Vân Phi trúng độc, cổ trùng nằm trong cơ thể hơn hai mươi ngày, khiến hắn mất hết nội lực. Ngụy Vô Song truyền cho hắn mười lăm năm nội công, thân thể rất mệt mỏi, mỗi ngày ngủ hơn năm canh giờ.
Tiểu Lâm nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Ngụy Vô Song. Hắn nằm trên giường, giấc ngủ không yên ổn, trên trán dày đặc mồ hôi lạnh, con ngươi dưới mí mắt chậm chạp chuyển động, hơi thở lúc ngắn lúc dài. Tiểu Lâm lấy ra một chiếc bình nhỏ, đặt trước mũi Ngụy Vô Song, một lúc lâu sau hơi thở bình ổn trở lại, lông mày đang nhíu chặt cũng dần dần dãn ra. Hắn mất đi mười lăm năm nội lực, cơ thể bị tổn thương rất lớn, cho nên TIểu Lâm trốn khỏi Dược Thánh Các, dù sợ hãi thế nào cũng phải mang thuốc đến cho hắn chữa trị.
Hai bàn tay to lớn lúc nào cũng ấm áp, bây giờ lại lạnh như băng.
“Ân… Tiểu Lâm?” Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay, ấm nóng, nóng đến mức khiến hắn tỉnh lại, “Làm sao vậy? Một mình sợ à?”
[Ngụy đại ca đến Dược Thánh Các ở lại vài ngày được không?]
Ngụy Vô Song vươn tay ôm hắn vào lòng, lắc đầu nói, “Đưa ngươi về Dược Thánh Các rồi Ngụy đại ca phải đi ngay!” Hắn chạy đến Bạch Vân Thành, để Quần Ngạo ở lại một mình đối mặt với cả võ lâm, không biết có thuận lợi tiếp nhận chức minh chủ hay không. “Đừng khóc! Ngụy đại ca khỏe lắm! Nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao!” Càng nói Tiểu Lâm càng khóc thật lợi hại, Ngụy Vô Song lại nở nụ cười, người này đã lâu không nhào vào lòng hắn mà khóc như vậy.
[Ngụy đại ca…] đang ngủ à?
– ———
Ngụy Vô Song mang Tiểu Lâm về Dược Thánh Các, trên đường gặp Dược Thánh đang đi tìm ái đồ. Lão nhân râu tóc bạc trắng, sắc mặt đen lại, túm lấy Tiểu Lâm kéo đi, rút ra một cây thước, hung hăng đánh vào tay hắn, lòng bàn tay trắng nõn lập tức nổi lên một vết thương sưng tím, dài bằng cả một ngón tay.
Sư phụ đánh hắn… sư phụ đánh hắn… Kinh ngạc lẫn đau đớn, Tiểu Lâm nhìn sư phụ, không dám để nước mắt tràn ra mi.
“Tiểu Lâm!”
Ngụy Vô Song vội vã bước lên, Dược Thánh lập tức chặn trước mặt hắn, “Sau này mong Ngụy thiếu hiệp đừng trêu ghẹo đồ đệ của lão phu nữa!”
Trêu ghẹo? Tiểu Lâm không phải nữ nhân, trêu ghẹo cái gì? Hơn nữa hắn đối với Tiểu Lâm chính là, chính là…
“Ngụy thiếu hiệp anh hùng tuổi trẻ, võ công cao cường, tất nhiên sẽ không phải cần đến Dược Thánh Các. Sau này Dược Thánh Các sẽ không chào đón thiếu hiệp đến nữa!”
Ngụy Vô Song sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, chẳng biết trả lời thế nào, “Ta… tiễn các người một đoạn…”
“Lão phu có chân có tay không câm không điếc, không cần làm phiền tôn giá!”
Khuôn mặt Tiểu Lâm bỗng dưng trắng xanh, đôi môi run rẩy. Ngụy Vô Song nắm chặt hai tay, cố kiềm nén lửa giận.
“Thế nào? Muốn so chiêu với lão phu?” Vừa lúc, lão đã muốn diệt trừ mối họa này bấy lâu.
“Không dám, vãn bối chẳng qua chỉ muốn đưa Tiểu Lâm trở về!” Nói xong lập tức nhún người bay qua Dược Thánh, ôm lấy Tiểu Lâm ra xa một trượng, vừa đáp xuống đất đã vội vàng kéo tay hắn xem xét vết thương, “Có thuốc không?”
Tiểu Lâm lắc đầu nhìn về phía sư phụ, thấy lão gật đầu mới dám lấy ra một hộp thuốc nhỏ.
“Để ta!” Ngụy Vô Song chấm một ít thuốc nhẹ nhàng thoa vào lòng bàn tay Tiểu Lâm. Vết thương ngấm thuốc rất đau đớn, Tiểu Lâm rốt cuộc nhịn không được cuộn người trong lòng Ngụy Vô Song khóc nức nở. Ngụy Vô Song không nghe được tiếng hắn khóc, chỉ có thể cảm nhận đôi vai bé nhỏ co rúm lại.
“Sư phụ, việc này tất cả đều là ta sai…” Dược Thánh đã đi xa, Ngụy Vô Song ôm Tiểu Lâm nghĩ ngợi có nên đi theo hay không. Nhìn vết thương trong tay Tiểu Lâm, hắn bỗng nhiên cảm thấy xung động, không muốn để Tiểu Lâm quay về Dược Thánh Các, nếu có thể cứ như vậy mang hắn lên ngựa chạy đi thì tốt.
– ———
Ngồi trong mâm cơm người nào cũng có tâm sự, ăn cũng không thấy ngon. Tiểu Lâm chậm rãi ăn cơm trắng, thỉnh thoảng gắp một ít rau xanh trước mặt. Ngụy Vô Song lại càng hồ đồ, gắp một miếng thịt heo cứ thế cho vào miệng. Dược Thánh ngồi một bên uống rượu, bình rượu chỉ còn một nửa.
“Ăn mau rồi đi!” Dược Thánh vừa định gắp rau vào bát Tiểu Lâm, [Ba!] chiếc đũa bị Ngụy Vô Song chặn lại giữa chừng, “Chọc ta ra tay phải không?”
Ngụy Vô Song không nói gì, gắp cả rau lẫn thịt heo cho vào miệng. Sư phụ sẽ không độc chết đồ đệ, nhưng ai mà biết có cho thứ gì khác vào để trừng phạt hay không, lúc nãy cũng đánh hắn rồi không phải sao. Nghĩ đến đó hắn hung hăng nói, “Tiền bối uống ít một chút thì tốt hơn, uống nhiều hại thân!”
“Không chết được!”
Một đám người cầm trường kiếm xông vào khách điếm, khí thế rất dọa người, không ai dám ngăn lại. Tìm được ba người đang dùng bữa ở lầu hai, đám người lập tức bái hành đại lễ, “Dược Thánh tiền bối, Thiếu chủ nhà ta bị kẻ khác ám toán nguy hiểm tính mạng, khẩn cầu tiền bối…”
[Đông!] Đặt mạnh chén rượu lên bàn, Dược Thánh nhìn về phía Tiểu Lâm, “Chủ nhân Dược Thánh Các bây giờ không còn là lão phu nữa rồi!”
Đám người đang quỳ lạy dưới đất lập tức quay sang Tiểu Lâm, chắp tay cung kính, “Khẩn cầu Dược Vương theo tiểu nhân đi một chuyến. Cứu được thiếu chủ, ngày sau Ngọa Long Cốc cam nguyện làm trâu ngựa, chết không chối từ!”
Bị nhiều người vây quanh, Tiểu Lâm trốn ra sau lưng Ngụy Vô Song. Những người này quanh thân đều tản ra sát khí. Ngọa Long Cốc? Là chỗ nào chứ? Hắn không đi.
“Thu thập hành lí theo bọn hắn đi!”
[Sư phụ…] Tiểu Lâm mặc dù sợ, nhưng lệnh thầy không thể cãi, miễn cưỡng cầm hành lí đứng cạnh sư phụ.
“Còn chờ cái gì?” Dược Thánh cầm chén rượu ý bảo hắn rời đi.
Hả?
“Lần này ngươi đi một mình! Lão phu không đi theo!”
[Đi một mình? Nhưng mà… lúc trước đều đi với sư phụ…] Tiểu Lâm vội vàng khoa khoa tay, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Sư phụ, chi bằng để ta đưa Tiểu Lâm đi một chuyến. Làm thế nào để hắn ra ngoài một mình được?” Ngụy Vô Song cầm hành lí của Tiểu Lâm đeo lên vai.
“Có thể một mình chạy ra ngoài, sao lại không thể đi Ngọa Long Cốc? Từ nay về sau chủ nhân Dược Thánh Các là ngươi, lão phu thoái ẩn sơn lâm. Người đến chữa bệnh muốn cứu hay không do ngươi quyết định, nhưng lần này ngươi phải đi! Chuyện của bản môn không cần Ngụy thiếu hiệp quan tâm!”
Ngụy Vô Song muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, hôm nay cho dù Dược Thánh muốn giết Tiểu Lâm, cũng không ai có thể nói được nửa câu.
Tiểu Lâm cầm lấy tay áo sư phụ, nước mắt ràn rụa, đôi môi không ngừng khép mở, [Sư phụ ta biết sai rồi… ta nghe lời… không bao giờ… một mình ra khỏi Dược Thánh Các nữa… ta không muốn đi một mình… sư phụ… sư phụ…] Dược Thánh rút tay áo về, vung mạnh một cái, đám người của Ngọa Long Cốc bị hất xuống lầu.
“Dược Vương phải có dáng vẻ của Dược Vương, đệ tử của lão phu sao có thể vô dụng như vậy!”
Tiểu Lâm đột nhiên ngừng khóc, kinh ngạc nhìn sư phụ. Ý sư phụ là muốn đuổi hắn ra khỏi sư môn?
Sư phụ không cần hắn nữa, giống như cha mẹ, cũng không cần hắn. Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, Tiểu Lâm lặng lẽ lấy ra một chiếc bình nhỏ…
“Tiểu Lâm!”
*** 64 ***