Linh cảm không có, Lăng Hàn ra ngoài dạo một vòng, hắn bất đắc dĩ quay về nơi ở.
Qua vài ngày nữa, Lăng Hàn đột nhiên lại sinh ra linh cảm, vào lúc muốn khổ tu, Đại Hắc Cẩu lại chạy tới.
Bởi vì Lăng Hàn nhắc với Minh Nguyệt, nếu đám người Nữ Hoàng, Đại Hắc Cẩu, Lâm Lạc đến nơi này thì không cần thông bẩm, trực tiếp cho bọn họ đi vào là được, cho nên, hắn cũng tự ăn ác quả, lại bị làm rối loạn tiết tấu.
Lăng Hàn thở dài:
– Con chó hoang ngươi tới không đúng dịp.
– Gâu, bản tọa bị chơi xỏ.
Đại Hắc Cẩu phiền muộn không gì sánh được.
– Làm sao vậy?
Lăng Hàn hỏi, nội tâm có cảm giác không tốt.
– Bản tọa đang tìm kiếm cơ duyên, gặp phải một lão đầu, nói có duyên với Cẩu gia, nguyện ý dạy ta thần thông tuyệt thế, kết quả Cẩu gia tin tưởng, còn hấp tấp mua cho hắn một bình Hàn Mai tửu. Lão đầu bảo Cẩu gia nửa đêm đi xuống núi tìm hắn, kết quả… Bị người ta đuổi xuống núi, uổng phí tổn hại một điểm cống hiến.
Đại Hắc Cẩu phiền muộn không gì sánh được.
Được rồi, gia hỏa này bị Bạch Miêu đùa giỡn.
Dùng huyễn thuật của Bạch Miêu, trừ tu ra nhãn thuật thần thông, nếu không phải có thực lực Chân Ngã cảnh mới có thể khám phá ra chân thân của nó, Đại Hắc Cẩu mắc lừa cũng không kỳ quái.
– Cẩu gia không rõ, đường đường Tôn Giả, lại lừa gạt một bình Hàn Mai tửu hay sao?
Đại Hắc Cẩu nhe răng nhếch miệng, ban ngày còn nói muốn truyền thụ thần thông tuyệt thế, ban đêm lại trở mặt không nhận người, không phải đùa giỡn người ta hay sao?
Lăng Hàn nghĩ tới, có lẽ Cửu Sơn Tôn Giả cũng rất phiền muộn, Bạch Miêu giả mạo hắn đi lừa gạt khắp nơi, hơn nữa còn lừa gạt uống rượu, vị Tôn Giả này làm sao chịu nổi?
Phẩm cách quá thấp!
– Chó hoang, về sau nhìn thấy lão đầu kia, không ngại xông lên cắn hai cái.
Lăng Hàn đề nghị.
Đại Hắc Cẩu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lăng Hàn:
– Có phải ngươi cho rằng Cẩu gia ngu xuẩn hay sao? Lão già thối tha kia chính là Tôn Giả, ngươi muốn Cẩu gia đi cắn hắn? Cho dù lão đầu kia cho Cẩu gia cắn, kết quả duy nhất chính là Cẩu gia gãy răng.
Lăng Hàn lắc đầu cười nói:
– Nếu ngươi không tin ta, không thể báo thù thì đừng oán ta.
– A, có phải ngươi biết gì hay không?
Đại Hắc Cẩu nửa tin nửa ngờ.
– Ngươi đoán.
Lăng Hàn đã đáp ứng Bạch Miêu, đương nhiên sẽ không nuốt lời, mặc cho Đại Hắc Cẩu đùa nghịch thủ đoạn gì, hắn cũng không nói ra.
Đại Hắc Cẩu hậm hực rời đi, nó vẫn mang đi rất nhiều đan dược của Lăng Hàn, kỳ thật đây mới là mục đích chủ yếu khi nó tới đây, bằng không chẳng lẽ muốn Lăng Hàn đi đánh nhau với Tôn Giả?
Không chỉ một mình Đại Hắc Cẩu, còn có rất nhiều người đều bị con mèo kia lừa gạt, nhưng không ai khám phá huyễn thuật của miêu yêu, đều tưởng rằng bị một tên Tôn Giả hãm hại nhưng chẳng dám nói ra.
Lại qua hơn mười ngày, Lăng Hàn đã có đầu mối trong việc chế tạo trận cơ Tam Tương Bảo Bình trận, bắt đầu vẽ ra từng cây trận cơ, mặc dù cũng có thất bại, hắn làm suốt chín ngày, cuối cùng cũng chế tạo ra trận cơ.
Hắn không tiếp tục lãng phí thời gian vào trận pháp, hắn bắt đầu đi lại trong Thánh địa.
Không chỉ Cửu Dương Thánh Nhân, lịch đại tiền bối đều ưa thích giấu tuyệt học của mình tại nơi nào đó chờ đợi hậu nhân khai quật, đương nhiên vì phòng ngừa thất truyền, cũng có thể cầm điểm cống hiến đi hối đoái, nhưng chỉ cần tiên thuật đạt tới cấp Giáo Chủ đều có điểm hối đoái cao đáng sợ, cho nên, vận khí cũng là một phần của thực lực.
Trong Thánh địa có rất nhiều nơi cổ quái, nói ví dụ, một cái giếng cạn, một tảng đá không thể di chuyển nổi, một hang núi phát ra tiếng quỷ khóc thần gào, mọi việc đều có thể.
Lăng Hàn là người có tâm hiếu kỳ rất lớn, không chờ hắn đi tới những vùng đất truyền thuyết kia, hắn chọn trạm thứ nhất chính là cái giếng cạn không đáy.
Những người mới đều không tin tà, cũng ôm thái độ không tin lời đồn, bởi vậy, nơi này cũng có thật nhiều người.
– Đã ba ngày qua đi, tại sao còn chưa ra?
– Chẳng lẽ hắn đã chết trong đó?
– Không có khả năng, nếu có nguy hiểm, Thánh địa sẽ ngăn cản chúng ta đi vào.
Người xung quanh đều nghị luận, thì ra đã có người nhảy vào giếng, hắn đã nhảy xuống dưới ba ngày rồi, hiện tại vẫn chưa ra.
Liên tiếp khí?
Thật xấu hổ, vừa vào giếng cạn sẽ tối tăm, cũng không thể giao lưu bằng liên tiếp khí.
– Lăng Hàn?
Có người phát hiện hắn, một người cười nói:
– Ta tên là Thương Sơn, hạnh ngộ hạnh ngộ.
Chỗ nào may mắn?
Lăng Hàn cũng cười chào hỏi:
– Ngươi khỏe.
– Lăng Hàn, Thương Sơn sư huynh chính là tồn tại Tứ Đỉnh đỉnh phong, lần này trong tuyển nhận đệ tử Chú Đỉnh, thực lực của hắn đứng vào mười vị trí đầu, cho nên, ngươi tốt nhất cung kính một chút.
Có một người quát lớn.
A, đã tiến vào Thánh địa còn có kẻ thích nịnh hót như vậy sao?
Lăng Hàn nhìn người kia một chút, hắn không nói gì, bởi vì nói chuyện với kẻ nịnh hót chỉ uổng công.
Thương Sơn cười cười làm ra vẻ mình rộng lượng, hắn nói:
– Là như thế này, hiện tại ta chuẩn bị xung kích Ngũ Đỉnh, mặc dù có năm thành nắm chắc, ta vẫn sợ vạn nhất, cho nên, muốn mời Lăng sư đệ đưa cho ta hai viên Đỉnh Tâm đan.
Lăng sư đệ? Đưa?
Lăng Hàn kinh ngạc, ngươi lấy tự tin ở đâu ra mà dám gọi ta là sư đệ? Hơn nữa, ngươi là ai, tại sao ta phải đưa đồ của mình cho ngươi?
Mấu chốt là, ngươi muốn thứ gì trong tay người khác thì phải trả giá, ngươi lại làm ra vẻ đồ của ta chính là của ngươi, đúng là buồn cười.
Thương Sơn cười nói:
– Sư đệ, ta sẽ không lấy không đồ của ngươi, về sau gặp được khó khăn gì cứ tới tìm ta.
– Ví dụ có kẻ muốn đánh ta, ngươi sẽ ngăn cản giúp ta?
Lăng Hàn hỏi.
– Chút lòng thành.
Thương Sơn cười nói.
Hắn rất chờ mong đột phá Ngũ Đỉnh, bởi vì thực lực của hắn bây giờ chỉ bài mười vị trí đầu, nếu hắn bước vào Ngũ Đỉnh, hắn tuyệt đối có thể tiến vào năm vị trí đầu, thậm chí có tư cách khiêu chiến vương vị của Cam Bình, Lâm Thất.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
– Có thể ngăn cản bất cứ đối thủ nào?
– Đương nhiên.
Thương Sơn vô cùng tự tin.
Oanh, một nắm đấm đánh tới.
Thương Sơn giận dữ, Lăng Hàn lại dám xuất thủ với mình, hắn quá to gan.
Hắn cũng dùng một quyền nghênh đón, muốn đánh Lăng Hàn không biết trời cao đất rộng một trận.
Cho dù là Tứ Đỉnh, thực lực cũng có khác biệt như ngày và đêm.
Ầm!
Hai người đấu một quyền, Thương Sơn sợ hãi biến sắc, hắn liên tục lùi về phía sau vài chục bước, sắc mặt đỏ bừng.
Tất cả mọi người sợ hãi, Thương Sơn không địch lại Lăng Hàn?
Tại sao lại như vậy?
Phải biết, hai người này đều phá vỡ cực hạn, tu ra Tứ Đỉnh, nhưng phải xem cảnh giới của người nào cao hơn.
Thương Sơn đã là Tứ Đỉnh đỉnh phong, hắn có thể đánh ngang tay với Lăng Hàn hay sao?
– Có chút thực lực, xem ra, ta chỉ dùng ba phần lực nên không thể trấn áp ngươi.
Thương Sơn cố gắng trấn định, hắn nói chậm rãi.
Mọi người nghe xong đều bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế.
Nhưng chỉ có Thương Sơn tự mình biết, một quyền vừa rồi là bảy thành lực lượng của hắn, hắn còn không địch lại, cho dù dùng toàn lực ứng phó cũng không chiếm được chỗ tốt.
Nhưng tên đã lên cung, làm sao có thể không bắn?