Ở dưới sự ngăn cản của Liên Tuyết Dung, trận đánh này cuối cùng không thể đánh được.
Thác Bạt Thiên Hoang oán hận rời đi, trả lại cho Lăng Hàn một ánh mắt khinh miệt. Hắn sớm muộn sẽ cho Lăng Hàn một trận.
Hắn thấy, Lăng Hàn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Ngươi xem, hắn đã đả thông tất cả hai mươi mạch, cũng đột phá Hoán Huyết Cảnh. Nhưng Lăng Hàn? Hắn còn đang lắc lư ở Thông Mạch Cảnh lắc lư.
Phải biết rằng, cảnh giới hai người trước đây lại không sai biệt nhiều lắm, đều đả thông ba đường ẩn mạch.
Chênh lệch đã rất rõ ràng.
Cho nên, Thác Bạt Thiên Hoang đã không coi Lăng Hàn thành đối thủ cạnh tranh của hắn. Chỉ là trong cùng giai, đánh bại Lăng Hàn, hoàn toàn xóa đi sỉ nhục trước đây.
Lăng Hàn cười nhạt, không thèm để ý chút nào.
Chỉ có điều, hắn vốn tưởng rằng hai người rất khó có thể xuất hiện. Kết quả lại là, bọn họ có thể ở trong cùng một khu vực!
Đây thật là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy.
Thôi đi, cùng lắm thì đánh một trận, đánh sẽ ngoan độc.
…
Học viện an bài nơi ở dựa vào thời điểm tiến đến làm chuẩn. Cho nên ở trong một khu vực, vừa có Hoán Huyết Cảnh cũng có Thông Mạch Cảnh.
Khu Nam Tâm, ở đây căn bản là học viên cũ tiến vào học viện từ ba năm trước đây.
– Dương ca, ngày hôm nay học viên mới vào ở. Chúng ta không phải nên nhanh chóng lôi kéo bọn họ tiến vào bên trong bang sao?
Một nam tử áo xanh hỏi.
Đối tượng hắn hỏi thăm gọi là Hồ Dương, là đám lão đại của Hồ gia. Hồ gia này tương ứng với Hồ Vân Phong một trong tam công của triều đình. Tuy rằng không bằng những vị quyền cao chức trọng như bốn đại soái, Hồng thái sư, nghị sự trưởng, cũng không sánh kịp với sự cường đại của bọn họ, nhưng lại là đội quân thứ hai, cũng không thể khinh thường.
Cho nên, Hồ gia cũng tự thành một phái, không dựa vào bốn đại soái hoặc là Hồng thái sư gì đó, có dã tâm mãnh liệt. Sau này muốn cùng những cường giả này có địa vị ngang hàng.
Hồ Dương gật đầu, nói:
– Tuy rằng nhóm người này không có bối cảnh gì, nhưng có thể tiến vào học viện, nói rõ thiên phú võ đạo tạm được. Sau này có chút tiền đồ.”
– Chúng ta dù sao không bằng Kim Cương Bang, Hoành Thiên Bang. Hiện nay không suy nghĩ tới chất lượng, mở rộng nhân mã mới là đứng đầu.
– Để oai phủ đầu cho đám mới kia một lần, dọa cho bọn họ sợ, lại thu bọn họ tiến vào trong bang, chắc hẳn không có ai dám nói không.
– Chỉ có điều, Dương ca, nhưng trong đám người mới có một người của Hồng gia.
Nam tử áo xanh nhắc nhở.
Trong mắt Hồ Dương cũng hiện lên một vẻ kiêng kỵ. Hắn nghĩ đến cái tên đáng sợ kia. Mười ba tuổi tiến vào học viện, mười lăm tuổi đã thành danh nhân trong học viện. Thời điểm tới mười chín tuổi, hắn đã là đệ nhất cao thủ trong học viện, cũng khiến cho Hồng Gia Bang mạnh mẽ đến mức chiếm nửa giang san trong học viện.
May là, yêu nghiệt này sớm bước vào Cực Cốt Cảnh, rời khỏi học viện. Nếu không, hiện tại học viện chính là thiên hạ của Hồng Gia Bang, ai cũng đừng hòng mơ tưởng tranh phong với bọn họ.
– Không sao. Chúng ta chỉ cần không động tới Hồng Thiên Lượng là được.
Hồ Dương nói.
Hắn dừng một chút, lại nói:
– Triệu tập các huynh đệ, xuất phát.
So với những gia tộc bốn đại soái, Hồng thái sư, nghị sự trưởng này, Hồ gia chỉ có thể xem như là thế lực mới quật khởi. Hồ Vân Phong còn dứng thứ năm trong Cực Cốt, đang nỗ lực trùng kích Minh Văn Cảnh, tranh thủ nhanh chóng nhảy vào đội ngũ đứng đầu.
Tương ứng, Hồ Dương cũng ở trong học viện cố gắng mở rộng ảnh hưởng Hồ gia. Bởi vì đệ tử học viện sau này đi ra cũng sẽ phát huy tác dụng ở các ngõ ngách trong triều đình. Quan viên trung tầng thật ra có tác dụng vô cùng quan trọng.
Hồ Dương rất nhanh lại tập trung mười mấy người. Căn bản đều là tồn tại Hoán Huyết Cảnh. Bản thân Hồ Dương còn là Hoán Huyết ngũ biến.
Năm nay hắn đã ba mươi lăm tuổi, vốn toàn lực trùng kích Cực Cốt Cảnh, chắc hẳn đã đột phá. Nhưng sau hắn, hiện tại Hồ gia còn không có người nào gánh vác được cờ lớn. Cho nên hắn lại tạm hoãn tốc độ đột phá, cố gắng hết mức đợi ở trong học viện thêm một ít ngày.
Mười mấy người ở dưới sự dẫn dắt của hắn, nghênh ngang đi tới khu Thanh Vân.
Nơi này chính là chỗ ở của học viên mới. Sau này còn có thể có thật nhiều học viên mới sẽ tới ở, cho tới khi nơi này đầy người mới thôi.
– Những người mới, tất cả đi ra!
Nam tử áo xanh quát lớn. Hắn là thủ hạ đắc lực của Hồ Dương, tên gọi Từ Hữu Lượng. Phụ thân hắn cũng là tâm phúc của Hồ Vân Phong. Nếu so với Hồ Dương hắn nhỏ hơn vài tuổi.
Nếu như Hồ Dương không đè ép được cảnh giới, phải đột phá, hắn sẽ tạm thời vác cờ lớn của Hồ Gia Bang.
Từ Hữu Lượng là tu vi tam biến. Hắn vừa hô lên, ầm ầm ầm, chấn động toàn bộ khu Thanh Vân.
– Ai vậy?
Những học sinh mới đều đi ra. Bọn họ cho rằng học viện lại muốn triệu tập bọn họ mở cuộc họp gì.
Mười người, ba mươi, bảy mươi người. Số người đi ra càng lúc càng nhiều. Phần lớn mọi người đều không hiểu có chuyện gì xảy ra?
Từ Hữu Lượng nhìn xuống. Cũng không có chờ tất cả mọi người tới đông đủ, hắnliền lớn tiếng nói:
– Vị này chính là Hồ Dương Dương ca! Đám người không biết được rõ ràng nghe cho cẩn thận. Phụ thân của Dương ca chính là Hồ Vân Phong Hồ đại nhân một trong tam công!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Bọn họ có khả năng chưa từng nghe qua tên của Hồ Dương. Nhưng bọn họ tất nhiên không có khả năng không biết Hồ Vân Phong một trong tam công.
Đây là trọng thần của triều đình, còn là cường giả Cực Cốt Cảnh.
– Những người mới, tiến vào học viện có quy định nhất định phải tuân thủ!
Từ Hữu Lượng liếc mắt nhìn qua, thấy mọi người đều lộ ra vẻ mặt kính nể, e sợ. Hắn lộ ra vẻ tươi cười, vô cùng hưởng thụ sự kính nể, e sợ như vậy.
– Đều ngồi xuống cho ta!
Hắn đột nhiên hét lớn. Khí tức tam biến điên cuồng phun ra, nhất thời khiến cho phần lớn mọi người sắc mặt đều trắng bệch.
Tất cả mọi người theo lời hắn ngồi xuống. Nhưng cũng có không ít người cứng đầu không có nghe theo.
Ví dụ như Thác Bạt Thiên Hoang, ví dụ như Liên Tuyết Dung, đều là tồn tại Hoán Huyết Cảnh cùng Hoán Huyết Cảnh, ai sợ ai?
Thông Mạch Cảnh, cũng chỉ có Hồng Thiên Lượng và Cát Thu Lĩnh. Bởi vì Lăng Hàn còn đang trong phòng tu luyện thể thuật, chỉ sợ không nghe được. Thật ra Hoán Tuyết ôm con heo nhỏ màu hồng đi ra. Lấy tính cách của nàng đương nhiên sẽ không phản kháng.
Hồng Thiên Lượng lộ ra một tia khinh thường. Hồ gia vừa so sánh với Hồng gia, rắm đều không phải. Hồ Gia Bang ở trước mặt Hồng Gia Bang cũng giống như đống cặn bã.
Hắn xoay người rời đi.