– Mẹ kiếp, kim thuyền của ta!
Lăng Hàn nhìn kim thuyền nói.
Lẽ nào mệnh hắn khắc thuyền sao?
Chiếc kim thuyền thứ nhất bị đánh nổ, chiếc thứ hai cũng bị đánh nổ, đều là trên đường phi hành, vận mệnh đen như than a.
– Ha ha, ngươi nên suy tính cái mạng nhỏ của mình một chút đi.
Hồ Kiến Nghĩa lạnh lùng nói.
– Một kích vừa nãy, bản tọa không có ý lấy tính mạng của ngươi, chỉ cho ngươi một cảnh cáo mà thôi.
Lăng Hàn nở nụ cười nói:
– Ngươi đánh hỏng đồ vật của ta, thù này kết lớn rồi!
– Lăng đại sư, bản tọa vẫn là câu nói kia, bồi thường bản tọa, bản tọa cũng không phải không thể thả cừu hận xuống.
Hồ Kiến Nghĩa lạnh lùng nói, đây đương nhiên là lừa gạt Lăng Hàn, hắn muốn từ trên người Lăng Hàn ép ra đủ chỗ tốt, sau đó sẽ giết chết kẻ thù này.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút mới nói:
– Sau khi đại quân giải tán, ngươi liền nhìn chằm chằm ta, bất quá khi đó kiêng dè không ra tay. Nhưng tiến vào địa phận của Tử Nguyệt Hoàng Triều, ngươi tự nhiên không còn cố kỵ nữa, cuối cùng không nhịn được khốn nạn rồi.
Khốn nạn?
Nụ cười trên mặt Hồ Kiến Nghĩa cứng đờ, hắn thực không thể nào tưởng tượng, Lăng Hàn dựa vào cái gì tự tin như vậy, ở vào thời điểm này còn dám miệng tiện? Hắn lạnh lùng nói:
– Gọi ngươi một tiếng Lăng đại sư, ngươi còn thật coi mình là một nhân vật! Đan Sư, phi, nói cho cùng chỉ là chó của võ giả, không có võ giả giúp đỡ, chó còn dám cắn người sao?
Lăng Hàn móc móc lỗ tai nói:
– Vậy ngươi sống đến hiện tại, ăn bao nhiêu đan dược do chó luyện chế rồi? Không nghĩ tới Hồ đại nhân thực có tiền đồ, còn có thể ăn đồ vật do chó làm ra.
Hồ Kiến Nghĩa giận dữ, cuối cùng không nhịn được ra tay, tóm tới Lăng Hàn.
Thiên Nhân Cảnh ra tay, uy thế như vậy làm sao so sánh?
Lăng Hàn căn bản không có đón đỡ, quay đầu bỏ chạy.
Hắn thân hóa lôi đình, tia điện trắng lóa lấp lóe, nhanh như lưu quang.
Hiện tại sức chiến đấu của hắn có thể sánh vai Hoá Thần Cảnh, mà tốc độ tự nhiên càng đáng sợ, ngay cả Thiên Nhân Cảnh cũng có thể tranh hơn thua, dù sao Lôi Đình Chi Thân đã tiểu thành, thân hóa ánh chớp, tốc độ rất kinh người.
Hồ Kiến Nghĩa cười gằn, triển khai thân hình truy đuổi.
Lăng Hàn có Quỷ Tiên Bộ, Hồ Kiến Nghĩa đồng dạng cũng nắm giữ một môn thân pháp Thiên Cấp, lấy lực lượng Thiên Nhân Cảnh vận chuyển, tốc độ còn nhanh hơn Lăng Hàn một đường, chỉ là Lăng Hàn không có bay ở trên bầu trời, mà hạ sát mặt đất, lợi dụng địa hình không ngừng đổi hướng, làm cho khoảng cách của song phương từ đầu đến cuối không hề rút ngắn.
Nhưng cái này đã rất kinh người, hắn chỉ là Linh Anh Cảnh a, tốc độ lại có thể so với Thiên Nhân Cảnh, quả thực không có thiên lý!
Lôi Động Cửu Thiên, thần thông của Cổ Vương Triều, trâu bò!
Trong lòng Hồ Kiến Nghĩa cũng khiếp sợ, không nghĩ tới tốc độ của Lăng Hàn nhanh như vậy! Nhưng hắn lại kinh hỉ, bởi vì chỉ cần hắn bắt được Lăng Hàn, môn thân pháp này sẽ là của hắn.
Ở trong tay Linh Anh Cảnh, môn thân pháp này liền có thể sánh ngang Thiên Nhân Cảnh, như vậy ở trong tay Thiên Nhân Cảnh như hắn thì sao? Chẳng phải ngay cả Phá Hư Cảnh cũng không cần sợ sao? Đánh không lại ngươi không sao, ta có thể chạy nha.
– Ha ha ha ha, ngươi trốn không thoát!
Hồ Kiến Nghĩa cười lạnh nói.
– Thân pháp, võ kỹ đều giống nhau, tốc độ càng nhanh, uy lực càng mạnh, tương ứng, tiêu hao cũng càng lớn, ngươi có thể kiên trì bao lâu?
Lời ấy không sai, để một Linh Anh Cảnh nắm giữ tốc độ sánh bằng Thiên Nhân Cảnh, nguyên lực tiêu hao tự nhiên lớn khủng bố, nếu không phải đan điền của Lăng Hàn lớn hơn thường nhân gấp trăm lần, hắn nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ một nén hương thời gian sẽ lực kiệt.
Nhưng hiện tại hắn chống vài canh giờ cũng không có vấn đề. Càng mấu chốt là, dù cho Hồ Kiến Nghĩa đuổi theo Lăng Hàn thì đã làm sao, hắn còn có một tờ Thuấn Di Phù, còn có Hắc Tháp a.
Chỉ có điều Lăng Hàn không muốn lộ ra bí bảo này, hơn nữa, bị một tên Thiên Nhân Cảnh truy sát, loại cảm giác nguy hiểm kia có thể kích thích ra tiềm năng của hắn.
Trốn trốn trốn… truy truy truy!
Lăng Hàn cũng không phải trốn không, thỉnh thoảng hắn sẽ lấy Diệt Long Tinh Thần Tiễn giáng trả, tuy không sử dụng Lạc Nhật Cung, chỉ lấy cánh tay làm cung, lấy nguyên lực làm tiễn, nhưng Hồ Kiến Nghĩa không thể không phòng bị.
Bởi vì không vận chuyển nguyên lực, thể phách của Thiên Nhân Cảnh cũng không mạnh hơn Luyện Thể Cảnh bao nhiêu, sao dám để oanh một cái? Mà một khi lấy nguyên lực hình thành phòng ngự, thì tất sẽ ảnh hưởng tốc độ.
Nhưng Lăng Hàn lại khác, hắn còn tu luyện thể thuật, man lực gia trì ở trên đùi, lực bộc phát kinh người, bởi vậy tốc độ của hắn hầu như không chịu ảnh hưởng.
Đã như thế, Hồ Kiến Nghĩa càng khó có thể rút ngắn khoảng cách, ngược lại, hắn còn phải cẩn thận phòng bị Lăng Hàn đánh lén, Diệt Long Tinh Thần Tiễn là một môn thần thông, hơn nữa còn truyền thừa từ Thập Nhị Bộ Đại Tướng của Thiên Hà Vương.
Thần thuật chân chính.
– Hồ lão nhân, sau này nên chú ý tu luyện một chút, không nên luôn nghĩ nữ nhân, ta xem ngươi thể suy thận hư, không được a!
Lăng Hàn còn nhạo báng đối phương.
Hồ Kiến Nghĩa tức điên, Phong Nguyệt Tông am hiểu nhất chính là thải bổ, hắn xác thực háo sắc, nhưng háo sắc đồng thời còn có thể tăng cao tu vi, cớ sao mà không làm? Hắn hừ lạnh nói:
– Tiểu tử, chờ bản tọa bắt ngươi, không chỉ sẽ rút thần hồn của ngươi, lấy ra hết thảy bí mật, còn có thể tận lực lưu ngươi một mạng, để một trăm con heo đực mỗi ngày làm chết ngươi.
Lăng Hàn không khỏi cười to, tên Thiên Nhân Cảnh này thực bị hắn làm tức chết rồi, ngay cả loại lời thô bỉ này cũng có thể nói ra.
– Hóa ra Hồ đại nhân ham mê đặc thù như thế, lẽ nào đã có cố sự với heo đực rồi sao?
Hắn vừa chạy vừa trêu chọc.
Hồ Kiến Nghĩa phẫn nộ đến phát điên, tại sao miệng của tiểu tử này tiện như vậy? Hắn không nói nữa, biết đấu võ mồm không phải đối thủ của Lăng Hàn, hơn nữa điều này cũng không có ý nghĩa, chỉ cần bắt Lăng Hàn, hắn liền có thể xả giận.
Lăng Hàn ngay cả thời gian uống nước cũng không có, vẫn đang chạy trối chết.
Mà Thiên Nhân Cảnh mạnh mẽ cũng có thể thấy được chút ít, bởi vì Lăng Hàn đã thở hổn hển không ngớt, nhưng Hồ Kiến Nghĩa vẫn biểu hiện tự nhiên, không có chút biến hóa nào, thật giống như căn bản không dùng lực.
Cảnh giới thấp, là nhược điểm lớn nhất của Lăng Hàn.
Hết cách rồi, coi như sức chiến đấu của hắn có thể so với Hoá Thần Cảnh cấp cao, vậy cũng chỉ là hắn bộc phát ra lực sát thương đạt đến cấp bậc này, mà không phải nguyên lực của hắn có thể so với Hoá Thần Cảnh cấp cao.
Cũng may, Lăng Hàn là Đan Sư, không ngừng dùng đan dược khôi phục nguyên lực, để hắn còn có thể tiếp tục chống.
Hồ Kiến Nghĩa không vội, đan dược đều có kháng dược tính, cho dù Lăng Hàn là Đan sư Thiên Cấp, đan dược vô số cũng vô dụng, ăn tới trình độ nhất định, thì đan dược liền không phải dược, mà là độc!
Trên đời này ngoại trừ Phá Hư Cảnh, ai có thể ngăn cản hắn?
Đây là vật trong túi của hắn!
Lăng Hàn đạt đến cực hạn, không chỉ nguyên lực khô cạn, hơn nữa lực lượng thân thể cũng tiêu hao hết, cả người đau nhức, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hắn dự định lấy ra Thuấn Di Phù lừa dối một chút, sau đó tiến vào trong Hắc Tháp nghỉ ngơi. Nhưng vào lúc này, hắn lại ngẩn ra, đột nhiên dừng bước nói:
– Lão sắc quỷ, có dám tiếp một kiếm của ta không?
Ta phi! Hồ Kiến Nghĩa suýt chút nữa phun ra ngoài, hắn nghe lầm sao?
—————