nói:
“Bôn vương vừa gặp Tiền lão bản mà như đã quen từ trước, có rất nhiều lòi muôn nói cùng ngài.”
Ta lạnh nhạt cười nói:
‘Tiếu nhân có năng lực gì mà có thế được Vương gia cọi trọng như thê?”
Kỳ Phong nói sâu xa:
“Nếu không có bản lình phi thường, làm sao có thế chiếm được trái tim của mỹ nừ tuyệt thế như vậy…”
Ta cười ha hả cùng mọi người đi lên lầu ba của thuyền hoa.
Yến tiệc tôi này nhìn bề ngoài thi tường hòa, nhưng sau lưng lại giấu diếm ánh đao bóng kiếm.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Kỳ Phong cho thuộc hạ bưng rượu và thức ăn lên, hắn bưng chén rượu lên trước, nói:
‘Hôm này Bôn vương muôn mòi các vị đến tụ hội, thú nhất là đế dùng cơm tẩy trần, thứ hai là muôn cùng mọi người ngắm pháo hoa.”
Hắn nhìn về phía xa nói:
“Trên thuyền hoa xung quanh đều là thuộc hạ của ta, một lát nừa bọn họ sẽ bắn pháo hoa đế làm tăng thêm hứng thú uống rượu cho chủng ta! Bôn vương xin cạn chén này trước!”
Nói xong câu đó, Kỳ Phong nâng chén lên uống cạn.
Khinh Nhan và Yên Yên đưa ánh mắt về phía ta, trong lòng các nàng chắc chắn đang lo lắng Kỳ Phong hạ độc vào rượu.Lý Mộ Vũ ờ một bên lại mim cười, bưng chén lên nói:
“Khó có khi vương gia nhiệt tinh như vậy, chủng ta đa tạ!”
Hắn đưa một ánh mắt về phía ta, nâng chén lên uống cạn, rõ ràng hắn đã điều tra, rượu trong chén cũng không có độc. Trong lòng ta liền hiếu, Kỳ Phong chắc chắn cho rằng chủng ta đã hoàn toàn roi vào vòng vây trùng điệp của hắn, không cần ứìiết phải hạ độc.
Thấy tất cả chủng ta đều uống cạn rượu, Kỳ Phong cười lên ha hả, vuốt râu nói:
“Kế từ hôm nay, mọi người chính là bằng hừu của Bôn vương, chi cần có bất kỳ phiền toái nào ờ Tân quốc cứ việc đến tim Bôn vương.”
Ta nghi thầm:
“Đây gọi là tiên lề hậu binh, xem chừng không bao lâu nừa sẽ lộ ra bộ mặt thật.”
Kỳ Phong uống thêm cùng chủng ta một chén nừa, đem chén không đặt mạnh lên bàn, nói sâu xa: “Đã rất lâu Bôn vương không vui vẻ thế này rồiế”
Lúc này một tên mặc đồ thư sinh màu lam đi lên, cung kính nói:
“Vương gia, bi chức có việc quan trọng cần bấm báo.”
Kỳ Phong lạnh lùng nói:
“Nguy Tử Kỳ, ngươi không thấy Bôn vương đang uống rượu sao?”
Nguy Tử Kỳ sợ hãi nói:
“Vương gia, chuyện này rất khấn cấp cho nên bi chức mói quấy rầy hứng thú uống rượu của ngài và các vị khách quý.”
Kỳ Phong không nhịn được nhíu mày lại, nói:
“Tốt lắm, noi này dù sao cũng không có người ngoài, ngươi có lòi gì cứ việc nói!”
Ngụy Tử Kỳ yên lặng nhìn mọi người xung quanh một lát rồi mói thấp giọng nói:
“Dân chủng xung quanh biên cảnh Tân Hàn vì tranh đoạt noi săn bắn và đánh cá mà xảy ra chuyện dùng binh khí đánh nhau vói quy mô lỏn…”
Kỳ Phong cười lạnh nói:
“Ta còn tường là chuyện lớn gì, loại chuyện dùng binh khí đánh nhau này hàng năm đều xảy ra mấy lần. Bắt hết nhừng người tham gia lại, hai nước ngồi xuống thương lượng cho tô’t là dược.”
Nguy Tử Kỳ thò’ dài nói:
“Có chuyện Vương gia không biết, lần này số người tử vong lên tói hon sáu trăm người… Hon nừa hon nửa trong sô’ đó là dân chủng Tần quốc ta!”
“Cái gì?”
Đôi mắt Kỳ Phong liền trợn to.
Trong lòng ta mờ hồ cảm thấy điềm xấu, lần dùng binh khí đánh nhau này bất kế là thật hay giả, có phải là nguyên nhân Tân quốc cô’ ý tạo ra đế dần quân tiến đánh nước Hàn không?
Lực lượng chủ yếu của Đại Khang bây giờ đều đặt ờ biên giói Thái quốc, nhiệm vụ chủ yếu của lực lượng còn lại là bảo vệ lãnh thổ của minh, không cách nào rút tay ra đế đôi phó vói nước Hàn được. Có lẽ Tân quồc muôn nhân cơ hội này đê phát triến lực lượng của minh, mò’ rộng bản đồ quồc gia.
Lý Mộ Vũ đương nhiên cũng suy nghi như chủng ta, hắn mim cười nói:
“Xưa này hai nước Tần Hàn đều giao hảo, chuyện này chăng qua là tranh chấp của dân gian, tô’t nhất vẫn nên xử lý cấn thận. Nếu không chờ ta trờ về bấm báo vói Đại vương, đế Đại Vương đứng ra hòa giải, như thếnào?”
Nhừng lòi này của Lý Mộ Vũ còn có ý khác, hắn muôn xem xem phản ứng của Kỳ Phong như thế Kỳ Phong cười lạnh nói:
“Lý Đại Đô Đốc thật sự là nhiệt tình, nhưng nếu chuyện này xảy ra giừa hai nước Tân Hàn, đương nhiên sẽ do Đại vương của hai nước đứng ra xử lý, không cần phải làm phiền tói Hán vương.”
Lý Mộ Vũ cười ha hả nói:
“Bôn nước Hán, Tề, Tân, Hàn từ trước tói giờ đều là láng giềng như tay vói chân. Nếu một bên xảy ra chuyện, Hán vương rất nhiên sẽ chủ động giúp đờ. Chăng lê Vương gia vẫn còn khách khí vói chủng ta sao?”
Ánh mắt Kỳ Phong chóp lên không dứt khiên người khác không đoán được trong lòng hắn nghi gì, hắn nâng chén rượu trước mặt lên, nói:
“Chúng ta vẫn không nên nhắc đến chuyện không vui, tôi nay chi nói chuyện gió trăng, đại sự khắp thiên hạ, sau này lại nói ờ trên triều đinh đi!”
Hắn mê đắm nhìn Khinh Nhan nói:
“Long cô nương xinh đẹp tuyệt trần, khắp cả trên thuyền này không ai có thế sánh bằng một phần của Long cô nương.”Khinh Nhan lạnh nhạt cười nói:
“Vương gia quá khen, Long Di chăng qua chi là người tầm thường, sao có thế sánh được vói ba nghìn phi tử bên cạnh vương gia.”
Kỳ Phong cười nói:
‘Cho dù so sánh, các nàng cũng chi như cặn bã mà thôi!”
Lòi vừa nói ra, tất cả thị nừ đứng xung quanh đều lộ ra vẻ cừu hận. Lòi này thực sự là đế khiêu khích ta, rõ ràng hắn còn ghi hận chuyện xung đột giừa ta và hắn lúc ban ngày. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Ta cô’ ý làm bộ mọi chuyện đều không liên quan đến minh, bưng chén rượu tự rót tự uống một minh.
Kỳ Phong lại được nước lân tói:
Tiền lão bản, nhừng lòi của ta hôm nay ngài đã nghi kì chưa?”
Ta cố nén tức giận, cười tủm tim nói:
“Chuyện gì?”
Kỳ Phong cười lạnh nói:
“Nếu như ngài tặng Long cô nương cho ta, Bôn vương bằng lòng đưa cho ngài tất cả mỹ nhân trên thuyền.”
Ta cười ha hả, chầm chậm đặt chén rượu lên bàn, mim cười nói:
“Long Di, muội kính Vương gia một chén rượu!”
Vốn Kỳ Phong muôn cố ý kích thích sự tức giận của ta đế làm khó dề, không ngờ thái độ của ta lại quay ngoắt một trăm tám mưoi độ, hắn bất giác không kịp phản ứng lại.
Khinh Nhan cười khanh khách đứng lên, dịu dàng nói:
“Nếu như tướng công căn dặn, ta đương nhiên phải làm theo.”
Nàng thướt tha đi về phía Kỳ Phong, thân thế mềm mại tựa như cành liều đung đưa trong gió, nhìn Kỳ Phong vẫn còn ngây ngốc ờ đó.
Ta và Hoàn Tiếu Trác đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra vẻ vui mừng trong mắt đôi phương. Nếu như Khinh Nhan có thế nắm chắc cơ hội này, hôm nay chủng ta có thế dề dàng nắm tinh thế trong tay.
Khinh Nhan chầm chậm đi tói chồ Kỳ Phong, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng, Khinh Nhan dùng hai tay bưng chén rượu, ôn nhu nói:
Tiếu nừ Long Di chúc Vương gia thiên tuế, long thế an khang, danh vang tám phương.”
Kỳ Phong cười ha hả nói:
“Lòi này của Long cô nương khiên ta rất vui.”
Hắn tiếp lấy chén rượu trong tay Khinh Nhan, nhân cơ hội nắm chặt tay nàng, nói:
“Tới! Tới! Tói! Có câu có đi mà không có lại là vô lề, hai người chủng ta cùng uống chung chén này.”
Ta nắm chặt chén rượu trong tay, Kỳ Phong lại dám đùa giờn nừ nhân của ta trước mặt ta, hắn đã nằm trong danh sách phải giết của ta.
Khinh Nhan cười nói:
“Nếu Vương gia đã nói, Long Di đương nhiên không dám từ chối.”
Nàng đón lấy chén rượu của Kỳ Phong, lủ đang muôn uống lại nghe thấy Kỳ Phong cười lạnh, nói: “Chăng lẽ Long cô nương không sợ ta hạ độc vào rượu sao?”
Ta nghe thấy vậy liền ngẩn ra, chăng lẽ Kỳ Phong đã nhận ra mục đích thực sự của Khinh Nhan?
Khinh Nhan cười nói:
“Nếu Vương gia đã nói, Long Di đương nhiên không dám từ chối.”
Nàng đón lấy chén rượu của Kỳ Phong, lủ đang muôn uống lại nghe thấy Kỳ Phong cười lạnh, nói: “Chăng lẽ Long cô nương không sợ ta hạ độc vào rượu sao?”
Ta nghe thấy vậy liền ngẩn ra, chăng lẽ Kỳ Phong đã nhận ra mục đích thực sự của Khinh Nhan?
Nét mặt Khinh Nhan vẫn bình tình như thường, mim cười nói:
“Vương gia còn không sợ tiếu nừ hạ độc vào rượu, tiếu nừ có gì phải sợ?”
Vừa nói ra lòi này, tất cả mọi người đều giật minh.
Thị vệ phía sau Tình Sơn vương giận dừ mắng:
»ÍT’ I»
lo gan!Kỳ Phong lại đưa tay cản tên thị vệ lại, cười ha hả nói:
Trả lòi hay! Bôn vương thích nhất nhừng người tính tinh chân thành như Long cô nương.”
Hắn tự tay tiếp lấy chén rượu trên tay Khinh Nhan, chậm rãi đưa lên môi.
Trong lòng ta vô cùng vui mừng, chi cần Kỳ PHong uống chén rượu này, chuyện hôm nay coi như đã thành công một nửa. Đủng lúc này, từ phía xa vang lên một tiếng nố lỏn.
Tất cả chúng ta đều bị tiếng nố này làm giật minh, xoay người lại mói thấy trên mặt tròi xa xa dâng lên một vết sáng chói mắt, đẹp như sao tròi, bay đến giừa không trung đột nhiên nổ ra, bầu tròi đêm liền như có hàng ngàn cây đuốc sáng rực.
Kỳ Phong đặt chén rượu xuống, cười lớn:
“Bắt đầu bắn pháo hoa rồi, chủng ta thường thức trước, lát nừa trở lại lại uống tiếp.”
Ta thầm kêu đáng tiếc, chi cần màn biếu diễn pháo hoa này chậm lại mọt khắc, chắc chắn Kỳ Phong sẽ uống hết chén rượu.
Lý Mộ Vũ đi ra phía trước, mim cười nói:
“Cách đại khách mà Tình Sơn vương nghi ra đúng là rất khác biệt, Lý mồ nhất định sẽ nhớ kỹ thòi khắc đặc thù tôi nay.”
Nhừng lòi này của hắn tràn đầy châm chọc. Kỳ Phong vuốt râu cười nói:
“Hy vọng Lý Đại Đô Đốc sẽ cơ hội như vậy.”
Khinh Nhan nhân cơ hội trò’ lại bên cạnh ta, nhỏ giọng thò’ dài. Ta biết nàng đang tiếc nuôi không dứt cơ hội vừa bị tuột mất vừa rồi, lặng lẽ nắm tay nàng, trên khóe môi nò’ nụ cười, thấp giọng nói:
“Thời gian đã đến!”Ta nhìn về phía Phan Độ, thấy lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt liên tục nhìn xung quanh, rõ ràng trong lòng đang vô cùng khấn trương. Sáu tên thuộc hạ dưói tay hắn đã lặn xuống nước, bắt đầu dùng Phịch Lịch tiền đôi phó vói hai mưoi chiếc thuyền hoa xung quanh.
Pháo hoa liên tiếp bắn lên không trung, muôn loại màu sắc chiếu sáng rực cả bầu tròi đêm, đẹp không tả xiết. Chủng ta bề ngoài thi đắm chim trong cảnh đẹp trước mắt, nhưng trong lòng mồi người đều có tính toán riêng.
Kỳ Phong vẫy tay về phía ta, ta sải bước về phía trước, đứng sóng vai cùng hắn. Kỳ Phong mim cười “Có chuyện ta muôn Tiền lão bản thứ lồi.”
Ta cho rằng hắn nhắc tói chuyện xảy ra lúc ban ngày, lạnh nhạt nói:
“Nếu chuyện đã qua, Vương gia cần gì phải nói nừa.”
Kỳ Phong cười ha hả nói:
“Ta đã cho người điều tra, Tiền Tứ Hải dường như cũng không có người huynh đệ sinh đôi tên là Tiền Ngũ Quý nào.”
Ta rùng minh, chuyện này cuôi cùng cũng bị hắn phát hiện. Sớm biết như vậy ta đã không đóng giả thành Tiền Ngũ Quý rồi.
Kỳ Phong cười cam tay ta, nói:
“Nếu Bôn vương không đoán sai, ngài chính là Tiền Tứ Hải!”
Trên mặt ta cô’ ý hiện ra nụ cười khổ, thấp giọng nói:
“Xin Vương gia đừng trách, sờ dì Tứ Hải phải giấu diếm thân phận là vì…”
Trong bóng đêm mơ hồ truyền đến từng tiếng nổ lỏn, hon nừa lại cách chủng ta càng ngày càng gần.
Kỳ Phong buông tay ta ra, ánh mắt nhìn về bầu tròi phía xa, khắp noi trên mặt hồ thậm chí có không ít ánh lửa, hắn mơ hồ có cảm giác không ốn, xoay người nói:
“Nguy Tử Kỳ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. ta đế cho người khác bắn pháo hoa từ Đông Ho, tại sao noi nào cũng đều có ánh lửa?”
Nguy Tử Kỳ nói:
“Khời bấm Vương gia, chủng ta cũng cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi ta đã sai một thuyền nhỏ đi xem…”
Lòi của hắn còn chưa dứt, một chiếc thuyền hoa cách chủng ta không xa vang lên một tiếng nổ lỏn, cả thân thuyền thậm chí vờ làm hai, ngọn lửa đột nhiên xông lên từ phía dưói.
Kỳ Phong nhìn rt rõ ràng, quát lớn một tiếng, tức giận nhìn về phía ta.
Lý Mộ Vũ nắm lấy thòi cơ này, đột nhiên đánh một quyền về phía sườn phải Lý Mộ Vũ. Ta gần như ra tay cùng lúc vói hắn, nhấc chân đá về phía hạ thân của hắn.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong chóp mắt, lại thêm Kỳ Phong cách chủng ta quá gần, muôn trôn tránh đã không còn kịp. Kỳ Phong hừ một tiếng khó chịu, nhưng lại không tránh né mà cứng rắn chông đờ ta và Lý Mộ Vũ họp lực công kích.
Ta đá vào hạ thế hắn nhưng lại cảm thấy thân thế hắn không co giãn chút nào, tựa như đá vào một cây cọc gồ.
Lý Mộ Vũ lộ ra vẻ ngạc nhiên, rõ ràng hắn cũng gặp tinh huống tương tự vói ta.
Kỳ Phong hét lỏn, nhanh như chóp bắt lấy cánh tay ta. Lực cánh tay hắn rất mạnh, thực sự là trước nay ta chưa từng gặp. Ta thuận thế sáp lại gần hắn, đầu vai đánh lên ngực hắn.
Kỳ Phong hoi lui về phía sau một bước nhỏ, lại bị Lý Mộ đánh một quyền vào sau lưng. Lúc này võ sĩ chung quanh thấy tinh hình không ốn, rối rít bao vây chủng ta lại.
Mộ Dung Yên Yên kêu nhỏ, gờ trâm cài tóc trên đinh đầu xuống, lấy Phịch Lịch đạn giấu trong đó ném ra ngoài. Chi nghe một tiếng nổ lớn, cả thuyền cũng hoi chân động, noi Phích Lịch đạn roi xuống có hon mưòi tên võ sĩ không kịp tránh né bị nố cho máu thịt văng tung tóe.
Kỳ Phong đang vật lộn cùng chủng ta lợi dụng chân động này tách ra, liên tục lui về phía sau hai bước, đứng trong vòng bảo vệ của các võ sĩ.
Lý Mộ Vũ đủng cùng một chồ vói ta, lớn tiếng nói:
“Hắn là người Mộc Cao Quật! “
Tám bóng đen nhanh như quỷ mị bao vây chủng ta lại, bôn tên thuộc hạ của Lý Mộ Vũ cũng tiến lên nghênh tiếp.
Ta đến bên Khinh Nhan, Khinh Nhan nhét một viên Phích Lịch đạn vào trong tay ta. Tiếng động ở tầng dưói vang lên bôn phía, võ sĩ phụ trách bảo vệ Tình Sơn vương Kỳ Phong đang muôn xông lên trên thuyền.
Kỳ Phong cười lạnh nói:
“Lý Mộ Vũ, ngươi thật to gan!”
Lúc này có khoảng hai mưoi tên võ sĩ tinh nhuệ của Phi Vũ quân lao lên tầng ba, giương cung lắp tên nhằm về phía chủng ta. Ta ném Phích Lịch đạn ra ngoài, Phích Lịch đạn nổ trên boong thuyền trước mặt bọn họ, có mấy người bị nổ chết tại chồ.
Lý Mộ Vũ hét lớn lao về phía lối vào thang lầu vói tốc độ cao nhất, hắn biết nhất định phải ngăn không cho đôi phương công kích ờ cự ly xa.
Mấy người Xích Lỗ On, A Đông, Lang Thứ cũng theo sát phía sau.
Ta và Khinh Nhan, Hoàn Tiếu Trác, Mộ Dung Yên Yên bị vây vào giừa, trên tay ta chi còn lại duy nhất một viên Phích Lịch đạn do Hoàn Tiếu Trác giấu.
Hai viên Phích Lịch đạn lần trước cũng không tạo nên được hiệu quả như mong muôn, chiếc thuyền hoa này hứng chịu hai lần nố tung thậm chí cũng không bị tôn hại gì.
Lúc này chúng ta mói phát hiện cả thân thuyền đều dùng thép chế tạo thành, muôn nổ xuyên qua boong thuyền nhất định không phải chuyện dề dàng. Phương án tô’t nhất lúc này là nhanh chóng bắt giừ Kỳ Phong lại.
Ta vung tay đánh ngã một tên võ sĩ, cưóp lấy trường đao của hắn, lao về phía Kỳ Phong vói tốc độ cao nhất.
Bôn tên võ sĩ trước mặt Kỳ Phong lao lên ngăn cản ta lại. Ta nối giận gầmlên, trường đao nhanh như tia chóp xẹt qua cổ họng bọn chủng làm máu tưoi phun ra tung tóe, tiếp tục lao về phía Kỳ Phong.sắc mặt Kỳ Phong càng ngày càng trở nên xám xịt, hăn thấp giọn nói:
“Hôm nay Bôn vương nhất định phải chém ngươi thành trăm mảnh mói xả được mối hận trong lòng.”
Hắn đột nhiên nắm chặt hai đấm, cả người hiên ngang đứng thẳng, khóp xương vang lên tiếng lách cách rung động, áo bào phồng lên, không gió tự bay. Ta đưa hết nội lực vào trường đao, thân thế bay lên cao, hai tay cam đao chém xuống đinh đầu Kỳ Phong.
Kỳ Phong quát lỏn, tóc dài màu đên thm chí dựng đứng lên, Tử Kim quan trên đinh đầu bay lên tròi, đôi bàn tay đen như mực trực tiếp đón đờ mùi đao của ta, hắn thậm chí muôn dùng đôi tay trần chông đờ vói một đao toàn lực của ta.
Ánh mắt tràn đầy sát khí của ta va chạm vói ánh mắt âm u lạnh lèo của Kỳ Phong trong không trung, máu nóng trong cơ thế mồi người đều sôi trào.
Đã rất lâu rồi ta không tim được loại cảm giác máu nóng sôi trào này, ánh đao trong tầm mắt ta nháy mắt đã đi xa, va chạm vói bàn tay Kỳ phong, ánh đao liền văng khắp noi, biến mất trong vô hình.
Tóc của Kỳ Phong bị đao khí lạnh thấu xương chém xuống tán loạn, nhẹ nhàng đung đưa roi xuống, ờ giừa không trung liền hóa thành bụi phân. Hắn liên tục lui về phía sau ba bước, đôi tay không bị thương tích gì, trên mặt càng trở nên xám xịt.
Đôi tay ta tê rần, thân thế vừa chuyến đã thấy năm ánh đao loang loáng chém tói. Ta xoay người trên không trung, đánh roi tất cả trường đao đâm tói từ phía sau.
Lúc roi xuống đất, Kỳ Phong đã bị tách ra khỏi võ sĩ hộ vệ một lần nừa.
Lúc roi xuống đất, Kỳ Phong đã bị tách ra khỏi võ sĩ hộ vệ một lần nừa.
A Đông và Lang Thứ giết trở lại bên ta, ta lớn tiếng nói:
“Bắt giừ Kỳ Phong trước!”
Kỳ Phong cười lên mấy tiếng khặc khặc quái dị:
“Giọng điệu thật lỏn, hôm nay ta muôn xem bản lình của ngươi cao đến đâu!”
Võ sĩ dưói tay hắn bao vây ta lại.
Lúc này Khinh Nhan và Mộ Dung Yên Yên đồng thòi ném trâm ngọc trong tay về phía nhừng võ sĩ kia. Nhừng võ sĩ kia đã thấy tận mắt uy lực của Phích Lịch đạn, lúc này hắn đã như chim sợ cành cong mà không biết rằng lần này Mộ Dung Yên Yên và Khinh Nhan chi phô trương thanh thế, cuông quýt lui trò’ về phía sau, chi lo trôn không kịp.
Lý Mộ Vũ và ta cùng nắm lấy thòi cơ khó được này, đồng thòi xôngKỳ Phong. Lần này mục tiêu ta lựa chọn là hai mắt Kỳ Phong, hắn có tà công Mộc Cao Quật hộ thế, binh khí tầm thường sợ rằng khó có thế khiến hắn bị thương, nhưng con mắt luôn là noi yếu đuôỉ nhất của con người, ta khì hắn cũng không phải ngoại lệ.
Lý Mộ Vũ vung quyền đánh về phía sau lưng Kỳ Phong, cùng ta tạo thành xu thế tân công trước sau, cố gắng dùng một kích có thế bắt Kỳ Phong lại.