Thần Tiên Tỷ Tỷ
Tôn Kiến ngồi xuống, nhìn chằm chằm nó nửa ngày —- Mọi người đều dùng câu “Xinh đẹp như tiên” để miêu tả mỹ nhân, nhưng nếu tất cả tiên nữ đều không khác nhiều so với cái vị trước mặt này lắm, thì mỹ nữ kia nhất định rất đau xót.
Chẳng qua, nếu món đồ chơi này thật sự là tiên mà không phải quỷ, thì tình hình khác rồi. Bởi vì chỉ nghe quỷ hại người, chưa nghe tiên hại người bao giờ.
“Tiên nữ tỷ tỷ…” Chỉ vì đối phương nói nó là thần tiên, giọng nói của Tôn Kiến không khỏi mang theo vài phần nịnh nọt, “Xin hỏi, vì sao cô lại chui vào trong lư hương nhà tôi?”
Nếu anh không đoán sai, bình thường trong tình huống này, thần tiên chắc chắn sẽ nói với phàm nhân rằng đó là do cơ duyên.
Quả nhiên, chỉ nghe tiên nữ kia nói: “Bởi vì ta và ngươi hữu duyên.”
“Đừng bảo cô tới điểm hóa tôi xuất gia tu luyện thành tiên gì gì đó chứ?” Tôn Kiến thoạt tiên nghĩ đến Pháp Hải(*), sau đó bắt đầu cảm thấy da đầu run lên, má ơi, anh cũng không muốn xuất gia, thế giới phồn hoa đẹp đẽ lắm, anh còn chưa chơi đã! “Nói rõ ràng trước, chuyện xuất gia tôi sẽ kiên quyết không làm!
Nếu tôi xuất gia, u già của tôi sẽ mất con, bà ở vậy nửa đời người, nếu mất luôn con, chắc chắn sẽ khóc đến chết, bà mà chết cô xem như tạo nghiệt!”