Cửa lớn nói một cách tương đối không lớn, hai cây cột trụ cũng chỉ cao chừng trăm trượng. Chỉ có cạnh cửa không có thực thể. Cột trụ thì đều điêu khắc một đầu Thiên long, nhìn qua trông rất sống động. Long mở miệng ra, tản ra uy áp kinh người, mãnh liệt.
Thế nhưng cho dù cánh cửa không có cửa, nhưng mà không phải ai cũng có thể tiến vào được. Bởi vì cánh cửa này thật ra là một trận pháp, không có mang theo tín phù tương ứng thì không có cách nào đi vào được.
Ngày hôm qua lúc Phó Cao Vân tới đã để lại ba kiện tín phù thông hành.
Lúc này ở cửa xảy ra tranh chấp, chỉ thấy Mạo Đại đang dùng vẻ mặt tức giận lý luận với một người trẻ tuổi, trong mắt muốn phun ra lửa.
– Hoặc là bò qua đũng quần ta, hoặc là cút.
Một người trẻ tuổi vô cùng hung hăng càn quấy chặn đường tiến vào Thiên Long học cung của Mạo Đại, muốn hắn chui qua háng mình mới có thể tiến vào?
Mạo Đại là ai chứ?
Thiên kiêu một đời, Tam Trảm lão tổ, há có thể làm chuyện nhục nhã như vậy?
bất quá, đây dù soa cũng là địa bàn Phó gia, Mạo Đại mới tới cũng không dám gây loạn, bởi vậy nếu như có thể dàn xếp ổn thỏa là tốt nhất. Nếu như có thể dùng ngôn ngữ giải quyết, như vậy cố gắng không nên động thủ.
– Các hạ, ta đắc tội với ngươi sao?
Mạo Đại trầm giọng nói, bởi vì khi tiến vào học cung hắn chỉ lẻ loi một mình. Nếu không mà nói, như Trương Sung, Mạo Thư Ngọc tuổi trẻ khí thịnh, nhất định đã nổi bão.
– ha ha ha ha…
Người trẻ tuổi kia càn rỡ kêu to, sau đó vẻ mặt khinh thường nói.
– Loại cặn bã như ngươi cũng xứng đắc tội với ta sao?
Mạo Đại càng thêm khó chịu, hắn cưỡng ép lửa giận trong lòng.
– Vậy vì sao lại làm khó dễ cho ta?
– Bản thiếu gia cao hứng.
Người trẻ tuổi này hất cằm lên, bộ dáng như ngươi có gan thì tới cắn ta đi.
Mạo Đại không còn ôm tâm tư giải quyết một cách bình tĩnh được nữa. Đối phương tuyệt đối là nhằm vào hắn, hắn khẽ quát một tiếng.
– Đắc tội.
Tay phải vươn ra, nắm về phía tay đối phương, muốn trực tiếp ném người trẻ tuổi này ra sau lưng.
– Vô tri.
Người trẻ tuổi kia cười lạnh một tiếng, đồng thời cũng ra tay. Ông, trên người hắn lập tức sinh ra một đoàn hỏa diễm, chỉ nhìn từ bề ngoài có thể thấy được so với hỏa diễm bình thường hoàn toàn khác biệt, khiến cho người ta có cảm giác âm trầm, sợ hãi.
Mạo Đại không dám va chạm với một kích này của đối phương, xu thế ra tay lập tức ngừng lại, sau đó thân thể nhảy ngược về phía sauu, giống như là thỏ chạy nhảy vậy, tốc độ nhanh vô cùng.
– Còn muốn chạy sao?
Người trẻ tuổi kia cười lạnh, bàn tay nhấn về phía trước một cái, đuổi theo Mạo Đại.
Tứ Trảm.
Lăng Hàn nhìn vào trong mắt, trong lòng không khỏi hơi kinh hãi.
Sau khi tiến vào Trảm Trần, nếu như không toát ra khí tức thì rất khó phán đoán tu vi của đối phương. Tuy rằng Tứ Trảm có thể phán đoán đối phương yếu hơn mình, nhưng mà cụ thể là bao nhiêu cũng không có cách nào biết rõ được.
Đương nhiên Phân Hồn chống lạ Trảm Trần là có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng mà trong chiến đấu như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Bởi vì Phân Hồn đối với Trảm Trần hoàn toàn là nghiền áp, cụ thể là Nhất trảm hay là Tứ trảm cũng có gì khác nhau đâu cơ chứ
Thiếu gia trẻ tuổi ăn chơi này không ngờ lại là Tứ trảm.
Dung nhan không già, chỉ có thể nói thời gian Trảm Trần của đối phương tương đối sớm, bởi vì sau khi Trảm Trần, thọ nguyên vô hạn. Dung nhan kia tự nhiên sẽ không thay đổi gì. Có lẽ tới Tứ trảm, độ khó cũng không lớn như từ Sáng Thế tới Trảm Trần.
Người nọ nhìn qua quần là áo lượt, nhưng mà đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, người có thể trở thành Trảm Trần há có thể là kẻ ngốc?
Người trẻ tuổi kia đắc thế không buông tha người, ép sát từng bước.
Mạo Đại không ngừng xê dịch, thế nhưng hắn đã tính sai thực lực của người trẻ tuổi kia, hiện tại đã rơi vào trong thế bị động, không có cách nào thoát ra khỏi phạm vi công kích của đối phương.
Đây là áp chế của tứ trảm với Tam trảm.
Khá tốt, Mạo Đại là Trảm Trần hoàn mỹ, tuy rằng còn chưa có tư cách xưng là Vương giả, nhưng mà người trẻ tuổi kia lại chỉ là Trảm Trần bình thường, bởi vậy Mạo Đại cũng chỉ bị động né tránh mà thôi, trong thời gian ngắn không tới mức bị thua.
Trong thời gian mười hô hấp ngắn ngủi, Mạo Đại rốt cuộc cũng nắm lấy thời cơ thoát khốn, sau đó trọng chấn khí thế, cùng chiến với người trẻ tuổi này.
Lăng Hàn chỉ nhìn vài lần là lắc đầu, cho dù Mạo Đại là Trảm Trần hoàn mỹ, nhưng mà so với đối phương kém hơn một trảm, chiến lực khác biệt rất lướn. Đoná chừng sau trăm chiêu Mạo Đại sẽ rơi vào trong hoàn cảnh xấu, sau ngàn chiêu là lộ ra xu thế thua.
Đương nhiên nếu như Mạo Đại có thể kích phát đại chiêu gì đó, vậy thì không nhất định.
– Ta đã hơi coi thường ngươi rồi.
Người trẻ tuổi kia có chút kinh ngạc, hắn vốn cho rằng mình là Tứ trảm, có lẽ chỉ cần hai ba lần là có thể thu thập được Mạo Đại. Thật không ngờ Trảm Trần hoàn mỹ và Trảm Trần bình thường lại có chênh lệch tương đối lớn như vậy, khiến cho hắn công mãi không thắng.
Kỳ thực hắn cũng chỉ là Tứ Trảm sơ kỳ, mà Mạo Đại lại là Tam Trảm đỉnh phong, lại là lắng đọng rất nhiều năm, chiến lực được rèn luyện cực kỳ cường đại. Nếu không có ưu thế hơn một trảm, nếu không cho dù hắn là Tứ trảm đỉnh phong, Mạo Đại chỉ là Tứ trảm sơ kỳ thì cam đoan Mạo Đại có thể lật bàn được.
– Hắc ngọc thủ.
Người trẻ tuổi kia cười lạnh một tiếng, ông, hai tay hắn hóa thành màu đen, nhưng mà cũng không phải là đen như mực mà là hơi mờ, như là ngọc thạch. Có thể thấydđược trong ngọc thạch này có từng đạo ký hiệu đại đạo bắt đầu khởi động.
Bí thuật Phó gia, Hắc Ngọc thủ.
Mạo Đại hét lớn một tiếng, tay vỗ vào ngực, trong hai mắt lập tức có quang mang màu đỏ toát ra, chiến lực của hắn cũng tăng lên một mảng lớn, đón đánh Hắc Ngọc thủ này.
Oanh. Hắc ngọc giống như bàn tay lớn đánh ra, bao trùm tứ phương.
Một kích này là công kích nghiền áp, bàn tay lớn rơi xuống. Chống cự của Mạo Đại chỉ giống như châu chấu đá xe, yếu ớt vô cùng.
Phanh, mặt đất run lên, có từng đạo kim quang từ trong lòng đất phóng lên trời, cảm giác chấn động rất nhanh đã dừng lại.
Học cung có trận pháp bảo hộ, cảm ứng được trùng kích mãnh liệt là lập tức được kích phát.
Tro bụi tán đi, chỉ thấy Mạo Đại bảo trì tư thế đứng thẳng, nhưng sắc mặt tái nhợt, khóe miệng mang theo chút vết máu, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.