– Thời gian… đã tới sao?
Một âm thanh tràn ngập trẻ con vang lên, ở trong không khí thong thả dật động.
Lão giả lập tức ngừng chân, toàn thân Đại Hắc Cẩu dựng thẳng lông mao, nhưng sắc mặt Lăng Hàn thì quái lạ, hắn ý thức được, mình lại cuốn vào trong một sự tình quái đản nào đó.
Tại sao một mực là hắn chứ?
Một vệt hào quang từ trong cung điện tuôn ra, biển máu lập tức thối lui, đại địa tái hiện.
– Ngươi là ai?
Lão giả da người hỏi.
– Ngươi nên hỏi “ta là ai”.
Thanh âm non nớt kia nói, nhưng ngữ khí ngạo nhiên, như chân thần cao cao tại thượng.
– Ta là ai?
Lão giả da người mờ mịt hỏi.
– Ngươi là ta đời thứ năm lột ra da.
Thanh âm non nớt kia nói, nhưng lời này để Lăng Hàn nghe sợ nổi da gà.
Lăng Hàn vốn tưởng rằng lão giả là gặp phải cường địch, bị lột hết da, nhưng hiện tại xem, đây là hắn chủ động lột ra. Hơn nữa, đời thứ năm… Người này sống năm đời sao?
Chờ chút, Dược Vương Quật chín tầng… lẽ nào là người này sống một đời lại một đời sáng tạo?
Chín cây Thiên Nguyên Đạo Quả, dung hợp đồ vật gì đó, tê, chẳng lẽ là thân thể người này, hoặc là thần hồn?
Cửu cửu quy nhất, đời này sẽ sinh ra quái vật gì?
– Hóa ra… là như vậy!
Lão giả da người lẩm bẩm nói, khoanh chân ngồi xuống, từng đạo ánh sáng phun trào, hắn hóa đạo.
Hắn có cỗ chấp niệm, không biết mình là ai, đang tìm một con chó, hiện tại chó tìm được, thân phận của hắn cũng sáng tỏ, chấp niệm tan rã, tự nhiên bụi quy về bụi, đất trở về với đất, dù sao hắn cũng không phải là sinh mệnh chân chính.
Lăng Hàn như gặp đại địch, người bí ẩn này có khả năng sống cửu thế, nhưng hắn lại từ đâu đạt được nhiều Chuyển Hồn Hoa như vậy, có thể một đời lại một đời sống sót?
– Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi nghĩ quá nhiều.
Thanh âm trẻ con kia nói.
– Ta đời đời là bằng thực lực của mình sống tới, có điều, mỗi một thế của ta đều chỉ sống trăm vạn năm mà thôi, trồng cửu thế chi linh, bao hàm ra chân thân đời thứ mười, đời này, ta chắc chắn khiếp sợ vạn cổ!
– Ha ha, nghe không hiểu, không có chuyện gì, ta có thể từ từ nói, ngược lại khoảng cách ta xuất thế còn có một chút thời gian, hơn nữa đã có mấy trăm triệu năm không nói gì, ta cũng rất bí bách.
– Ta đến từ một nơi thần bí, thần bí đến ngươi căn bản không thể tưởng tượng. Ở nơi đó có thể nắm giữ sự sống vĩnh hằng, là nơi sinh linh tiến hóa chung cực!
– Nhưng có một ngày, ta bị trục xuất!
– Ta không có tội gì, chỉ bởi vì phụ thân ta đứng sai đội, liên lụy ta, hại ta bị trục xuất ra nơi đó.
– Ta xin thề, nhất định phải trở lại!
– Sau khi rời đi thế giới kia, cho dù ta nắm giữ lực lượng vô tận cũng không cách nào chống đối năm tháng già nua, nên ta mạo hiểm tu luyện một loại bí pháp, tên Cửu Tử Thiên Công!
– Chôn thân chín thế, đến đời thứ mười nghênh đón vinh quang.
– Mỗi một thế ta chỉ sống trăm vạn năm, ở trong cực tử nắm lấy một chút hi vọng sống, sau khi cửu tử, ta gieo xuống tiên thai, vì chính là đời này!
– Ngươi nên nhìn thấy, nơi này mỗi một tầng đều trồng một cây Thiên Nguyên Đạo Quả, nhưng ngươi không biết, trong mỗi cây Thiên Nguyên Đạo Quả đều táng một tia Nguyên Thần của ta. Trải qua chín trăm triệu năm, mỗi một đạo thần thức của ta đều sẽ trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
– Chín hồn hợp nhất, thần hồn của ta mạnh mẽ, sẽ đứng đầu cổ kim!
– Đời này, ta muốn trời này vì ta mà mở mắt, muốn để đất này vì ta mà cúi đầu. Cổ Đạo Nhất ta, năm đó chính là kỳ tài ngút trời, năm tháng cũng chém không chết ta, ta chắc chắn mở ra vinh quang lần thứ hai, càng thêm huy hoàng.
Đồng âm lượn lờ, ở bên tai của Lăng Hàn không ngừng vang vọng.
Lăng Hàn nha một hồi, xem như là có hiểu rõ hoàn chỉnh Dược Vương Quật này.
– Ngươi đến từ Tiên Vực chứ?
Phốc!
Nếu như hiện tại Cổ Đạo Nhất đứng ở trước mặt Lăng Hàn, khẳng định giật mình đến đầu lưỡi muốn phun ra, bởi vì hắn tự nhận Tiên Vực là bí mật chí cao vô thượng, còn không có xuất thế, gặp phải người thứ nhất liền thuận miệng nói ra địa phương hắn sinh sống, cái này tự nhiên để hắn chấn kinh rồi.
Một mặt cảm giác ưu việt cũng cho chó ăn.
– Sao ngươi biết Tiên Vực?
Cổ Đạo Nhất không nhịn được hỏi, người của thế giới này hẳn tuyệt đối không thể biết Tiên Vực, bởi vì Tiên Vực từ vô số năm trước liền phong ấn.
– Người khác nói cho ta.
Lăng Hàn thuận miệng nói, hắn đương nhiên sẽ không nói cho đối phương, hắn còn nhận thức người của Tiên Vực, hơn nữa còn là đại giáo như Côn Bằng Cung.
Cổ Đạo Nhất không nói gì, chà chà, còn không chỉ một người biết, để hắn càng nhận đả kích.
– Đúng rồi, con chó này là lai lịch gì?
Lăng Hàn hỏi.
Bởi vì trước lão giả da người luôn nhớ mãi không quên, chí ít ghé vào lỗ tai hắn nói mấy vạn lần chó của ta chó của ta, để hắn cũng hiếu kỳ.
– Đời thứ nhất ở trong di tích cổ nào đó của Tiên Vực tìm được một quả trứng, không nghĩ tới lại ấp ra một con Hắc Cẩu vô dụng. Cổ Đạo Nhất khinh thường nói.
– Gâu, ngươi mới vô dụng, cả nhà ngươi đều vô dụng!
Đại Hắc Cẩu tuyệt không chịu thiệt thòi, lập tức mắng.
Cổ Đạo Nhất lạnh nhạt nói:
– Tuy ta vẫn chưa xuất thế, hơn nữa vừa xuất thế cũng chỉ có thể từ phàm nhân cất bước, nhưng nơi này do thần niệm của ta khống chế, tuyệt thế đại trận vừa ra, Thần giới căn bản không người nào có thể ngang hàng.
Đại Hắc Cẩu lập tức yên tĩnh, lẩm bẩm nói:
– Chó ngoan không ăn thiệt thòi trước mắt, chờ rời khỏi nơi này, bản tọa nhất định phải chửi cho sướng miệng.
Nhưng Lăng Hàn cảm giác Đại Hắc Cẩu cực kỳ bất phàm, chí ít, nó có thể cắn được mình đau đớn, cái này e là không có một Tinh Thần Cảnh nào làm được đến.
Chỉ một điểm ấy, Lăng Hàn liền cảm thấy Đại Hắc Cẩu xứng đáng đến từ Tiên Vực.
Chỉ là Đại Hắc Cẩu lại từ trong trứng ấp ra, vậy thì có chút quái lạ, lẽ nào cha nó còn lên một con thiên nga sao?
– Tiểu tử, vẻ mặt của ngươi rất không đúng, có phải là ý dâm lão tử của bản tọa không?
Đại Hắc Cẩu lập tức duỗi ra móng vuốt chỉ trích nói.
Ánh mắt của con Hắc Cẩu này cũng thật độc!
– Con chó này ngược lại cũng quái lạ, lại có thể đi tới nơi này, hơn nữa tự phong ấn sinh cơ, rõ ràng chỉ là Tinh Thần Cảnh, nhưng sống nhiều năm như thế. Có điều, ta đã chặt đứt cửu thế nhân quả, con chó này liền đưa cho ngươi.
Cổ Đạo Nhất lại nói.
– Các ngươi ở trên đường Hoàng Tuyền làm bạn, cũng sẽ không cô quạnh.
– Bạn cái đại đầu quỷ ngươi a!
Đại Hắc Cẩu lập tức vỡ tổ, nhìn về phía Lăng Hàn nói.