– Đi cùng Cẩu gia! Đại Hắc Cẩu vẩy song trảo, nó đi ở trước
nhất, cũng giải thích rõ câu chó cậy thế chủ. Ách, câu thành ngữ này được miêu
tả rất chính xác. Lại nhìn đồ lót sắt lấp lánh, chỉ có hai từ “bỉ ổi” để hình
dung, làm cho Lăng Hàn cùng Tiểu Thanh Long không đành lòng nhìn. Quá cay mắt.
Ba người tiến lên, nghênh ngang nhắm thẳng vào tổ địa Thường gia. Tốc độ của bọn
họ cực nhanh, chỉ một lúc đã tới nơi. Đó là vì Đại Hắc Cẩu cố ý đi chậm rãi,
làm nền cho nó trang bức. Ban đầu, tổ địa của Đế tộc đều có đế trận bảo vệ,
nhưng bây giờ, đế trận của Thường gia cũng không vận chuyển. Bình thường không
ai dám xông loạn vào Đế tộc, huống chi là hiện tại tinh không chẳng có người sống.
Lại nói, Đại Đế Thường gia còn sống, còn cần đế trận sao? Nhưng không có đế trận
bảo vệ, cũng không đại biểu ai cũng có thể vào tổ địa.
Nơi này có người thủ vệ, người bình thường ra vào cũng bị thẩm
tra nghiêm khắc nhưng mà, tộc nhân hạch tâm Thường gia ra vào tự nhiên, cũng
không ai hỏi tới. Đại Hắc Cẩu làm bộ đi tới. Một con chó xuất hiện ở đây đã vô
cùng cổ quái, dù sao yêu thú tu đến Tiên đồ sẽ biến thành hình người, khi đó
càng phù hợp thiên địa đại đạo. Nhưng con chó này còn mặc đồ lót sắt lấp lánh,
nó rêu rao như thế làm người ta phải ghé mắt nhìn. Trong thời gian ngắn, mọi
người bị Đại Hắc Cẩu hấp dẫn ánh mắt. Đối mặt những ánh mắt quái dị này, Đại Hắc
Cẩu chẳng những không có nửa điểm khó chịu, nó hưng phấn nói: – Mở to đôi mắt
ngu xuẩn của các ngươi chiêm ngưỡng thần linh của các ngươi đi! – Ha ha, một
con chó hoang cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, bắt lại, ban đêm ăn thịt chó. Một
người lập tức cười nói đi tới, hắn bắt lấy Đại Hắc Cẩu. Đại Hắc Cẩu nổi giận,
ngươi không thấy ta trang bức hay sao? Dám tháo đài của Cẩu gia! – Ăn thịt chó
cái đầu của ngươi! Nó đá một cước, xèo, người kia bị đá bay lên bầu trời như vì
sao. Cái này! – Lớn mật, dám hành hung! Người xung quanh đều nổi giận. Đây là tổ
địa Thường gia, người nơi này cơ bản đều là người Thường gia, chút ít cũng là
tôi tớ hoặc hậu đại của tôi tớ. Cho nên, bọn họ đương nhiên sẽ đồng tâm hiệp lực,
hoàn toàn nhất trí.
– Cẩn thận, yêu cẩu này có thực lực bất phàm. Có lão giả trầm
giọng nói. – Tê, ngài không nắm chắc bắt lấy hay sao? Người xung quanh nghe được,
ai nấy cũng hít khí lạnh. Lão giả này tên là Thường Kiếm Vân, chính là Hóa Linh
Chân Quân, là tu vi cao nhất trong bọn họ. Bởi vậy, Thường Kiếm Vân cũng nói Đại
Hắc Cẩu thực lực không yếu, tự nhiên cũng làm mọi người chấn kinh. – Ta tới thử
một lần. Một nam tử mặc trang phục đen đi tới. Thường Nhược Hà, Chân Ngã cảnh.
Thường Kiếm Vân gật đầu: – Nhược Hà, ngươi đi thử thực lực của nó, không thể chủ
quan. – Tuân mệnh. Thường Nhược Hà gật đầu, sau đó xông thẳng về phía Đại Hắc Cẩu.
Oanh, hắn không chút do dự phóng thích toàn bộ thực lực của mình. Đại Hắc Cẩu
giả ra dáng vẻ như lâm đại địch, sau đó nói: – Lại xuất động cường giả Chân Ngã
cảnh tới đối phó Cẩu gia, các ngươi thật thận trọng, biết rõ gia lợi hại. Nhìn
thấy Đại Hắc Cẩu như thế, người Thường Nhược Hà thở ra. Xem ra, đối phương cũng
chỉ là Chân Ngã cảnh, cho nên mới cẩn thận khẩn trương như thế. – Đến!
Hắn hét lớn một tiếng, sau đó xông thẳng về phía Đại Hắc Cẩu.
– Sợ ngươi sao. Đại Hắc Cẩu cũng gào lên, nó lao về phía Thường Nhược Hà. Bành
bành bành, một người một chó đánh với nhau, cảnh tượng vô cùng kịch liệt. – Hừ,
không biết con chó hoang tới từ đâu, chỉ là Chân Ngã cảnh cũng dám làm càn!
Nhìn thấy cảnh này, mọi người cũng yên tâm. Thì ra, Đại Hắc Cẩu cũng chỉ như thế,
đúng là suýt nữa bị nó dọa chết. – Tiện cẩu, nhanh chóng từ bỏ chống lại, có thể
tha mạng chó của ngươi. Thường Nhược Hà cũng yên tâm, hắn lộ ra vẻ kiêu ngạo. –
Phốc! – Đúng là mạng chó. – Ha ha, rất hình tượng. Tất cả mọi người cười lớn,
cho dù là Thường Nhược Hà cũng bật cười, không nghĩ tới chính mình thuận miệng
nói một câu lại quá chuẩn. Đại Hắc Cẩu kêu to: – Tức chết Cẩu gia, xem ra, Cẩu
gia nhất định phải nổi giận! – Hừ, ngươi nổi giận thì thế nào? Thường Nhược Hà
từ tốn nói. – Xem bá thế kỳ công của Cẩu gia, tam sinh tam thế vô địch thần trảo!
Đại Hắc Cẩu giả vờ giả vịt, sau đó đá ra một cước. Bành, một cước đá Thường
Nhược Hà bay lên trời như ngôi sao nhỏ. Đại Hắc Cẩu đặt mông ngồi xuống và thở
hổn hển:
– Lại ép bổn tọa dùng tới kỳ công, làm hại Cẩu gia nguyên
khí đại thương, ít đi vài chục năm thọ nguyên! Đám người Thường gia nhìn nhau,
bọn họ cảm thấy khó hiểu. Trên lý trí, bọn họ sẽ không tin Đại Hắc Cẩu, kỳ công
gì có thể có lực bộc phát lớn như thế? Nhưng mà, Đại Hắc Cẩu diễn kỹ quá chân
thật, bọn họ lại muốn tin tưởng. Thường Kiếm Vân không thể không đứng ra, trong
những người ở đây, hắn có tu vi cao nhất, hắn không xuất thủ, chẳng lẽ còn bắt
người khác làm pháo hôi? Lại nói, đây chính là tổ địa Thường gia, một tiện cẩu
cũng dám diễu võ giương oai? Chẳng mấy chốc sẽ có cao thủ tới trấn áp. Cho nên,
hắn chỉ cần chống đỡ tràng diện, kéo dài một ít thời gian là đủ. – Ngươi là ai?
Thường Kiếm Vân quát Đại Hắc Cẩu. – Ngươi không nhận biết Cẩu gia? Đại Hắc Cẩu
chỉ chỉ chính mình. – Gia chính là Tổ Vương mạnh nhất vạn cổ. . . Hắc Đế! Thường
Kiếm Vân tức giận, lời này rõ ràng đang đùa bỡn chính mình. Có ngươi trang bức
như vậy sao? Đại Đế, ta nhổ vào! – Thì ra là trang bức cẩu! Hắn khinh thường
nói. Trang, trang bức cẩu! Đại Hắc Cẩu che ngực, nó bất hạnh trúng chiêu. Thân
là giống chó, chẳng lẽ lại là cái tội hay sao?
– Nhân loại ngu xuẩn, lại sáng tạo ra từ ngữ ác độc như vậy,
Cẩu gia sẽ làm ác ma ngươi trả giá! Đại Hắc Cẩu giương nanh múa vuốt. – Trang bức
cẩu, nạp mạng đi! Thường Kiếm Vân lập tức giết ra ngoài. Đại Hắc Cẩu lúc này có
tâm tình chập chờn, nó xuất thủ mười phần chắc chín. Oanh, hắn xuất ra một chưởng,
thực lực Hóa Linh Chân Quân bộc phát, quy tắc ẩn hiện. – Thật là lợi hại, Cẩu
gia lại phát kỳ chiêu. Đại Hắc Cẩu gào lên. – Xem thập thiên thập kiếp bá thiên
cước của Cẩu gia! Bành! Đại Hắc Cẩu đá một chiêu liêu âm thối, đá thẳng vào hạ
bộ của Thường Kiếm Vân. Âm thanh kia vang lên, mỗi người đều cảm thấy đau “bi”.
Sắc mặt Thường Kiếm Vân biến thành trắng bệch, hai tay của hắn che lấy hạ bộ,
hai cái đùi kẹp chặt lại, sau khi hắn run run mấy lần liền nằm trên mặt đất, đầu
đầy mồ hôi lạnh, hắn chỉ có thể rên hừ hừ. Không phải không đau, mà là đau đến
mức không thể kêu đau. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Đại Hắc Cẩu, tê, gia
hỏa này đúng là quá đen.