Chuyển biến thực sự quá nhanh, khiến cho Lăng Hàn không kịp chuẩn bị.
– Hàn thiếu, có câu nói là người đi lên chỗ cao, nước hướng về chỗ thấp.
Liễu Hoài Ngọc cười nói, cùng là cười, nhưng mà cảm giác nàng tạo cho người ta hiện tại không có một chút xinh đẹp, mị hoặc nào. Khí chất chuyển biến thực sự là kinh người.
– Lại có câu nói gọi là chim khôi biết chọn cành mà đậ.
– Phó Cao Vân hiện tại tuy rằng thanh thế không kém, nhưng mà đâu có thể so sánh nội tình với Hải thiếu kinh doanh nhiều năm cơ chứ?
– Nếu như Hàn thiếu và Hải thiếu liên thủ, đó là mạnh và mạnh liên thủ. Gia chủ Phó gia nhất định sẽ là của Hải thiếu chứ không phải là của ai khác. Mà Hải thiếu cũng nói, đến lúc đó sẽ phong Hàn thiếu là thế lực đệ nhất dưới trướng, thậm chí có thể vì Hàn thiếu mà mở một thành.
Mở một thành, hứa hẹn này có chút nặng.
Đương nhiên Phó Thông Hải hứa hẹn là một việc, thế nhưng sau này có làm được hay không là một chuyện khác. Bởi vì người chỉ nói mà không làm, qua sông đoạn cầu thực sự quá nhiều.
Dù sao cũng có thể là Liễu Hoài Ngọc hiện tại đang ba hoa.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
– Tương lai ta sẽ trở thành Tiên vương, ngươi cũng quá xem thường ta rồi.
Liễu Hoài Ngọc lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Nàng từng gặp những người tự hài lòng về bản thân mình, có một ít người vì biểu hiện trước mắt nàng mà cũng nói khoác lác, thế nhưng so với Lăng Hàn, toàn bộ đều yếu tới đáng thương.
Trở thành Tiên Vương? hít.
Tiên vương là tồn tại cường đại nhất Tiên Vực, là một người chỉ cần cái bóng lưng cũng đủ để ép sập càn khôn, là Thiên kiêu vương giả mà người khác chỉ có thể nhìn lên mà thôi.
Ngay cả tuyệt đỉnh thiên kiêu như Phó Thông Hải cũng chỉ dám đem mục tiêu đặt ở phía dưới. Có lẽ vận khí tốt, tương lai có một đường hi vọng rảo bước lên Thăng Nguyên cảnh, Tiên Vương sao? Cũng đừng có nghĩ.
Coi như ngươi là một Thánh Tử, Thánh Nữ của đại giáo đỉnh cấp, có vô số tài nguyên để tiêu xài. Nhưng mà cuối cùng, người có thể trở thành Tiên vương có thể nói là vạn người cũng chỉ có một.
Tiên nhân vốn thọ nguyên vô hạn, Tiên vương càng là người mạnh nhất trên thế gian. Tiên Nhân chi ách nghe nói là chuyện được người ta thêu dệt lên. Tồn tại như vậy tuyệt đối là bất tử. Nhưng mà cho dù là như vậy, số lượng Tiên vương vẫn ít tới đáng thương.
VÌ sao?
Có lẽ một trăm ức năm, một ngàn ức năm mới có thể sinh ra một vị Tiên Vương, chuyện này thực sự quá khó khăn.
Bởi vậy Lăng Hàn nói khoác như vậy Liễu Hoài Ngọc cũng chỉ có thể cười cười. Nói muốn trở thành Tiên Vương, chuyện này khiến cho người ta muốn cười cũng không cười nổi.
Tiên Vương đại biểu cho vương tọa vô thượng của Tiên vực, không đạt tới độ cao này, như vậy chỉ có thể ngước nhìn lên mà thôi.
– Chí hướng của Hàn thiếu thực sự rất lớn.
Liễu Hoài Ngọc sững sờ một lúc lâu mới hơi cà lăm nói. Thế nhưng những lời này tuyệt đối không phải là tán dương. Chỉ là một tiểu bối Trảm Trần, sau lưng chỉ có đan sư tam tinh ủng hộ, lại muốn nói trở thành Tiên Vương?
Nói ra nhất định sẽ bị người ta coi là kẻ đần.
Lăng Hàn ung dung nói.
– Nếu như Phó Thông Hải có thể giúp ta leo lên Tiên Vương vị, như vậy ta không ngại gặp mặt hắn một lần, nếu không đừng có lãng phí htowfi gian quý báu của ta.
Quỷ a.
Liễu Hoài Ngọc thiếu chút nữa cho Lăng Hàn một cái bạt tai, nếu như có thể trở thành Tiên vương, như vậy Phó Thông Hải còn để ý tới vị trí gia chủ Phó gia sao? Một trăm ức Phó gia cộng lại hắn cũng không thèm a.
Nàng thực sự không còn lời nào để nói.
Người ta nói chuyện làm ăn là kêu giá trên trời, trả tiền ngay tại chỗ. Thế nhưng cái giá ngươi đưa ra quá trên trời, không thực tế a.
– Vậy… Ta về xin chỉ thị của Hải thiếu một chút.
Cuối cùng Liễu Hoài Ngọc cũng đứng dậy rời đi, vẻ mặt có chút rối loạn.
Đây là lần đầu tiên nàng thất thố rời đi trước mặt một nam nhân như vậy. Cũng là lần đầu tiên tay không mà về, làm cho nàng bị đả kích rất lớn. Nàng không nhịn được mà hoài nghi, có phải mị lực của mình đã kém rồi không?
Liễu Hoài Ngọc rời đi vài thời thần, rất nhanh đã có người tới tìm hiểu.
Phó Thông Hải, một trong bốn người thừa kế của Phó gia.
Đây là một nam tử tràn ngập mị lực, nhất cử nhất động đều tản mát ra phong thái Vương giả, nữ nhân gặp phải hắn nhất định sẽ động tâm, mà nam nhân gặp thì sinh lòng tự ti.
– Tại hạ là Phó Thông Hải.
Hắn vừa vào cửa đã tự giới thiệu với Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu nói:
– Hải huynh.
– Hàn huynh, ngươi là một người chí hướng rộng lớn, mà vừa vặn ta cũng là người như vậy. Không bằng chúng ta liên thủ, tạo ra một thời thịnh thế?
Phó Thông Hải dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn qua Lăng Hàn, loại nhiệt tình này sẽ khiến cho người ta mềm lòng, không kìm lòng được mà đồng ý.
Khó trách nữ nhân mị hoặc ngàn vạn như Liễu Hoài Ngọc cũng tình nguyện thay hắn ta làm việc, phong thái, khí độ của người này quả thực là kiệt xuất.
Lăng Hàn phải nhìn Phó Thông Hải bằng con mắt khác.
Bình tâm mà nói, mị lực của người này quả thực rất là cường đại, như vậy mới có thể ngưng tụ được nhân tâm. nếu như không phải Lăng Hàn là người có trái tim kiên định nhất thiên hạ, quả thực có khả năng bị hắn ta cổ vũ, từ đó về sau đi theo đối phương làm tùy tùng của đối phương, ra sức trâu ngựa.
Thế nhưng lòng hắn so với thiên hạ còn cao hơn, làm sao có thể để cho người ta sử dụng được chứ?
Coi như là Phó Cao Vân, như vậy quan hệ với Lăng Hàn cũng chỉ là bằng hữu, mà cũng không phải là quan hệ thuộc cấp.
Ai có thể đi tin tưởng cơ chứ?
Thượng vị giả không cần bằng hữu, cho dù muốn thu phục nhân tâm, đối với người nào cũng đều cho đối phương là cấp dưới của mình chứ không phải là đối tượng ngang hàng.
Điểm ấy Phó Thông Hải không nhìn ra, bởi vậy hắn trăm phương ngàn kế muốn mời chào Lăng Hàn, nhưng lại căn bản không biết làm như vậy không có khả năng thành công mà còn khiến cho trong lòng Lăng Hàn sinh ra chán ghét mà thôi.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng:
– Ta là người tâm không có chí lớn, chỉ muốn bình an vượt qua cả đời mà thôi. Chỉ sợ làm phụ chờ mong của Hải huynh rồi.
Nói láo.
Ngươi nói với Liễu Hoài Ngọc thế nào chứ? Không phải ngươi muốn trở thành Tiên vương hay sao? hiện tại lại ra vẻ ta không có chí lớn, ngươi lừa gạt ai vậy?
Sắc mặt Phó Thông Hải tối sầm lại, gặp loại gia hỏa dầu muối không vô như Lăng Hàn, hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Thế nhưng Lăng Hàn quá quan trọng, trực tiếp làm ảnh hưởng tới khuynh hướng của hai vị đan sư a.