Người thế giới bên ngoài mạnh như vậy sao?
Người Đổng gia sắp điên lên, tại sao lại có Chú Đỉnh mạnh như vậy?
Ngươi uống máu Thánh Nhân sao?
Hai tay của Lăng Hàn đánh ra từng đạo thần mang.
Bình thường, nếu vận dụng thần mang công kích, như vậy khẳng định cần cách một đoạn thời gian mới đánh ra thần mang thứ hai, nhưng Lăng Hàn có bao nhiêu đạo thần mang? Không tính Huyễn Cảnh Hắc Mang, hắn có tám đạo thần mang công kích.
Đây là khái niệm gì?
Chí ít tương đương với Thánh thuật, Hỗn Độn Thần Lôi có thể sánh ngang Đế thuật, tám đạo thay nhau sử dụng, hoàn nữa không có thời gian chờ.
Đương nhiên, việc này rất đáng sợ, tương đương với Đại Đế trẻ tuổi dẫn theo bảy tên tiểu đệ Thánh Nhân đồng loạt ra tay, có ai chịu nổi?
Oanh!
Một kích mà thôi, Phùng Bộc đã nghỉ cơm, hắn bị trọng thương cực nặng.
Lúc này mới bao lâu, hai đại Sinh Đan đã bị Lăng Hàn đánh bại.
Lăng Hàn đi qua, hắn bắt đặt Phùng Bộc và Phùng Linh Thành nằm cùng một chỗ, sắc mặt hắn bình tĩnh nhưng đầy sát khí.
Lúc này, đám người Đổng gia mới khôi phục tinh thần.
Quá kinh ngạc, hai đại Sinh Đan đều bị Lăng Hàn đánh bại dễ như trở bàn tay, chuyện này làm bọn họ kinh hãi.
– Ha ha, tiền tiểu hữu, xin bớt giận!
Đổng Khiếu vội vàng nói, hắn sợ Lăng Hàn tức giận giết hai người Phùng gia, như vậy, Phùng gia khẳng định trốn không thoát quan hệ, sẽ bị Phùng gia giận chó đánh mèo.
Mà Phùng gia còn có ba tên Sinh Đan cảnh, theo thứ tự là một tên Sinh Đan trung kỳ, một tên Sinh Đan hậu kỳ và một tên Sinh Đan viên mãn, đừng nói ba người cùng nhau tiến lên, chỉ cần phái tên Sinh Đan viên mãn tới, hắn liên thủ với Đổng Thư Hoa cũng khó đối kháng.
Cho nên, hai người Phùng gia tuyệt đối không thể chết.
– A, tại sao vừa rồi không thấy ngươi bảo bọn họ bớt giận?
Lăng Hàn từ tốn nói.
Vẻ mặt Đổng Khiếu đầy xấu hổ, hắn dám ngăn cản người Phùng gia?
Đương nhiên hắn không nói như vậy, hắn vội vàng nói:
– Tiểu hữu, về sau chúng ta là người một nhà, xin cho ta một ít mặt mũi!
– Tốt!
Lăng Hàn gật đầu.
Đổng Khiếu lập tức vui mừng, đáng tiếc hắn hoảng sợ phát hiện Lăng Hàn nâng chân lên đạp xuống, bốp, đầu của Phùng Bộc nhão nhoẹt.
Mặc cho ngươi là Sinh Đan thì thế nào, đầu bể nát khẳng định phải chết.
– Không!
Đổng Khiếu cảm giác thiên địa đang xoay tròn, hắn suýt nữa hôn mê tại chỗ.
Chết rồi, Phùng Bộc chết rồi, lần này xong, Phùng gia sẽ nổi giận thế nào?
– Ngươi!
Đổng Khiếu tức giận quát lớn, hắn hiện tại tức giận muốn giết người.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn lại giẫm lên đầu Phùng Linh Thành, ý cảnh cáo quá rõ ràng.
Nếu ngươi dám xông lên, ta sẽ giẫm nát đầu người này.
Đổng Khiếu sợ ném chuột vỡ bình, hắn không dám động thủ.
– Thả người, mọi việc đều có thể thương lượng!
Đổng Khiếu trầm giọng nói.
Đây là thiên kiêu của Phùng gia, mặc dù Phùng Bộc chết sẽ làm Phùng gia giận dữ, nhưng chưa đến mức nổi điên, nhưng Phùng Linh Thành lại chết, Phùng gia nhất định sẽ nổi điên.
– Tốt!
Lăng Hàn cười cười, hắn nhấc chân lên.
Mặc dù nghe Lăng Hàn nói thế, nhưng Đổng Khiếu lại có cảm giác không lành, bởi vì lúc trước Lăng Hàn vừa mới nói “tốt”, Phùng Bộc đã bị đạp chết.
Tiểu tử này ra bài không theo lẽ thường.
Ba, Lăng Hàn quả quyết đạp xuống, chỉ thấy máu tươi bắn ra tung tóe, Phùng Linh Thành, thiên kiêu của Phùng gia cũng biến thành thi thể.
Tư, máu nóng chảy khắp mặt sân.
Đổng Khiếu cảm giác mọi thứ biến thành màu đen, trong đầu chỉ có một ý niệm, Đổng gia xong rồi.
Dù là Phùng Bộc, Phùng Linh Thành đều không phải chết trong tay người Đổng gia, nhưng Lăng Hàn lại là Đổng gia mời tới, hơn nữa Đổng gia cũng không có cứu viện, chỉ đứng bên cạnh nhìn, chuyện này nên thoái thác thế nào?
Dù sao Đổng Khiếu cũng là lão hồ ly, hắn làm gia chủ Đổng gia nhiều năm, cho nên đầu óc của hắn rất linh hoạt.
– Việc này sai không ở tiểu hữu, mà là hai người Phùng gia khinh người quá đáng!
Đổng Khiếu nghiêm túc nói ra, lời nói của hắn đầy chính nghĩa.
Tình huống như thế nào?
Người Đổng gia ngây người, tại sao Đổng Khiếu lại có khuynh hướng Lăng Hàn?
– Đại ca!
Đổng Thư Hoa lên tiếng, mặc dù hắn luôn luôn nghe lời đại ca.
Nhưng hôm nay hắn không thể tiếp thu nổi việc này.
Đổng Khiếu dùng thần thức truyền âm, nói:
– Việc đã đến nước này, chúng ta xác định đã trở mặt với Phùng gia, cho nên, không bằng đâm lao phải theo lao, từ đó bám chặt vào tiểu tử này. Ngươi suy nghĩ một chút, tiểu tử này có tu vi Chú Đỉnh đã có thể chém giết Sinh Đan trung kỳ, chờ hắn bước vào Sinh Đan thì sao, chúng ta cần e ngại Phùng gia?
– Đó là kẻ bên ngoài, có bối cảnh kinh người tại thế giới bên ngoài, chỉ cần chúng ta bám theo hắn, ngày sau còn sợ không lên như diều gặp gió?
Đúng rồi.
Đổng Thư Hoa âm thầm vỗ tay, vẫn là đại ca thông minh, trực tiếp biến một chuyện bất lợi thành có lợi cho Đổng gia.
Hắn nhìn Đổng Khiếu, trong ánh mắt mang theo sùng bái không che giấu.
– Tiền tiểu hữu, mời theo mời theo chúng ta rời đi, chỉ cần Đổng Khiếu ta còn thở một hơi, ta tất bảo vệ ngươi bình an!
Đổng Khiếu nói như chém đinh chặt sắt.
Lăng Hàn cười cười:
– Ngươi nói thật?
– Đương nhiên, ta nhất ngôn cửu đỉnh!
Đổng Khiếu vỗ ngực nói.
– Cho dù ta làm thịt lão tam nhà của ngươi?
Lăng Hàn lại hỏi.
Có ý gì?
Người Đổng gia không hiểu, Đổng lão tam chính là Đổng Vĩnh Ninh, hắn chết trong tay ác tặc kia, còn cố ý cho người trở về báo tin, thật ghê tởm.
– Ha ha, tiểu hữu chớ có nói đùa.
Đổng Khiếu nói, trên mặt hắn tươi cười nhưng đang áp chế lửa giận.
Hai Sinh Đan Phùng gia bị giết, hắn đã đủ đau đầu, hiện tại Lăng Hàn lại nhắc tới việc Đổng Vĩnh Ninh, chẳng lẽ hắn đổ thêm dầu vào lửa hay sao?
Lăng Hàn lắc đầu:
– Mặc dù ta thích nói đùa nhưng cũng phải phân người nào, nói đùa cùng các ngươi? Ha ha, ta không có hứng thú như vậy.
– Tiểu tử, ngươi không nên quá cuồng!
Đổng Thư Hoa quát lớn, hắn nhịn không được.
– Đến đây, xem gương mặt thật của ta.
Lăng Hàn xóa đi ngụy trang.
Cái gì!
Móa!
Con mẹ nó!
Lúc này tất cả người Đổng gia giận không kềm được, chẳng phải là tên ác đồ kia sao, kẻ cầm đầu giết Đổng Vĩnh Ninh.
Lần này mọi người giật mình, thế gian này làm gì có nhiều biến thái như thế, là Chú Đỉnh đã có thực lực chém giết Sinh Đan, thì ra cả hai là cùng một người!
– Là ngươi!
Đổng Khiếu đã hiểu ra, vì cái gì Lăng Hàn lại không nể mặt mũi như thế, thì ra đối phương tới báo thù.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
– Có ngạc nhiên hay không? Có ngoài ý muốn không?
Không có ngạc nhiên, chỉ có kinh hãi.
Tất cả người Đổng gia tức giận nhìn Lăng Hàn, hỗn đản này không chỉ giết người của bọn họ, còn đào cái hố to cho bọn họ nhảy vào, kéo Phùng gia trở thành kẻ thù của bọn họ.
– Tốt! Tốt! Tốt!
Đổng Khiếu ngửa mặt lên trời nói:
– Ta thề, nếu không chém ngươi, ta thề không làm người!
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Sau này ngươi không còn cơ hội làm người.
– Chết!
Đổng Khiếu lao tới, hắn tấn công Lăng Hàn.
Hắn là Sinh Đan hậu kỳ, chiến lực bạo tăng đạt tới lục trọng thiên, hoàn toàn vượt xa Lăng Hàn.
Đối mặt với cường giả như thế, cho dù là Lăng Hàn cũng không dám đón đỡ, hắn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn khi dễ Đổng Khiếu không nắm giữ thân pháp cao thâm, hắn vừa tránh né công kích của đối phương, vừa hạ sát thủ chém giết người Đổng gia.