Sau khi vượt qua cửa ải lớn mười đạo kiếm khí, Lăng Hàn một đường thông thuận, rất nhanh lại tu ra chín đạo kiếm khí, nhưng hai mươi đạo cũng là một cửa ải, trạm này tốn rất nhiều thời gian của hắn.
Phong Phá Vân đối với huynh đệ kết nghĩa như Lăng Hàn thật rất để ý, trong Hầu Nhi Tửu lưu lại còn có ý chí võ đạo mà hắn cố ý phong ấn, sau khi Lăng Hàn uống vào, ý chí võ đạo cũng lưu chuyển khắp cơ thể, tăng lên toàn diện lĩnh ngộ võ đạo của hắn.
Điều này làm cho Lăng Hàn cực kỳ khiếp sợ.
Đạt đến Linh Hải Cảnh, liền có thể lạc ấn ý chí võ đạo lên binh khí, ôn dưỡng lâu dài liền có thể trở thành Linh khí. Mà bước vào Sinh Hoa Cảnh, có thể lạc ấn ý chí võ đạo ở trong tài liệu đặc thù, trở thành Linh phù.
Linh Anh Cảnh thì càng ngưu bức, viết thành pháp chỉ, có thể trấn áp thiên hạ!
Đương nhiên, Hoá Thần Cảnh, Thiên Nhân Cảnh cũng có thể viết pháp chỉ, uy lực càng mạnh hơn. Kiếp trước cũng không phải Lăng Hàn không có viết qua pháp chỉ, rất thuận tiện, có thể trấn nhiếp một phương mà không cần tự thân xuất mã.
Nhưng phong ấn ý chí võ đạo vào trong rượu, khi người ta uống vào, sẽ biến hoá cho bản thân sử dụng… Thủ đoạn này Lăng Hàn cũng chỉ có chịu phục.
Võ giả luyện chế nguyên tinh, cũng có thể lưu lại từng tia ý chí võ đạo, nhưng so sánh với chuyện này, kém xa.
Phong Phá Vân là kiếm đạo đại sư!
Sở dĩ hắn lưu lại ý chí võ đạo ở trong Hầu Nhi Tửu, hiển nhiên đã nhìn ra Lăng Hàn sử dụng kiếm, bởi vậy cố ý giúp hắn một tay. Ý chí võ đạo này cực kỳ thuần túy, không có một tia tạp chất, chỉ có lĩnh ngộ vô thượng với kiếm đạo.
Đối với Lăng Hàn mà nói, phần lễ vật này thực sự là giá trị liên thành!
Năm ngày đầu, Lăng Hàn vẫn tăng cao tu vi, Hầu Nhi Tửu không có điên cuồng như lần thứ nhất, nhưng vẫn để hắn lại tăng lên hai cảnh giới nhỏ, đạt đến Sinh Hoa tầng sáu.
Mà năm ngày kế tiếp, Lăng Hàn lại phỏng đoán kiếm đạo của Phong Phá Vân, nhưng không có trực tiếp hấp thu, mà dùng để tham khảo.
Nếu như trực tiếp hấp thu, lấy cấp độ kiếm đạo của Phong Phá Vân, vậy đủ để chiếm cứ chủ động, ảnh hưởng con đường của Lăng Hàn, chỉ có thể đi theo con đường của Phong Phá Vân, nhưng hắn đã lựa chọn con đường của mình, đương nhiên phải nhảy ra vòng tròn ấy.
Tha sơn chi thạch, có thể công ngọc.
Phong Phá Vân tu chính là tình kiếm, cực hạn ở tình, hắn một đời chỉ yêu một người, dù cho đối phương chết rồi thì tình vẫn bất biến, si ý không giảm. Nói thật, kiếm ý như vậy Lăng Hàn không cách nào lĩnh ngộ, hắn yêu thích Thiên Phượng Thần Nữ là thật, nhưng tuyệt đối không làm được như Phong Phá Vân.
Hắn chỉ lấy ra lĩnh ngộ ở trên Kiếm đạo của đối phương, dù sao đây chính là thành tựu của Phong Phá Vân ở trên Kiếm đạo mấy trăm năm, hơn nữa còn ở độ cao Phá Hư Cảnh, đã sớm vượt qua Kiếm Khí, Kiếm Mang, đạt đến Kiếm Tâm.
Kiếm Tâm Thông Minh, dù tay cầm một cây cỏ, cũng có thể chém ngôi sao trên trời xuống.
Kiếm Tâm của Phong Phá Vân phát quang ở trong thức hải Lăng Hàn, Lăng Hàn dùng Kiếm Tâm của đối phương đến soi sáng bản tâm, tăng lên lĩnh ngộ ở Kiếm đạo, ngưng tụ Kiếm Khí.
Sau năm ngày, tay phải của Lăng Hàn bắn ra, xoạt xoạt xoạt, mười chín đạo kiếm khí hiển hiện, mà đầu ngón tay lại có đạo kiếm khí thứ hai mươi ẩn động, nhưng ẩn mà không phát.
Mầm đã nảy sinh.
Lăng Hàn không ngừng múa ngón tay, đạo kiếm khí thứ hai mươi càng ngày càng tráng kiện, rất nhanh liền thành hình.
– Hai mươi đạo kiếm khí là một cửa ải, sau khi nhảy qua, uy lực chí ít tăng mấy lần.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, lúc trước giao thủ với Hiên Viên Tử Quang, hắn liền cảm nhận được áp lực cực lớn, chủ yếu chính là đối phương nắm giữ Kiếm Khí vượt qua hai mươi, hình thành biến chất.
– Hiện tại giao thủ với tên kia, ta có năm phần thắng.
– Hết cách rồi, ta không thể vận chuyển Huyền Diệu Tam Thiên, không thể sử dụng kỹ pháp mạnh nhất, bằng không, một chiêu liền có thể phân thắng thua.
– Nhân lúc còn có thời gian, ta tiếp tục tu luyện Kiếm Khí. Nếu bước qua cửa ải lớn hai mươi đạo, hẳn có thể ở trong khoảng thời gian ngắn tu ra mấy đạo kiếm khí.
Thừa dịp Kiếm Tâm của Phong Phá Vân vẫn còn, Lăng Hàn tự nhiên không thể lãng phí, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, ngay cả Phong Phá Vân cũng chưa chắc có thể làm mấy lần, phân chia Kiếm Tâm của mình ra cho người, này đối với mình kỳ thực là một loại thương tổn.
Lăng Hàn không khỏi cảm khái, vị đại ca này thực quá trung hậu, chỉ bởi vì kết bái, liền hùng hồn tặng cho hắn cơ duyên như vậy.
Ngày sau nhất định phải cố gắng báo đáp vị đại ca này.
Lại sau ba ngày, Kiếm Tâm của Phong Phá Vân biến mất.
Lăng Hàn ngừng lại, vung tay phải lên, hai mươi ba đạo kiếm khí lướt qua, đáng sợ đến kinh người.
– Đáng tiếc, lại cho ta một tháng, ta có thể đẩy Kiếm Khí đến cực hạn hai mươi chín đạo!
– Có điều, hai mươi chín đạo thật là cực hạn sao?
Lăng Hàn không biết, chỉ có khi chính hắn bước vào tầng thứ này mới có thể biết. Mà cực hạn đều là dùng để đánh vỡ, đối với một ít người mà nói, mười đạo chính là cực hạn, còn đối với vài người mà nói, hai mươi đạo mới là cực hạn.
Hắn ra ngoài, Chư Toàn Nhi lập tức tiến lên đón:
– Hàn ca ca, huynh rốt cục xuất quan, Hồng tỷ sắp gấp chết, ngày tỷ thí bắt đầu rồi.
Lăng Hàn cười cợt nói:
– Liền để nàng gấp đi, ta vẫn chưa thu lệ phí làm công của nàng.
– Đúng rồi…
Chư Toàn Nhi lấy ra mấy khối thạch đầu to bằng đầu người từ trong không gian giới chỉ, màu sắc khác nhau, có màu đen, có màu vàng đất, cũng có màu xanh tím.
– Đây là mảnh vỡ ngôi sao mà Phong đại ca đánh rơi xuống, người trong thành thu lại, cũng không dám tư tàng, sai người giao cho Hàn ca ca, để huynh xử lý.
Tinh Thần Vẫn Kim!
Lăng Hàn đại hỉ, cầm mấy khối thiên thạch nhìn kỹ, lộ ra nụ cười nói:
– Huyết Hồng Thiết, Long Nha Kim, Xích Vân Đồng Thạch, ha ha, đều là trân kim cấp bảy!
– Đáng tiếc, ngay cả trân kim cấp tám cũng không có. Ha ha, làm người không thể quá tham lam, trân kim cấp bảy cũng không tệ rồi.
Lăng Hàn nhìn Chư Toàn Nhi nói:
– Muội cũng nên đổi một thanh kiếm, đây chính là trân kim cấp bảy, ngày đêm ôn dưỡng, lạc ấn ý chí võ đạo của bản thân, ngày sau có thể thành Linh khí cấp bảy!
– Cảm ơn Hàn ca ca!
Chư Toàn Nhi ôn nhu nói, ẩn tình đưa tình nhìn Lăng Hàn, một bộ mặc cho quân hái.
– Không nên câu dẫn ca, ý chí của ca rất kiên định!
Lăng Hàn vuốt cằm bóng loáng như ngọc của nàng một cái, sau đó mang theo nàng đồng thời tiến vào Hắc Tháp, hắn muốn luyện chế những tinh thần thiết kia thành binh khí.
Những thứ này chỉ có thể nói là quặng, từ tinh luyện đến đánh bóng, luyện chế, coi như giao cho thợ rèn xuất sắc nhất, không có nửa năm là đừng mơ tưởng hoàn thành. Dù sao những thứ này đều là trân kim cấp bảy, cứng rắn cỡ nào?
Nhưng ở trong Hắc Tháp, hết thảy đều trở nên cực kỳ đơn giản.
Lăng Hàn như Thần linh, thả ra thần hỏa cấp mười, dễ dàng liền dung hòa khoáng thạch, luyện đi tạp chất, chỉ hơn nửa ngày mà thôi, đã hoàn thành muôn vàn thử thách.
– Muội thích hình dạng gì?
Lăng Hàn nhìn Chư Toàn Nhi hỏi.
Ở dưới Chư Toàn Nhi không ngừng đính chính, Lăng Hàn chế tạo ra một thanh kiếm tinh tế, nhưng sắc bén đến cực điểm. Cái này còn không coi là Linh khí, cần lấy ý chí võ đạo không ngừng uẩn nhưỡng, nhưng đẳng cấp khí phôi bày biện ở đàng kia.
Lăng Hàn cũng chế tạo cho mình một thanh, hiện tại man lực của hắn rất đáng sợ, bảo kiếm nặng chừng trăm cân cầm ở trong tay thật không khác một cây kim may, hoàn toàn không cảm giác được trọng lượng.
Sau đó, Lăng Hàn lại chế tạo cho mình một bộ cung cùng mười mũi tên, có điều dây cung còn phải tìm kiếm.
Mà sau khi hoàn thành tất cả những thứ này, Linh Bảo Các ba năm một lần tỷ thí rốt cục cũng bắt đầu.
—————