Chương 141: Phiêu kỹ ba~~~ phiêu kỹ đi thôi!!!

Phiêu kỹ ba~~~ phiêu kỹ đi thôi!!!

Tô Châu, Tần Phủ, trước kia là Đào Hoa Ổ.

【 Tứ chủ tử, như thế này có được không? Ta còn… còn…đang bị cấm túc. 】

“Có gì mà không được, Đại chủ tử cũng chỉ thuận miệng nói phạt ngươi thôi, giờ này y đang bế quan, không có thời gian rảnh để quản coi ngươi có cấm với túc hay không. Đi mau đi mau, mấy ngày nay chắc ngươi cũng bị nghẹn đến cổ rồi, ta đến mang ngươi đi ra ngoài tản bộ, giam mình trong phòng không tốt cho sức khỏe đâu.”

【 Ta không muốn đi dạo, bằng không thì ngươi mang ta đến Tương Châu tìm lão gia đi. 】

“Quên ngươi nói cho ngươi biết, lão gia đang trên đường quay về Tô Châu.”

Ước chừng ba tháng trước, việc Tần Lục chủ tử tự tiện đem vong tâm đan đổi thành Mông hãn dược đã chọc giận Đại chủ tử, nên mới hạ lệnh cấm túc y nửa năm. Ba tháng vừa rồi, Lục chủ tử quả thực ngoan ngoãn ở trong Dược Lâu của mình, nửa bước không ra. Vừa rồi, lúc Duy Nhất hồi phủ báo lại lão gia đang mắc “bệnh” nặng, muốn y phải nhanh tới Tương Châu, vì còn ngại cái vụ quản thúc này nên y phải đợi được xá lệnh từ Đại chủ tử mới đi được. Nhưng mà Đại chủ tử từ lúc về đến phủ thì bắt đầu bế quan, một tháng trời nay cũng chẳng thấy bóng dáng y đâu. Nói đến Kỳ Nhi, vì sao y phải bế quan? Thì chỉ có liều mạng luyện công mới có thể làm cho y có được cảm giác an toàn chút ít.

Từ lúc Vân Phi quay trở về Bạch Vân Thành, thì chuỗi ngày khổ cực trần ai của Sĩ Thần cũng bắt đầu. Vân Phi đem sinh ý ti trù (tơ lụa) giao lại cho y, bắt Sĩ Thần trong vòng hai tháng phải làm cho được một bút mua bán với bọn người phương bắc, phải biết rằng Tần Phủ mới vừa ngụ tại Tô Châu, làm sao mà tranh được với mấy cửa hiệu tơ tằm lâu đời ở nơi đây chứ. Vân Phi cũng chả thèm dông dài, chốt lại một lời cuối cùng, nói y nếu tranh không được thì cướp. Cướp? Tưởng Tư Đồ Sĩ Thần y là cái tên thổ phỉ ‘ Bạch Nhất Bán’ kia sao.

Sau bao ngày vất vả thì cuối cùng cũng tranh thủ được một ngày rảnh rỗi, thế nên hôm nay Sĩ Thần dắt Tiểu Lâm ra ngoài dạo chơi hít thở không khí. Ba tháng không ra cửa, Tiểu Lâm cũng thật không nhịn nổi, nghe Tứ chủ tử dỗ dỗ vài câu thì liền chịu theo y tản bộ phố phường.

Tới Tô Châu ít nhiều gì cũng đã một năm rồi, trong thành không có chỗ nào mà Tần Tứ chủ tử chưa từng ghé bước qua. Tiểu Lâm thì không giống như vậy, ngày thường nếu y không ở nhà thì sẽ đến triền núi vùng ngoại ô hái thuốc, còn nếu không hái thuốc thì cũng chỉ loanh quanh mua sắm ở mấy chỗ gần gần Tần Phủ, Tô Châu thành có chỗ nào chơi vui, y hoàn toàn không biết. Mà y không biết thì cũng không sao, còn có Tứ chủ tử tinh thông mọi thứ ăn chơi ở đây cơ mà.

“Tô Châu nổi danh với những món quà bánh bình dân hàng ngày, có bánh bao đậu đỏ, hoành thánh nước lèo, rồi thì thịt hầm, vịt kho gừng, gà ươm rượu,với cả tôm hùm ướp mè, cua hấp, sườn heo sốt chua ngọt, tương thịt, dưa muối rau xanh……”

Tiểu Lâm nghe thấy thế liền sửng sốt, trên mặt lộ vẻ vui mừng cùng hưng phấn, tuy rằng mấy thứ ấy trù tử của Tần Phủ đều làm được, nhưng cũng không thể so sánh với cái thú vui được dạo hàng chợ, ăn quà vặt bên ngoài được.

Sĩ Thần tiếp tục nói thao thao bất tuyệt, “Trò chơi ở đây cũng không thiếu, phía tây có mấy người Đông Dương……”

Đang nói thì bỗng có vật gì màu hồng nhạt từ trên trời rơi xuống, y giơ tay lên, tiếp lấy thì hóa ra là một chiếc khăn lụa của nữ tử, không giống như loại khăn bình thường được tẩm hương thơm nồng đậm, trái lại tản ra hương hoa lài nhàn nhạt thấm vào ruột gan, Sĩ Thần nhịn không được lèn đặt ở mũi hạ hít lấy hít để.

“A, rớt rồi.” Lúc này từ trên ban công truyền đến một thanh âm thanh thúy uyển chuyển, giống như tiếng chim hoàng oanh.

Sĩ Thần không khỏi ngẩng đầu nhìn, đúng là một nữ tử thanh tân thoát tục! Mặc dù còn chưa đến mức bế nguyệt tu hoa, nhưng cái khí chất thì cũng đủ bằng rồi, thưởng thức dung mạo nữ tử đương nhiên là trọng yếu, có điều nét đẹp thì có thể thay thế, biến đổi được, nhưng một thân khí chất thanh linh tựa hoa lan này thì rất hiếm gặp..

“Gia này, người muốn đem khăn của thiếp ngửi đến khi nào?” Nữ tử che miệng cười duyên, lại tăng thêm một phần tư sắc quyến rũ.

“Cô nương muốn xuống đây tận tay lấy về, hay là muốn gia mang lên lầu cho ngươi?” Dù có thoát tục đến mấy thì cũng là nữ tử chốn thanh lâu, Sĩ Thần làm sao lại không biết đây là thủ đoạn mà mấy cô mèo ở đây thường dùng để chèo kéo y.

Nữ tử kéo la quần lộ ra đôi bàn chân được bó trong hài, “Chân thiếp nhỏ cho nên đi rất chậm, cước trình (bước chân) của gia vẫn nhanh hơn, đành phải làm phiền người mang lên vậy.”

Sĩ Thần nhướng nhướng mày, nếu đi lên đưa cho cô ả thì chỉ sợ không thoát thân nổi.”Chậm cũng không sao, gia chờ ngươi.”

“Thiếp thấy thật ra gia sợ chỗ này ô uế làm bẩn thân ngài thì hơn?” Nữ tử có chút giận dỗi.

“Nào có, hôm nay gia có chuyện bận, ngày khác đến bù lỗi, được không?” Nếu đã có ý đến đây thưởng thức cảnh, dạo phố phường, thì Sĩ Thần cũng không phiền dây dưa với một một lát.

“Chuyện của ngày khác ai mà chắc cho được, thiếp chỉ biết hôm nay gặp gỡ là do

duyên phận.”

“Duyên phận? Tại sao, ngươi thử nói xem?”

“Trong thiên hạ rộng lớn như vậy, lại chỉ có mỗi một cái Tô Châu thành, cả Tô Châu thành cũng chỉ có một cái Trường Ngâm Các, gia không đi Đông thành, lại không đi Tây thành mà tới Tô Châu thành này, không ghé qua Hồng Lâu, không đi tới Vạn Phương Quán mà lại ngang qua Trường Ngâm Các này. Mỗi ngày, người đi qua lầu các này không dưới trăm ngàn, chiếc khăn này của thiếp, hôm trước không rơi, hôm qua không rớt, lại cố tình chọn ngày hôm nay, hơn nữa, không rớt trúng vào người nào khác, mà rơi vào tay của gia, vậy cái này không phải là duyên phận thì còn là gì nữa?”

“Miệng mồm thật đúng là lanh lợi, biết cách ăn nói, chỉ là…..” Sĩ Thần vừa định nói lời cự tuyệt, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương mê người, vội hỏi, “Trên lầu có Đào Hoa Nhưỡng ủ hai mươi năm?!”

“Cái mũi quả thật lợi hại, đúng vậy, trên này có Đào Hoa Nhưỡng hai mươi năm, gia có muốn lên nếm thử chút hay không?” Thấy nam nhân dưới lầu có bộ dáng ham tửu ham thực, nữ tử liền thay đổi biện pháp dụ dỗ.

Sĩ Thần nhìn Tiểu Lâm bên người, đành thở dài, “Hôm nay mang theo xá đệ, thật không tiện……”

“Có gì mà bất tiện cơ chứ, sao người không kêu vị công tử đây cùng nhau lên thưởng rượu.” Nữ tử vừa nói vừa gọi những người khác tới, “Nhìn tuổi y, rượu này chắc có thể uống được.”

Ngửi được hương vị của Đào Hoa Nhưỡng, Sĩ Thần thật sự không thể cự tuyệt, “Tiểu Lâm ngươi xem……”

Tiểu Lâm chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn, 【 Nơi này là? 】

“Giáo phường.”

【 Thanh lâu?! 】

Sĩ Thần vội vàng giải thích, “Cũng không giống như những gì ngươi nghĩ, không thiếu người đến đây để nghe một chút cầm, uống một chút rượu, nếu là không muốn, các nàng nhất định tuân theo quy cũ, không dám bắt ép. Ngươi chưa bao giờ thấy qua chỗ này, có muốn ghé vào xem?”

Tiểu Lâm nhìn tấm biển trên đỉnh đầu, Trường Ngâm các, nơi này có vẻ lịch sự thanh nhã. Mấy cái chốn loại này y chưa bao giờ tới, nên không thể nói là không hiếu kỳ được, nhưng mà……

Thấy hai người phía dưới vẫn còn chần chờ, ở trên lầu một danh nữ khác liền cười nói, “Ta xem hai vị này tám phần không phải nam nhân, chỉ sợ là cô nương phẫn trang quá, ngươi xem dung mạo của vị này, ngay cả hoa khôi Trường Ngâm Các là Vô Sương tỷ tỷ so ra còn kém. Còn có tiểu công tử đây, bộ dáng này, tựa như thủy tố ngọc điêu (làm bằng thủy khắc bằng ngọc). Chúng ta không nên làm khó dễ người ta.”

Chiêu khích tướng này quả thật sử dụng đúng chỗ, Sĩ Thần lập tức hướng lên lầu, “Hừ, gia lên để cho ngươi nhìn xem thử coi ta có phải là nam nhân hay không!”

Tiểu Lâm cũng không thích bị người ta nói là nữ tử, thế nên y liền gật đầu nói, 【 Lên ngồi một chút. 】

“Tốt, chỉ một lát thôi!” Nói xong Sĩ Thần liền nắm lấy vai của Tiểu Lâm, dưới chân thi triển một chút khinh công, phi thân lên lầu hai, dẫn tới mấy nữ tử một trận kinh hô.

“Thiếp đã nói là cước trình gia mau hơn mà.”

“Ngươi gọi là Vô ‘ Song ’?” Sĩ Thần hỏi kia nữ tử, chủ nhân của chiếc khăn lụa kia, ” Chữ‘ Song ’ viết như thế nào?”

“Sương trong sương tuyết ấy, thiếp thân vô tài, nên chỉ đành chọn lấy một tiện danh bất hảo như vậy thôi.” Vô Sương trả lời.

Chữ Song phiên âm ra là: shuāng, còn chữ sương cũng phiên âm là: shuāng. Hai chữ này đồng âm khác nghĩa.

Sĩ Thần nhẹ nâng lên cằm nàng lên, cười nói, “Tên có đáng giá gì đâu, dễ nghe hay không thì như thế nào, chỉ cần người đẹp là đủ rồi.”

Vô Sương khó chống lại một đôi mắt phượng mắt lưu luyến này, nàng nghiêng đầu, dùng y tụ che lại miệng, nhỏ giọng nói, “Gia, thỉnh vào bên trong.”

Thế gian vẫn còn một loại người như thế này, ngày ngày uống rượu vẫn luyện không luyện lên nổi tửu lượng, vạn năm bất biến, giữ nguyên thành tích ‘ Tam bôi đảo ’ (ba chén say) . Dùng để tiếp những khách nhân đến tầm nhạc, dĩ nhiên Đào Hoa Nhưỡng ở đây không phải loại mạnh, Tần tứ chủ tử lẩm bẩm, càu nhàu một lát rồi uống liền ba chén, sau một lúc thì đã lâm vào tình trạng mơ hồ.

“Tiểu công tử, đừng câu nệ như vậy a, tới chỗ này phải thả lỏng ra.”

Tiểu Lâm mỉm cười tránh khỏi mấy bàn tay ma quỷ sờ trên mó dưới của các nàng, nhấp môi không tiếng động gọi Sĩ Thần, khả nhưng Tứ chủ tử đang cao hứng ẩm túy, không dư lực để ngoảnh đầu lại nhìn y.

“Ngọc nhi, Liên nhi, còn có Oanh Oanh, ba người các ngươi mang tiểu gia đến căn phòng cách vách đi.” Vô Sương thấy Sĩ Thần chỉ lo uống rượu không để ý tới người khác, liền sử dụng thủ đoạn. Chỉ là tiểu công tử trước mặt đang dùng một đôi nhãn tình ngây thơ, trong suốt nhìn mấy nàng thế nên ai cũng đều cảm thấy tay chân như chùn lại, không dám thi triển công phu.

【 Ta không…… 】 Tiểu Lâm bước lên phía trước bắt lấy y tụ của Sĩ Thần.

Tần Tứ chủ tử đang say rượu cũng đẩy nhẹ y ra, nói với Vô Sương, “Đánh đàn xướng khúc cho ta nghe thì được rồi, chớ có động thủ động cước.” Nói xong liền từ trong lòng lấy ra một tấm ngân phiếu cấp cho ba người, “Xá đệ chỉ đến đây ngồi một lát thôi, đừng có gào to quá làm y sợ.”

Ba nữ nhân mau lẹ gật đầu, “Dạ! Dạ!”

“Cẩn thận hầu hạ.” Hoa khôi Vô Sương phất tay ý bảo ba người đừng có lề mề nữa, nhanh mang Tiểu Lâm ra ngoài, tiếp theo nàng nghiêng người tiến vào lòng ngực Sĩ Thần, “Gia, đừng mãi uống rượu nữa, người cũng chẳng thèm liếc mắt đến thiếp, khiến cho người ta cảm thấy cô đơn a.”

“Coi kìa, coi kìa, gia không phải đang nhìn ngươi hay sao, mỹ nhân của ta.”

【 Tứ chủ tử! 】

“Tiểu gia đừng chần chừ nữa, mau theo đi, tới phòng bên ba người bọn thiếp cam đoan đem người hầu hạ đến thư thư phục phục.”

Tay Tiểu Lâm bắt lấy Sĩ Thần, lại bị nửa đường chợp được, liền kéo y ra ngoài, Liên nhi cùng Oanh Oanh đuổi theo sau, ba nữ nhân hết kéo lại lôi y đến căn phòng kế bên

Tam Thê Tứ Thiếp

Tam Thê Tứ Thiếp

Status: Completed Author:

Nguồn:
* 2mar2.livejournal.com
* Khuongtutrang.wordpress.com
* Soyunjae.wordpress.com
* hiroshimi.wordpress.com
****

Trích đoạn ngắn:

"Ôi Lão gia ngài thật sự quá lợi hại! Làm cho con được mở rộng tầm mắt. Nhưng mà Lão gia luyện công lúc nào? Tiểu nhân hằng ngày đi theo chỉ thấy ngài chơi điểu, hay bày trò trêu ghẹo thất vị chủ tử, không hề thấy ngài luyện võ gì cả."

"Nếu có thể bị ngươi phát hiện, ta làm sao là Lão gia của ngươi?" Tần Chính nghênh mặt lên trời cười đắc ý.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset