Lăng Hàn phản công cường thế, mà Thích Vĩnh Minh kiêng kị năng lượng hủy diệt, nếu không dám đón đở, hắn không thể không tránh né, lại còn chọn cách du đấu, không ngừng phản kích từ hai bên.
Này?
Tại sao lại nghịch chuyển như thế?
– Ách…
Phật tử khinh thường đối kháng chính diện với tiểu tử Bắc Thiên vực. Lúc này còn có người nói khoác thay Thích Vĩnh Minh.
Đám người miễn cưỡng gật đầu, những người khác giữ im lặng.
Bọn họ có thể nói gì?
Không thấy Thích Vĩnh Minh bị đánh chạy vòng quanh hay sao?
Oanh! Oanh! Oanh!
Sau khi tấn công vài lần, Thích Vĩnh Minh cũng phản kích lần cuối, oanh, trên người hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng, phật quang chiếu rọi, La Hán hàng lâm nhân gian.
– Yêu nghiệt xem chiêu!
Thích Vĩnh Minh đánh ra một kích, hắn biết rõ, một kích này sẽ đánh Lăng Hàn trọng thương.
Khôi phục thời gian dài như thế, hắn lại tích lũy năng lượng kim hệ tới mức nhất định, hiện tại là lúc bộc phát.
– Chả lẽ lại sợ ngươi!
Lăng Hàn đánh ra quyền trái.
Bành!
Hai người va chạm lần nữa, lực lượng khủng bố đánh tới, Lăng Hàn bị đánh bay ra ngoài, cánh tay trái co rút lại, từ kinh mạch đến xương cốt đều bị đả kích nghiêm trọng.
Thích Vĩnh Minh không tốt hơn chút nào, kim thân biến mất.
– Phật tử lại dùng tới Kim Thân, đã xảy ra chuyện gì?
Có người hỏi.
Đám người nói khoác lúc trước giật mình, dường như đang tìm kiếm biện pháp giải thích:
– Ma đầu dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, làm cho Phật tử không kiên nhẫn, cho nên mới phải giải quyết dứt khoát.
Được rồi, như vậy cũng được.
Lăng Hàn vận chuyển Thập Tu Thuật, cánh tay trái lập tức khôi phục như bình thường, hắn đi về phía Thích Vĩnh Minh, đùi phải đá ra, trên bàn chân còn mang theo năng lượng hủy diệt.
Đến, tiếp chiêu đi!
Thích Vĩnh Minh giận dữ, ngươi dùng tay không được sao, dùng chân là có ý gì?
Ngươi đang xem thường ta?
Hắn cố gắng chắt lọc năng lượng kim hệ, cố gắng ổn định kim thân, sau đó đáp lễ Lăng Hàn.
Bành!
Sau một kích, Lăng Hàn bị đánh bay, Thích Vĩnh Minh lại thoát ra khỏi trạng thái Kim Thân La Hán lần nữa.
Lăng Hàn cười ha ha, Thập Tu Thuật chữa trị đùi phải, hắn bước lên và đổi dùng chân trái.
Thích Vĩnh Minh tức giận gào to, hắn cho rằng đây là nhục nhã.
Nhưng không có kim thân gia trì, hắn sẽ bị sát kích trùng kích ảnh hưởng, chiến lực không cách nào vượt qua Lăng Hàn sáu trọng thiên, hơn nữa cũng không có năng lượng kim hệ sắc bén, hắn làm sao uy hiếp Lăng Hàn?
Sau vài lần công kích, Lăng Hàn bình yên vô sự, Thích Vĩnh Minh cực kỳ đau đầu, năng lượng hủy diệt uy hiếp hắn quá lớn, hắn không dám đón đở, chỉ có thể tránh né chính diện, từ đó hắn vừa vội vừa giận.
Đường đường Phật tử, trong tình huống chiếm cứ ưu thế cảnh giới lại bị áp chế?
Hắn làm sao chịu nổi?
Đúng là không có biện pháp, Lăng Hàn chẳng những có lực phòng ngự kinh người, lực khôi phục sức khỏe quá biến thái, càng mấu chốt là, lực công kích của gia hỏa này quá mạnh, tại sao lại có biến thái như thế?
Hắn không thể vừa đánh vừa lui, hắn làm như vậy sẽ bị người ta chê cười, Phật tử sợ chiến?
– Vị kia, ngươi nói tình huống hiện tại là thế nào?
Lại có người hỏi kẻ chuyên khoác lác thay Thích Vĩnh Minh.
– Ách!
Người nọ há to mồm, muốn nói lời hữu ích thay Thích Vĩnh Minh nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, hắn ngậm miêng lại.
– Ha ha, hai vị thiên kiêu trẻ tuổi, kính xin tạm dừng một chút.
Phía dưới có giọng nói vang lên, mọi người nhìn sang, chỉ thấy đó là lão giả tóc bạc nhưng tu vi cũng chỉ là Chú Đỉnh.
– Lão hủ là môn chủ Hắc Thạch môn.
Lão giả tự giới thiệu mình.
Nha.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người mới giật mình, khó trách lão nhân có thể xuất hiện ở chỗ này, thì ra là chủ nhân.
– Thời gian cũng không còn nhiều lắm, lão hủ dựa theo Cát Cổ Thánh Nhân phân phó, ý định mở ra Thiên Kiêu chiến lần này.
Lão giả không báo tên của mình, trên thực tế báo cũng không có người để ý, một cặn bã Chú Đỉnh yếu ớt, làm sao có thể lọt vào mắt các thiên tài?
Hiện tại sắp tranh đoạt Dưỡng Hồn Thạch, tất cả mọi người hưng phấn, nhưng nơi này có hai gia hỏa biến thái như Lăng Hàn và Thích Vĩnh Minh, bọn họ lại nhụt chí.
– Lão hủ đặt Dưỡng Hồn Thạch trong một giếng cổ.
Lão giả nói ra:
– Ai chiếm được Dưỡng Hồn Thạch, Dưỡng Hồn Thạch thuộc về người đó.
Hắn dừng một chút, lại nói:
– Giếng cổ này rất quỷ dị, người xuống dưới không ai còn sống đi ra, mà thỉnh thoảng có tiếng kêu gào vô cùng khủng bố.
– Cho nên, nếu không đủ thực lực, kính xin các vị không nên dùng thân thử nghiệm.
Nghe hắn nói xong, mọi người không cho là đúng.
Ngươi chỉ là Chú Đỉnh nho nhỏ, trong môn phái có cao thủ gì chứ?
– Giếng cổ ở đâu?
Có người hỏi.
– Mời đi theo lão hủ.
Lão giả quay người, bắt đầu dẫn đường.
Thích Vĩnh Minh hừ một tiếng:
– Lần này tạm thời tha cho ngươi!
Dứt lời, hắn quay người bay đi.
Hắn biết rõ chính mình không làm gì được Lăng Hàn, cho nên đây là cái cớ ngưng chiến tốt nhất.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn không đáp lời, chỉ đi theo lão giả.
Chỉ cần lấy được Dưỡng Hồn Thạch, hắn nhất định có thể tu đến Sinh Đan trung kỳ đỉnh phong, tiến vào Sinh Đan cảnh hậu kỳ, khi đó chiến lực sẽ tăng lên rất lớn, đến lúc đó tái chiến Thích Vĩnh Minh, khi đó không còn là ngang tay, mà là hắn đè đánh Thích Vĩnh Minh.
Lão giả dẫn đường phía trước, hắn nhanh chóng dừng lại trước một căn phòng.
– Giếng cổ nằm trong phòng phía trước.
Lão giả nói ra:
– Bởi vì âm thanh phát ra quá mức thê lương, cho nên mới phải tạo ra một tòa căn phòng, tránh có âm thanh truyền ra.
– Các vị, lão hủ khuyên các ngươi lần nữa, giếng cổ phi thường quỷ dị, phi thường nguy hiểm.
Nói xong, lão giả quay người rời đi.
Không ai chú ý tới hắn, ánh mắt lão giả lóe sáng.
Giếng cổ này tồn tại không biết bao nhiêu năm, nó tạo thành phức tạp lớn với Hắc Thạch môn, cho nên hắn linh cơ khẽ động, lúc này ném Dưỡng Hồn Thạch vào trong giếng cổ, muốn lợi dụng những thiên kiêu này giải quyết vấn đề thay Hắc Thạch môn.
Vạn nhất những thiên kiêu này chết hết không thành công thì sao?
Nhất định sẽ có người mạnh hơn tới đây, hắn phụng lệnh Thánh Nhân làm việc, ai dám trách cứ hắn chứ, làm thế khác gì tát vào mặt Thánh Nhân?
– Ha ha, các vị, ta đi trước một bước!
Lúc này có người lao tới, hắn đánh ra một quyền, ầm, căn phòng phía trước biến thành mảnh vỡ, quả nhiên bên trong có một giếng cổ.
– Tránh ra, ta trước!
Lúc này có người lao tới chặn đường.
Bành! Bành! Bành!
Hai người này kịch chiến với nhau, chuyện này rất đơn giản, ai tiến vào giếng cổ trước, đạt được Dưỡng Hồn Thạch sẽ là của người đó.
Trong khoảng thời gian ngắn.