Lăng Hàn lắc đầu:
– Thực lực mạnh thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
– Đương nhiên!
Hàn Càn cười lạnh, nói:
– Ngươi muốn trách thì trách mạng của mình không tốt, vì cái gì không có trở thành cường giả!
– Ta hiểu rồi.
Lăng Hàn gật đầu.
– Vậy còn không mau quỳ xuống!
Hàn Càn không kiên nhẫn được nữa.
Lăng Hàn mỉm cười:
– Ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, nếu như tâm tình ta tốt, nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
– A? Ha ha ha ha!
Hàn Càn sững sờ, sau đó hắn cười to.
Thật sự là buồn cười, lại có người bảo hắn quỳ xuống xin tha mạng.
Ngươi cho rằng mình là đạo tử của đại giáo hay sao?
– Nói gì không hiểu!
Hàn Càn nhanh chân đi về phía Lăng Hàn, nói:
– Nếu ngươi ngu xuẩn mất khôn, ta sẽ tiễn ngươi lên đường!
– Xong đời!
– Ai, tại sao lại đối cứng với Hàn Càn chứ? Người ta chính là đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất của Tử Phương tông thế hệ này, có thể thông qua Hoàng Kim tháp đã đủ chứng minh hắn là thiên tài nhất tinh, hoặc có chiến lực sánh ngang thiên tài nhất tinh.
– Tự tìm, đã cho hắn cơ hội, chính mình không nắm được.
– Tiểu tử này còn tưởng rằng đang học nghệ trong tông môn của mình hay sao, người khác sẽ bận tâm đồng môn dị nghị.
– Đáng đời!
Người xung quanh lắc đầu, không có người nào đồng tình với Lăng Hàn.
Thế giới này quá thực tế, ngươi không có thực lực thì phải cúi đầu, nếu không sẽ gặp trắc trở khắp nơi.
Hàn Càn tới gần Lăng Hàn, làm hắn kinh ngạc chính là, Lăng Hàn lại không bỏ trốn, còn đứng chờ hắn tới gần.
A, tiểu tử này biết không tránh được, hắn muốn nhận mệnh.
– Xem như tự hiểu lấy mình!
Hắn nói, lúc này vươn tay bắt lấy Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn giơ tay lên tát tay Hàn Càn.
Hàn Càn tức giận, ngươi còn dám tát tay của ta? Xem ra, đối phương không phải nhận mệnh, mà là hạ quyết tâm muốn chống lại hắn.
Vào lúc này hắn lại sợ hãi.
Lăng Hàn xuất ra một chưởng quá nhanh, hơn nữa vừa vặn xuyên qua phòng ngự của hắn, hắn muốn tránh cũng không được, cản không thể cản.
Ba, ý nghĩ này chưa biến mất, hắn đã trúng một chưởng thật mạnh, lực lượng khổng lồ bùng nổ đánh hắn té xuống đất, hắn cảm thấy lỗ tai kêu ông ông, kém chút ngất đi.
Toàn trường yên tĩnh.
Tình huống như thế nào, tại sao Hàn Càn không đỡ nổi một chưởng của Lăng Hàn, đã bị đánh nằm xuống đất?
Ngươi là thiên tài gì thế?
Hàn Càn miễn cưỡng bò dậy, hắn lắc lắc đầu, cố gắng muốn làm mình thanh tỉnh lại.
Hắn đỏ mặt tía tai, không quản là nguyên nhân gì, một chưởng đánh hắn ngã xuống, hắn không thể tìm cớ biện giải cho mình.
Ánh sáng lóe lên, trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm giăng đầy hoa văn.
– Chết!
Hắn hét lớn một tiếng, huy kiếm chém tới.
Đây là pháp khí, hắn chém ra một kiếm, thân kiếm phát sáng, đó là một đạo hỏa kiếm lăng lệ. Nếu như nhìn kỹ, kiếm khí do phù văn tạo thành và đánh thẳng vào người Lăng Hàn.
Lăng Hàn xuất quyền ngăn cản kiếm khí.
Ầm! ầm! ầm!
Càng kinh người chính là, một khi kiếm khí va chạm, một đám phù văn nổ tung tạo thành chấn động kinh người.
Thú vị.
Lăng Hàn mỉm cười, khó trách Hàn Càn phách lối như vậy, hóa ra hắn cũng có một ít thực lực, không phải sẽ chỉ biết phách lối. Nhưng, thực lực như vậy ở trước mặt hắn lại không đáng chú ý tới, kém hơn quá nhiều.
Tâm niệm hắn hơi động, màn sáng tinh thần xuất hiện, cũng ngăn cản toàn bộ ba động ập tới.
– Ngươi cũng tiếp ta một chỉ!
Lăng Hàn sử dụng Độ Tiên Chỉ.
Xèo, một đạo kình khí bay tới và bắn vào người Hàn Càn.
Hàn Càn nghênh kích, hắn dễ dàng ngăn cản.
– Vừa rồi ta chỉ chủ quan mà thôi!
Hắn khôi phục lòng tin, liên tục xuất kiếm, phù văn liên miên hóa thành kiếm khí đánh ra, tạo thành nổ lớn.
Ta yếu như vậy sao?
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, sở dĩ hắn không dùng một quyền đánh ngã Hàn Càn, hắn có ý thí nghiệm một chút.
Hắn không ngừng xuất chỉ, hưu hưu hưu, kình khí tung hoành.
Sau khi đánh ra một trăm lầm, từng đạo khí kình tạo thành phù văn sáng ngời.
Xong rồi.
Lăng Hàn tươi cười, hắn xuất chỉ, khí kình trong phù văn tăng thêm vài đạo và đánh thẳng về phía Hàn Càn.
Ầm, Hàn Càn hóa giải, hắn dẫn nổ phù văn tạo thành nổ lớn.
Hàn Càn không cho rằng Lăng Hàn là việc quan trọng, phương thức phù văn công kích rất phổ biến, là cấp bậc cơ sở, hắn không ngờ Lăng Hàn có thể “chống lại” hắn, ngay cả thứ cơ sở còn không biết.
Hắn làm sao biết, Lăng Hàn đi từ dã lộ, sau khi bước vào Tiên đồ cũng không có người nào chỉ điểm hắn tu hành, hoàn toàn chính là dựa vào chính mình tìm tòi.
– Trong mười chiêu, hồn của ngươi sẽ đi tới hoàng tuyền!
Lòng tin của hắn càng ngày càng tăng.
Lăng Hàn cười cười, hắn liên tục xuất chỉ, vẫn là Độ Thiên Chỉ, nhưng lần này chỉ kình lại do toàn bộ phù văn hình thành.
Việc này quá kinh khủng, Hàn Càn vung một kiếm hóa giải, lại dẫn nổ phù văn, hắn bị đánh bay ra ngoài.
Lăng Hàn gật đầu, nói trắng ra, phù văn chính là thứ võ giả cảm ngộ thiên địa tạo thành, lại cụ thể hóa bằng thứ trực quan hơn, đồng thời càng ngưng thực, khi đó mới có thể dẫn nổ.
Như vậy công kích sẽ mạnh hơn nhiều.
Hắn hiểu ra, Lăng Hàn lại xuất quyền, phù văn ngưng tụ thành một nắm đấm màu vàng óng tấn công Hàn Càn.
Lần này không chỉ là phù văn đơn giản như vậy, còn bao vây năng lượng màu vàng.
Lực lượng của Lăng Hàn cường đại cỡ nào, có thể nghiền ép Hàn Càn, đối phương không đỡ nổi một kích này, bị lực quyền đánh tan phòng ngự, lúc này, phù văn nổ tung, ầm ầm ầm, năng lượng vô tận nổ tung trên người Hàn Càn, huyết nhục đối phương bắn tung tóe ra chung quanh.
Lực quyền sôi trào, cảnh tượng kinh khủng xuất hiện, ngực Hàn Càn thủng một lỗ, cũng xuyên thấu từ trước ra sau.
Lăng Hàn cũng giật mình, hắn dùng một quyền đánh chết Hàn Càn, thời điểm hắn xuất quyền cũng không có ý định đánh chết đối phương, hắn chỉ muốn thử hiệu quả khi phù văn kết hợp với năng lượng tầng thứ cao.
Không nghĩ tới lực sát thương mạnh hơn hồ dự liệu của hắn, nổ tung ngực Hàn Càn.
Khí tức cường giả Tiên đồ kéo dài, cho dù toàn bộ nội tạng không còn, Hàn Càn vẫn chưa chết ngay, hắn cúi đầu nhìn xuống, hắn còn lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng, hắn cường đại như vậy, tại sao không đỡ nổi một chiêu của Lăng Hàn?
Hắn ưu tú như vậy, tương lai tươi sáng, tại sao lại chết ở chỗ này?
Hắn nhìn Lăng Hàn, trong ánh mắt đầy hối hận, sớm biết người này mạnh như thế, hắn trêu chọc người ta làm gì.
Bọn họ có thù hay sao? Có oán hay sao?
Đáng tiếc, đến muộn.
Ầm!
Hàn Càn ngã quỵ xuống, nếu như hắn là Chân Ngã cảnh, hắn bị thương nặng như thế sẽ không chết, cùng lắm đổi cái xác mới và làm lại từ đầu, nhưng bây giờ, hắn đang bị tử vong cắn nuốt.
Tốt.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, không có người nào lên tiếng.
Hàn Càn chết rồi.
Thiên kiêu Tử Phương tông chết rồi.
Thực lực Lăng Hàn mạnh như vậy, mạnh đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi, hắn chỉ xuất một quyền bình thường là có thể chém giết Hàn Càn.
Không ít người lại lắc đầu, ai bảo Hàn Càn quá phách lối, người ta không có ý định quan tâm tới hắn, hắn nhất định trêu chọc người ta, hiện tại thì tốt rồi, cũng chơi xong cái mạng nhỏ của mình.
Đáng đời.