Lăng Hàn đột nhiên thu được thông tri, hắn chạy ra xem xét, chỉ thấy hào khí tại hiện trường thập phần khẩn trương.
– Lăng Hàn!
Một giọng nói lạnh lùng mang theo oán khí vang lên.
Lăng Hàn nhìn sang, đó là một nữ tử, dung mạo có phần xinh đẹp nhưng khuôn mặt hiện tại lại vặn vẹo, hiển nhiên rất phẫn nộ.
Đế Hải Lan.
Thiên Lang Đế tộc, Đế tộc duy nhất dùng họ Đế.
A, rốt cục cũng tìm tới cửa.
Lăng Hàn làm như không thấy, hắn thi lễ với Cửu Sơn Tôn Giả, vị Tôn Giả này không phải đang bế quan hay sao, nhưng bây giờ lại kinh động tới hắn, đủ thấy tình thế lần này nghiêm trọng.
Cửu Sơn Tôn Giả giơ tay lên, ý bảo hắn không cần đa lễ.
– Bản tôn yêu cầu rất đơn giản, các ngươi giao Lăng Hàn ra đây, bản tôn sẽ lập tức dẫn người rời đi.
Chỉ thấy một lão giả kia mở miệng, thân thể hắn cao lớn và tỏa ra khí tức cường đại.
Cửu Sơn Tôn Giả cười lạnh:
– Từ khi nào Cửu Dương Thánh Địa luân lạc tới mức bị người ta tới cửa đòi người?
Lão giả kia chính là Tôn Giả của Thiên Lang Đế tộc, phong hào Đông Hải, hắn cau mày nói:
– Cửu Sơn, ngươi muốn đối địch với Đế tộc sao?
– Ngươi không thể đại biểu Đế tộc!
Cửu Sơn Tôn Giả nói, Đông Hải Tôn Giả là Đế tộc thuộc về một chi của Đế Hải Lan, cũng không phải là chủ mạch, đã sớm tách ra ở riêng.
Dù sao cũng có huyết mạch Đại Đế, một chi này cũng xuất hiện Thánh Nhân, từng lưu lại thanh danh hiển hách.
Đương nhiên, bởi vì Thánh Nhân đã qua đời, một chi Đế tộc này hiện tại cũng chỉ có Tôn Giả tọa trấn, trên thực lực lại mạnh hơn cả Cửu Dương Thánh Địa đại.
– Wow, ngươi dám không đặt Đế tộc vào mắt!
Đông Hải Tôn Giả lạnh lùng nói:
– Thực cho rằng, nhất mạch bản tôn rời khỏi chủ gia thì không phải Đế tộc hay sao?
Cửu Sơn Tôn Giả khoát tay:
– Hãy bớt sàm ngôn đi, nói chủ đề chính!
Khốn kiếp!
Đông Hải Tôn Giả ngây người, Cửu Sơn Tôn Giả thật bá đạo, việc này cũng phù hợp truyền thống của Cửu Dương Thánh Địa, thế lực này nổi danh bao che khuyết điểm.
– Lăng Hàn giết con rể Đế gia ta, cũng nên giao hắn cho ta?
Hắn nói.
Cửu Sơn Tôn Giả phất tay, nói:
– Tầm bảo trong di tích cổ, khó tránh khỏi tranh đoạt, chết tổn thương không phải rất bình thường hay sao? Nếu ai tổn thương hoặc chết, người trong nhà đều tới đòi công đạo, mọi người còn cần tu luyện làm gì, mỗi ngày đi đòi công đạo là tốt rồi.
Đông Hải Tôn Giả hừ một tiếng, hắn không ngờ Cửu Sơn Tôn Giả sẽ nói như vậy, bởi vậy hắn cũng không tức giận, nói:
– Tốt, bản tôn cũng không lấy lớn hiếp nhỏ, nên cho hai người bọn họ đánh một trận đi.
Ồ, không phải người đã chết rồi sao, còn đánh thế nào? Đánh với quỷ sao?
Chẳng những Lăng Hàn sững sờ, ngay cả Cửu Sơn Tôn Giả cũng kinh ngạc, hắn nhìn sang Đông Hải Tôn Giả.
Đông Hải Tôn Giả cười ngạo nghễ:
– Thủ đoạn Đế tộc ta, các ngươi có thể tưởng tượng hay sao?
Hắn dừng một chút, đề cao âm thanh, kêu lên:
– Thiên Bộ!
– Tứ tổ gia!
Chỉ thấy một người trẻ tuổi bước ra từ sau lưng Đế Hải Lan.
Trước kia hắn vẫn cúi thấp đầu, không cho người nào nhìn thấy gương mặt của hắn, hiện tại hắn vừa bước ra và ngẩng đầu lên, hắn tỏa ra khí tức kinh người.
Hồng Thiên Bộ.
Lại là Hồng Thiên Bộ, hắn không có chết.
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, trong Hắc Thiên thần miếu, hắn đã chém ngang lưng Hồng Thiên Bộ, tại sao kẻ này chưa chết?
Đúng, khó trách sau đó không thấy Đế Hải Lan chạy tới trả thù, hẳn là mang theo Hồng Thiên Bộ trở lại Đế tộc, từ đó cứu hắn sống lại.
Chậc chậc chậc, đại nạn không chết, gia hỏa này gặp hậu phúc, rõ ràng rảo đã bước vào Chân Ngã cảnh!
Cho dù bị chém ngang lưng không chết, nhưng khẳng định đã tổn thương căn cơ nghiêm trọng cho dù dùng thần dược tuyệt thế cứu chữa cũng rất khó khôi phục trạng thái tốt nhất trong thời gian ngắn, hiện tại hắn lại đột phá.
Như vậy Chân Ngã cảnh tuyệt đối không mạnh bao nhiêu.
Nghĩ lại cũng phải, Hồng Thiên Bộ muốn đích thân báo thù, như vậy cần dùng cảnh giới áp chế Lăng Hàn mới được, bằng không Đế tử cũng bị Lăng Hàn đánh bại trong trận chiến cùng giai, hắn cuồng vọng tới mức dám so sánh với Đế tử hay sao?
Cho nên, hắn cần phải đột phá tới Chân Ngã cảnh, muốn dùng cảnh giới áp chế Lăng Hàn.
– Lăng Hàn, thật không ngờ đúng không, ta còn chưa chết!
Hồng Thiên Bộ nói ra, sát khí ngập trời.
Tình huống của hắn không hỏng bét như Lăng Hàn nghĩ, bởi vì trong cơ thể hắn còn dung hợp một con mắt Thái Cổ hung thú, thứ này giúp Hồng Thiên Bộ không chết ngay lập tức khi bị chém ngang lưng, mà là chống được tới khi quay lại Đế tộc.
Cũng bởi vì có mắt Thái Cổ hung thú, chiến lực của hắ còn mạnh hơn Chân Ngã cảnh sơ kỳ một đoạn.
Lăng Hàn không sao cả, nhún nhún vai:
– Không sao, ta lại giết ngươi một lần là được.
Móa!
Hồng Thiên Bộ không biết nên nói cái gì, ngươi quá kiêu ngạo.
– Ha ha, chỉ là Sinh Đan cũng dám dõng dạc!
Rốt cuộc hắn cũng mở miệng.
– Không phục? Giết cho ngươi phục!
Lăng Hàn mỉm cười.
Bên kia, Cửu Sơn Tôn Giả cau mày, hắn nói với Đông Hải Tôn Giả:
– Chênh lệch một đại cảnh giới, thú vị sao?
– Tuổi bọn họ tương tự, hơn nữa trước kia gặp nhau, cảnh giới bọn họ cũng tương đương, hiện tại Thiên Bộ vượt lên trước, chẳng lẽ còn có thể trách thiên phú của hắn rất cao?
Đông Hải Tôn Giả lạnh lùng trả lời.
– Tốt.
Không nghĩ tới Cửu Sơn Tôn Giả lại gật đầu thống khoái, nói:
– Nên giao cho hai tiểu bối bọn họ tự giải quyết, ta và ngươi đều không được nhúng tay, ai ra tay người đó là cháu trai.
Đông Hải Tôn Giả sững sờ, không nghĩ tới Cửu Sơn Tôn Giả đáp ứng thống khoái như vậy, nhưng hắn ảo não, cái gì cháu trai, ngươi dầu gì cũng là Tôn Giả, có thể nói chuyện phong độ một chút hay không?
Hắn không hiểu, nhưng hắn cho rằng Cửu Sơn Tôn Giả cũng không muốn làm mất mặt mũi Thánh Địa, lại không muốn trêu chọc Đế tộc, cho nên mới phải đồng ý phương pháp giải quyết như thế.
Cũng phải, mạnh hơn nữa thì Thánh Địa dám đắc tội Đế tộc?
– Hai người các ngươi bắt đầu đi!
Đông Hải Tôn Giả phất tay, hắn cho rằng Lăng Hàn đã là một cỗ thi thể.
Mặc kệ Lăng Hàn thiên phú cao cỡ nào, hắn không thèm để ý, dám đắc tội Đế tộc, đương nhiên chỉ có một con đường chết.
Hồng Thiên Bộ chắp tay sau lưng, hắn đi chậm về phía Lăng Hàn, lúc này hắn tràn ngập tự tin.
Chân Ngã cảnh đấu Sinh Đan cảnh, đây là nghiền áp tuyệt đối, mặc ngươi là thiên tài tuyệt diễm cũng khó bù đắp chênh lệch cảnh giới.
– Lăng Hàn, tất cả… Rốt cục cũng chấm dứt.
Hắn nói ra.
Lăng Hàn tươ cười, gật đầu nói:
– Đúng là nên chấm dứt, bắt đầu từ Huyền Bắc quốc đến bây giờ, tất cả cũng nên kết thúc.
– Ta rất bội phục ngươi, không ngờ còn cười được.
Hồng Thiên Bộ nói ra.
– Cũng được.
Hồng Thiên Bộ thu nụ cười lại, trong ánh mắt bắn ra sát ý vô tận.
Nếu trên đời này không có Lăng Hàn, quỹ tích nhân sinh của hắn sẽ khác, hắn sẽ có thêm cơ duyên! Hắn cho rằng, Lăng Hàn hiện tại lấy được thành tựu vốn thuộc về hắn, là Lăng Hàn cướp đi tất cả cơ duyên và vinh quang thuộc về hắn.
– Sau ngày hôm nay, thế gian không còn Lăng Hàn!
Hắn nói với giọng điệu tự tin và kiên định.