Cửu Dương Thánh địa, cách mỗi một vạn năm mới chiêu sinh một lần.
Cho nên, xuất hiện một lão đầu ở đây, vô cùng có khả năng chính là lão quái vật sống vạn năm.
Điều này có ý nghĩa gì?
Ít nhất là Chân Ngã cảnh, càng có thể là Hóa Linh Chân Quân hoặc cường giả cấp Giáo Chủ.
– Tiểu tử, gặp lão phu, sao ngươi không hành lễ!
Lão giả hừ một tiếng, khí thế tỏa ra.
Lăng Hàn vốn muốn hành lễ, hắn luôn bảo trì tôn trọng với trưởng bối, khi nghe đối phương nói chuyện thì hắn cảm thấy có điểm bất thường.
Lại nghĩ tới, đối phương cố ý ném hạt vào đầu hắn, đây là chuyện trưởng giả nên làm hay sao?
Bởi vậy, hắn phát động nhãn thuật quan sát lão giả.
Khốn kiếp!
Lăng Hàn cười lạnh, nói:
– Không thể.
– Lớn mật!
Lão giả hét lớn một tiếng, hắn tung người nhảy xuống, hư ảnh ẩn hiện, diễn hóa thành cảnh tượng tinh cầu phá diệt, hình ảnh cực kỳ kinh khủng.
Vượt qua khỏi cấp độ Chú Đỉnh, thậm chí là uy thế của cấp Giáo Chủ.
Lăng Hàn không hoang mang, hắn đi quanh lão giả một vòng.
– Tiểu tử, ngươi chán sống sao?
Lão giả lạnh lùng nói.
Lăng Hàn cười ha ha, không nói, hắn tiếp tục đi vòng quanh.
– Ngươi thật muốn tìm chết sao?
– Ha ha.
– Thật to gan, cho ngươi thêm một cơ hội, không nên phạm sai lầm!
Lão giả hét lớn một tiếng, giọng nói như sấm sét.
Lăng Hàn bật cười:
– Đừng chỉ nói mà không làm, đến đây, giáo huấn ta đi.
Lão giả giận tím mặt, giơ tay lên, oanh, sau lưng hắn xuất hiện từng ngôi sao, mỗi một ngôi sao đều chứa lạc ấn phức tạp không gì sánh kịp, dường như một ngôi sao rơi xuống là có thể đập chết Hóa Linh Chân Quân.
Lăng Hàn mỉm cười, hắn chắp tay sau lưng, khí định thần nhàn.
– Ngươi…
Lão giả lại quát một tiếng, đột nhiên hắn thu tay về, tay đặt lên bụng và nói:
– Không tốt, ăn đau bụng! Tiểu tử, ngươi chờ, chờ lão phu đi giải quyết xong sẽ thu thập ngươi.
Hắn quay người muốn chạy.
Xèo, Lăng Hàn ngăn cản đường đi của đối phương.
– Tiểu tử, lão phu tạm thời tha cho ngươi một mạng, ngươi không nên đắc ý vong hình.
Lão giả lạnh lùng nói.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
– Đến đây, lão tiền bối ngươi muốn giáo huấn ta thế nào?
– Lão phu, lão phu, lão phu…
Con mắt lão giả xoay tròn, dáng vẻ như vậy làm sao giống cường giả cấp Giáo Chủ, đột nhiên hắn chỉ tay vào sau lưng Lăng Hàn, nói:
– Nhìn kìa, đó là cái gì!
Lăng Hàn không quan tâm, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào lão giả.
– Tại sao ngươi không xoay lại nhìn?
Lão giả hỏi.
– Ta xoay đầu lại nhìn, ngươi chạy đi thì làm sao bây giờ?
Lăng Hàn nói.
– Lão phu sẽ chạy? Ngươi nói đùa cái gì, biết lão phu là ai không?
Lão giả lớn tiếng kêu lên.
Lăng Hàn cười nói:
– Một con mèo yêu.
Phốc!
Lão giả vốn muốn rống to hai tiếng, nhưng nghe thấy Lăng Hàn nói câu này, hắn lại ỉu xìu, lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nói:
– Ngươi có thể nhìn thấu chân thân của ta?
– Có cái gì khó?
Lăng Hàn thản nhiên nói.
Ầm, một tia sáng vặn vẹo, lão giả trước mặt lại biến hóa, từ đại năng khí thế kinh thiên hóa thành một con mèo trắng nhỏ, trên cổ còn mang theo một cái chuông lục lạc.
– Meo, tiểu tử, ngươi dùng cách gì nhìn thấu ta?
Bạch Miêu hỏi, trên mặt còn mang theo tò mò.
Mặc dù là hình mèo nhưng không phải hung thú, nó là miêu yêu, đã khai hóa trí tuệ, hơn nữa còn biết giả thần giả quỷ gạt người.
– Hỏa nhãn kim tinh.
Lăng Hàn cười nói.
– Được rồi, có thể nhìn thấu huyễn thuật của ta, khẳng định đã tu ra nhãn thuật thần thông, dạng người như ngươi, toàn bộ tinh vực cũng khó tìm ra vài người.
Bạch Miêu liếm móng vuốt của mình, nói:
– Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, không cho phép vạch trần ta, nếu không ta nói cho lão gia hỏa Cửu Sơn kia biết, bảo hắn trấn áp ngươi.
Nội tâm Lăng Hàn hơi động, Cửu Sơn? Chẳng lẽ là Cửu Sơn Tôn Giả?
– Ngươi là thú sủng của Cửu Sơn Tôn Giả?
Hắn hỏi.
– Phi, ngươi mới là thú sủng, cả nhà ngươi đều là thú sủng!
Bạch Miêu kích động gào lên:
– Một ngày nào đó, ta muốn trấn áp tên Cửu Sơn kia, bảo hắn mỗi ngày biểu diễn ngậm quả cầu lông, Meo!
Đột nhiên nó nhào tới bắt lấy quả cầu.
Sau khi chơi một lúc nó mới ý thức điểm không đúng, vội vàng ngừng lại, nó dùng ánh mắt thù hận nhìn sang Lăng Hàn.
Chính lão gia hỏa kia ném cầu, chính mình lại phản xạ có điều kiện, cũng không thể khống chế nổi mình và lao lên phía trước.
Thật muốn cào Lăng Hàn một cái.
Lăng Hàn nói:
– Ta thấy ngươi chơi thật cao hứng, rõ ràng là chính mình muốn chơi?
– Phi phi phi, ta là Huyễn Vân Miêu cao quý không ai sánh bằng, làm sao có thể thích chơi loại đồ vật ấu trĩ này.
Bạch Miêu kiêu ngạo.
– Đi.
Lăng Hàn lại ném ra một quả cầu.
Bạch Miêu rất bi kịch phát hiện, chính mình lại nhào ra ngoài, không hề có sức chống cự.
Lăng Hàn nhún vai:
– Ngươi xem.
Trong lòng của hắn kinh ngạc, chiến lực của Huyễn Vân Miêu cũng không cường đại, nhưng nó là yêu thú thiện chế tạo bí cảnh, cảnh giới càng cao, huyễn cảnh càng chân thực, thậm chí ngay cả Tôn Giả, Thánh Nhân cũng trúng chiêu.
Cho nên, Huyễn Vân Miêu là thú sủng phụ trợ chiến đấu rất tốt, mặt khác, bởi vì Huyễn Vân Miêu có thể huyễn hóa các loại cảnh tượng, cho nên có thể trợ giúp võ giả lĩnh ngộ bí thuật, công pháp và kỳ công.
Đương nhiên, cảnh giới Huyễn Vân Miêu cũng phải theo kịp, muốn một con Huyễn Vân Miêu tu vi Chú Đỉnh đi chế tạo huyễn cảnh Thánh Nhân không thể nhìn ra chân thật, có thể hay sao?
– Không cho phép lại trêu đùa bản miêu!
Bạch Miêu khó chịu.
– Tốt, không chơi.
Lăng Hàn gật gật đầu, hắn không nhịn được ném ra quả cầu thứ ba.
Bạch Miêu…
– Tốt rồi, tốt rồi, thực sự không chơi.
Lăng Hàn ngồi xuống lần nữa, lúc đầu hắn có cảm ngộ, đột nhiên thông suốt bị phá hư, cho nên hắn muốn chỉnh miêu yêu trước mắt.
Bạch Miêu vẫn tức giận, nó ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Lăng Hàn nhìn Bạch Miêu một lúc, nói:
– Ngươi muốn lừa gạt ta?
Bạch Miêu hừ một tiếng:
– Vậy thì thế nào, bằng bản sự lừa gạt, có năng lực ngươi cũng lừa gạt đi.
Lăng Hàn bật cười:
– Ngươi còn mạnh miệng như thế?
– Cảnh cáo ngươi lần nữa, không cho phép tiết lộ chuyện của bản miêu ra ngoài!
Bạch Miêu nói rất nghiêm túc.
– Được rồi.
Lăng Hàn gật đầu.
Bạch Miêu hoài nghi hỏi:
– Thống khoái như vậy?
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Ngươi được chỗ tốt gì, phân cho ta một chút là được.
Khốn kiếp!
Bạch Miêu nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Hàn, nói:
– Ta đột nhiên phát hiện, ngươi còn vô sỉ hơn bản miêu.
– Ngươi bằng bản sự lừa gạt, ta cũng bằng bản sự của mình.
Lăng Hàn cười nói.
– Phi, bản miêu cũng chỉ dùng điểm cống hiến của đám ngu ngốc kia đổi Hàn Mai tửu giải thèm cho mình mà thôi, nào có không chịu nổi như ngươi nghĩ.
Bạch Miêu tức giận thật sự.
– Được rồi, ta giữ bí mật cho ngươi.
Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Miêu, hiển nhiên Bạch Miêu nói thật.
– Thật hảo tâm như vậy?
Bạch Miêu nào dám dễ tin Lăng Hàn.
– Những kẻ bị ngươi lừa gạt cũng đáng đời.
Lăng Hàn cười nói.
Bạch Miêu xù lông, nó gào lên:
– Ngươi có ý gì, xem thường bản miêu đúng hay không?
– Chỉ đùa một chút! Chỉ đùa một chút!
Lăng Hàn vội vàng an ủi miêu yêu trước mặt.