Khoa tay múa chân nửa ngày trời, Lăng Hàn và tiểu Thanh Long đều có kết quả.
– Không được, ba ván thắng hai!
Tiểu Thanh Long nổi tính xấu.
– Thỏa mãn ngươi.
Qua một lúc sau.
– Năm ván thắng ba.
…
– Bảy ván thắng bốn!
…
Tiểu Thanh Long càng thua càng nhiều.
Hạn mức “quyết đấu” không ngừng tăng lên, sắc mặt ba người Vân Thù Bồ Tát càng ngày càng khó coi, bọn họ cảm thấy oan ức.
– Đủ rồi!
Huyền Vân Bồ Tát đứng.
– Phật tử là lão nhị trà sữa tam huynh đệ, ban tên Thích Tín Minh.
Xoát, ba vị Bồ Tát phất tay áo rời đi, bọn họ rất tức giận.
Thích Trường Thiên đi tới, sắc mặt của hắn cũng không đẹp chút nào, hắn cố nặn ra nụ cười và nói:
– Chúc mừng ngươi trở thành tân nhiệm Phật tử!
Lăng Hàn cười cười:
– Nhanh lấy Đế thuật Phật tộc ra cho ta.
Thích Trường Thiên trợn mắt:
– Không có khả năng!
– Cái gì? Ta là Phật tử không học được Đế thuật của Phật tộc, ta làm sao đấu với các Đế tử khác?
Lăng Hàn vội vàng kêu lên, hắn tiến vào Phật tộc chính là vì muốn học đế kinh!
Hiện tại Lăng Hàn thiếu sót nhất chính là đế kinh, đây là ngăn cản quan trọng trên đường thành tựu cao nhất của hắn.
– Không có lập nhiều công lao, làm sao có thể tập Đế thuật!
Thích Trường Thiên nhịn một chút và giải thích một câu, dù sao kẻ này chính là Phật tử, chiêu bài của Phật tộc Tây Thiên vực, cho dù thế nào cũng phải tỏ vẻ tôn trọng một chút.
Lăng Hàn phiền muộn, đã lên làm Phật tử, rõ ràng còn không thể học được Đế thuật, khó trách lúc trước Thích Vĩnh Minh yếu như vậy.
Ai.
Lăng Hàn không có tranh luận, dù sao cũng vô dụng.
Hắn và tiểu Thanh Long Hồi đều quay về thần miếu, bọn họ tiếp tục tu luyện.
Cho dù Đế thuật không có, tài nguyên tu luyện cũng không thể thiếu, đã thành Phật tử, đương nhiên sẽ toàn lực bồi dưỡng, chẳng những Lăng Hàn không thiếu tài nguyên tu luyện, ngay cả tiểu Thanh Long cũng không thua kém gì Lăng Hàn.
Hắn là hạt giống Phật tử, vạn nhất Lăng Hàn xảy ra chuyện gì, hắn sẽ thay thế.
Tuy Phật tộc Tây Thiên vực không thể so sánh với Đế tộc nhưng lại mạnh hơn Thánh Địa rất nhiều, đồng thời bồi dưỡng hai người cũng không khó khăn.
Lăng Hàn và tiểu Thanh Long sẽ không độc hưởng tài nguyên, tất cả xuất ra một bộ phận giao cho Đại Hắc Cẩu, cam đoan công bằng.
Có tài nguyên tu luyện nện không ngừng, ba người Lăng Hàn tiến bộ rất nhanh, qua nửa năm, bọn họ đã sắp đạt tới Chân Ngã sơ kỳ đỉnh phong.
Trong thức hải của Lăng Hàn đã có tám tượng gỗ chân ngã, tuy là tượng gỗ nhưng lại có đạo tắc quấn quanh, phù văn rậm rạp, thần uy khó lường.
– Còn kém một chút.
Lăng Hàn thì thào, chỉ cần lại xây dựng Chân Ngã, hắn sẽ đạt tới Chân Ngã đệ nhất hình, chín tượng gỗ sẽ biến thành thạch thai, khi đó linh hồn sẽ biến hóa về chất.
– Lực lượng hiện tại của ta là bao nhiêu?
Lăng Hàn tùy ý đánh ra một quyền, hư không chấn động, thập tam trọng thiên!
Thể thuật và bí lực của hắn đều đạt tới cửu trọng thiên, cả hai cùng bộc phát đạt tới thập tam trọng thiên.
Phải biết rằng, cho dù là Chân Ngã Đại viên mãn bình thường tu đến mức tận cùng cũng chỉ có thực lực thập nhị trọng thiên, Lăng Hàn đã vượt qua, hơn nữa, hắn còn không có đạt tới Chân Ngã đệ nhất hình đỉnh phong.
– Đúng là hoài niệm quyền đánh Đế tử, đùa giỡn Đế nữ!
Hắn cảm khái một câu, thời gian hai năm qua, hắn luôn dốc lòng khổ tu, gần như không có đánh nhau, việc này làm hắn không quen.
Đúng lúc này, đột nhiên hắn bị Thích Trường Thiên gọi tới.
– Tín Minh!
Thích Trường Thiên ngồi thiền trước phượng phật, cảm ứng được Lăng Hàn đã đến, hắn xoay người lại nhìn về phía Lăng Hàn.
Cái gì?
Lăng Hàn sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng, đây là gọi mình, hắn ở trong Phật tộc có tên là Thích Tín Minh.
Khóe miệng Thích Trường Thiên co giật, chưa thấy qua Phật tử nào không tự giác như thế. Hắn ho khan một tiếng, nói:
– Ngươi là Phật tử mới của Tây Thiên vực chúng ta, mà Bắc Thiên vực cũng có một Phật tử mới.
Lăng Hàn biết rõ, Phật tử cũ của Bắc Thiên vực đã bị phế, dường như là bị Thích Vĩnh Minh ra tay, cho nên thời gian qua lâu như thế, Phật tộc Bắc Thiên vực mới chọn ra một người, việc này cũng hợp lý..
– Cho nên Phật tộc bốn đại Thiên Vực ý định tổ chức một cuộc tỷ thí.
Thích Trường Thiên lại nói tiếp.
– Ngươi và Nghiễm Vân Thiên đi tới Đông Thiên Vực, đại biểu Phật tộc Tây Thiên vực đánh một trận.
Lăng Hàn lập tức lên tinh thần, nói:
– Muốn là ta thắng, như vậy có tính là đại công hya không?
Nhìn thấy hai mắt Lăng Hàn sáng lên, Thích Trường Thiên biết rõ Lăng Hàn đang nhớ thương Đế thuật, hắn cười cười, nói:
– Phật tộc Tây Thiên vực chúng ta luôn đứng thứ ba cho nên, ngươi có thể bảo trụ vị trí thứ ba là đủ, nếu rớt xuống vị trí thứ tư, ngươi sẽ bị trừng phạt!
– Nếu thứ nhất thì sao?
Lăng Hàn hỏi lại.
Thích Trường Thiên bật cười, nói:
– Trong vô số lần tỷ thí trước ki, đều là Nam Thiên vực đứng đầu, Phật tử của bọn họ có thiên phú trác tuyệt, thuở nhỏ tinh thông phật pháp, rất có khả năng là đại năng của bổn tộc chuyển thế, ngươi muốn thắng hắn? Tuyệt đối không có khả năng!
– Vạn nhất ta thắng thì sao?
Lăng Hàn tự nhiên sẽ không buông tha.
– Tốt, nếu ngươi có thể thắng, ta sẽ xin chỉ thị ba vị Bồ Tát truyền cho ngươi Lục Tự Minh Vương Chú!
Thích Trường Thiên nói ra.
– Một lời đã định.
Lăng Hàn tươi cười.
– Tự nhiên.
Thích Trường Thiên nói ra.
Hắn cũng không thèm để ý, dù sao Lục Tự Minh Vương Chú cũng nên truyền cho Phật tử, đây chính là phù hợp. Cho nên, nếu Lăng Hàn thật sự lập đại công, truyền thụ sớm một chút cũng không có gì.
Lăng Hàn trở về, cùng tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu lên tiếng, hai gia hỏa đều xoa tay, Lục Tự Minh Vương Chú minh tâm kiến tính, tuy không lực sát thương gì nhưng lại vô cùng hữu dụng.
– Ngươi được hay không được? Không được thì để cho Long gia đi!
Tiểu Thanh Long nói.
– Đây chính là Lục Tự Minh Vương Chú, tuyệt đối phải nắm trong tay.
– Ha ha.
Lăng Hàn chỉ cười nhạt một tiếng, chẳng muốn tranh luận với gia hỏa này vấn đề được hay không được.
– Đúng rồi, chúng ta còn chưa gặp qua Thánh Nữ Tây Thiên vực đấy.
Đại Hắc Cẩu nói ra.
– Rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào?
– Đúng là rất thần bí, nhưng mặc kệ nó!
Lăng Hàn cũng không thèm để ý.
Ngày hôm sau, Vân Thù Bồ Tát xuất hiện, hắn mang theo Lăng Hàn và Nghiễm Vân Thiên đi tới Đông Thiên Vực.
Lăng Hàn cũng đã nhìn thấy Thánh Nữ Tây Thiên vực, nàng miễn cưỡng có thể xem như mỹ nữ, dáng người cao gầy, trên người có một loại khí chất xuất trần, bất cứ người nào nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Rất mạnh.
Đây là ấn tượng thứ hai của Lăng Hàn, Nghiễm Vân Thiên đạt tới Chân Ngã đệ tam hình, từ đó cho hắn cảm giác áp bách rất mạnh.
Nghiễm Vân Thiên nhìn sang Lăng Hàn, nàng tươi cười và nói:
– Phật tử.
Lăng Hàn gật đầu, chắp tay nói:
– Sư tỷ tốt.
Võ giả luận bối phận, đương nhiên cảnh giới cao mới là sư huynh sư tỷ.
Vân Thù Bồ Tát xé mở hư không, tay áo cuốn lấy và mang theo hai người rời đi.
Tôn Giả dẫn đường, tốc độ đương nhiên rất nhanh, chỉ qua vài ngày bọn họ đã tới Đông Thiên Vực Nguyên Sơ tinh, đây là đại bản doanh Phật tộc Đông Thiên Vực.