Âu Dương Nạp Hải ngơ ngác, lập tức nghĩ đến cái gì, cười nói:
– Cũng đúng, đúng là ta nói lỡ. Nhưng mà tiểu sư đệ, trong mắt ta ngươi kỳ thật đã là Thánh Vương.
Trận so đấu này thập trọng đại viên mãn và thập trọng Thánh Vương cạnh tranh “Trường Sinh Quả” cũng chỉ có mình hắn.
Lâm Hi ổn thỏa quan sát cả đấu trường.
Âu Dương Nạp Hải chỉ ngồi trong đình chốc lát lại đi xuống đấu trường. Theo thời gian qua đi thì tranh đấu tranh giành “Trường Sinh Quả” càng ngày càng ít. Nhưng mà lưu lại đều là tinh nhuệ.
Ngay cả đối thủ “Hư tiên” còn không thấy thì nói gì tới Thánh tử.
Trên đầu trường lưu lại đều là cường giả Đạo Quả và Thánh Vương.
Truyện được copy tại
Truyện FULL
Lâm Hi nhìn trong chốc lát cũng không ngờ được. Hắn dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần.
Mang toàn bộ chuyện này cho Âu Dương Nạp Hải đi xử lý.
Lâm Hi không nhắm mắt không sao, vừa nhắm mắt trong góc đối diện có vài đạo khí tức cường đại quét qua người của hắn.
– Thần Tiêu Tông Lâm Hi, ngươi đi ra cho ta!
Một âm thanh bén nhọn tràn ngập sát cơ giống như tiếng sấm đột nhiên vang lên chấn động toàn trường.
– Phanh!
Thanh âm chưa dứt, một đạo khí tức lăng lệ ác liệt, bóng kiếm ngang trời xuất thế từ trên trời giáng xuống, hạ xuống trước đình đài của Thần Tiêu Tông.
– Ngũ hoàng tử!
Trận doanh Thái Bạch hoàng triều có mấy người không kịp giữ Ngũ hoàng tử lại, mọi người lập tức ăn cả kinh, nhao nhao kinh hô. Đặc biệt là lão giả tóc bạc cũng cả kinh.
Tiếng gầm này lập tức hấp dẫn sự chú ý của Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A và mấy phái gần Thần Tiêu Tông chú ý.
Nhìn rõ người đứng trước mặt đình đài của Thần Tiêu Tông thì tất cả mọi người ăn cả kinh.
– Kỳ quái! Đây không phải người của Thái Bạch hoàng triều sao?
Nhìn thấy người trẻ tuổi đội cửu long quan, người mang hoàng bào, tất cả mọi người ăn cả kinh. Đặc biệt là Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái càng cực kỳ ngoài ý muốn.
Ba phái vốn cho rằng địch nhân Thần Tiêu Tông chỉ có chính mình, không nghĩ tới còn có người tích cực chạy ra dẫn đầu.
– Thái Bạch hoàng triều làm cái gì vậy? Muốn khiêu chiến Thần Tiêu Tông sao?
Một người cười lạnh nói.
– Hắc! Nhìn Ngũ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi chỉ sợ tiểu tử này đã giết người nào đó của Thái Bạch hoàng triều nha!
Sau lưng trận doanh Đâu Suất Cung, thân thể Thanh Thần trưởng lão gầy gò, tinh thần quắc thước cười lạnh, một câu đã nói toạc “Bí mật”.
Đối với Lâm Hi, Đâu Suất Cung có “Đau điếng người”, cũng bởi vậy cũng cực kỳ hiểu cảm giác này.
Đâu Suất, Thái A trước kia áp chế Thần Tiêu Tông chưa từng xảy ra vấn đề. Thẳng đến khi Lâm Hi xuất hiện thì sinh ra sóng to gió lớn.
Đánh giá về Lâm Hi thì Đâu Suất Cung cho rằng là kẻ “Vô tri không sợ”. Đánh giá một chút công bằng: Bỏ qua tất cả quy củ Tiên Đạo Đại Thế Giới.
Cố kỵ cái gì, quy tắc cái gì đối với hắn mà nói không dùng được.
Đối với Lâm Hi giết người của Thái Bạch hoàng triều thì Đâu Suất Cung cũng không có kỳ quái.
– Xem bộ dáng của Ngũ hoàng tử này thì người chết chắc không tầm thường, cũng không biết là thân phận gì. Là thủ hạ hay là phi tử của hắn?
Trong lòng mọi người âm thầm hiếu kỳ.
Chuyện ở Ly Long Sơn chỉ giới hạn truyền lưu trong đám người của Thái Bạch hoàng triều. Những tông phái khác không biết rõ bao nhiêu cả.
– Ta đến.
Âu Dương Nạp Hải nhìn qua phía dưới, muốn đi thay Lâm Hi.
– Chờ một chút.
Lâm Hi ngồi ở trong đình, chậm rãi mở mắt ra.
Trong hội trường vẫn còn trận đấu. Nhưng mà Lâm Hi cảm giác được không ít ánh mắt từ các nơi đang nhìn qua chỗ của mình.
Tự do khiêu chiến là cho phép, bổn ý của Lâm Hi chính là cho Âu Dương Nạp Hải giải quyết phiền toái, đào thải một ít đối thủ không có thực lực. Nhưng mà Ngũ hoàng tử của Thái Bạch hoàng triều xuất hiện thì Lâm Hi đã cải biến chủ ý.
Trước khi lên đường thì Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông đã trao đổi với hắn, Lâm Hi cũng hiểu đây chỉ là khúc nhạc dạo với mình mà thôi. Trận đấu bình thường có cũng chẳng sao, tham gia cũng tốt, không tham gia cũng tốt.
Nhưng phàm là tới trước mặt khiêu chiến thì Lâm Hi không cự tuyệt ai cả.
Cơ hồ tất cả kẻ có gan dám khiêu chiến mình, khiêu chiến Thần Tiêu Tông thì Lâm Hi đều phải bằng triệt để đánh bại thật đau. Đánh tan tin tưởng của kẻ đó, làm cho bọn họ tồn tại kính sợ với Thần Tiêu Tông.
Đây là ý của Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông và cũng là ý của Lâm Hi.
– Khiêu chiến này ta tự mình tiếp.
Lâm Hi khoát khoát tay, ý bảo Âu Dương Nạp Hải tạm thời lui về phía sau, hắn muốn tự mình đấu, sau đó hắn đứng dậy.
Trận đấu này vừa xuất hiện thì hào khí trong tràng thi đấu trở nên không đúng. Cho dù là người của Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái đồng tử cũng co rút lại, nhìn chăm chú vào người trẻ tuổi vừa xuất hiện có thanh danh hiển hách, thậm chí danh tiếng còn áp qua bọn họ trong Tiên Đạo Đại Thế Giới.
– Ngươi nghĩ kỹ chưa? Muốn khiêu chiến ta và Thần Tiêu Tông!
Lâm Hi đứng trên khán đài, từ trên cao nhìn xuống, đạm mạc nhìn qua Ngũ hoàng tử dưới đài. Giọng của hắn rất bình thản không gợn sóng, lại đột nhiên cảm thấy áp lực không hiểu, giống như một cường giả lão thành nhìn qua hậu bối.
– Tư thái khí phách thật tốt.
Trong trận doanh của Ngự Long hoàng triều, trong mắt cô gái tuyệt sắc mặc cung trang màu đỏ hiện ra thần thái khác thường.
“Ngũ hoàng tử” là hậu duệ của Thiên hoàng hậu của Thái Bạch hoàng triều, địa vị cao thượng, được nhiều người ủng hộ. Hắn hùng hổ đi qua chính là muốn đập phá quán. Không nghĩ tới tới trước mặt thì tư thái bị đè thấp xuống.
– Đáng chết!
Ngũ hoàng tử cảm giác được hào khí này, trong lòng sinh ra cảm giác thẹn quá hóa giận. Hắn cũng không phải sợ Lâm Hi, nhưng mà Lâm Hi kéo ba chữ “Thần Tiêu Tông” đúng là có chút dọa người.
Thần Tiêu Tông là đại phái trong Tiên Đạo Đại Thế Giới, thực lực vẻn vẹn chỉ dưới “Thái Nguyên Cung” mà thôi. Thái Bạch hoàng triều không dám khai chiến toàn diện với Thần Tiêu Tông.
Tội danh này hắn không đảm đương nổi.
Bổn ý của hắn là đánh chết Lâm Hi, chính là muốn báo thù cho “Thập bát hoàng tử” mà thôi.
Đây là thù riêng!
– Hừ! Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng! Lâm Hi, ngươi ở Ly Long Sơn giết Thập bát đệ của ta. Còn lưu lại chữ viết. Ngươi cho rằng mình chạy thoát sao?
Giọng của “Ngũ hoàng tử” giống như sấm sét, âm thanh phô thiên cái địa.
Nhưng mà vượt qua dự kiến những lời này hoàn toàn không có dựa theo quỹ tích hắn dự đoán mà phát triển.
Oanh!
Đám người chấn động, tất cả mọi người bị tin tức của “Ngũ hoàng tử” đưa ra làm cả kinh.
– Thập bát đệ? Chính là Thập bát hoàng tử của Thái Bạch hoàng triều sao? Thái Bạch hoàng triều bị hắn giết một đệ tử hoàng thất!
– Trời ạ, không ngờ còn dám lưu lại chữ viết!
– Ta còn tưởng rằng chỉ là giết mấy tên thủ hạ. Thì ra là giết hoàng tử của hoàng thất.
– Thập bát hoàng tử ta cũng nghe qua, được cực kỳ coi trọng! Chuyện này cũng không nhỏ ah!
– Trách không được người của Thái Bạch hoàng triều vội vã đứng ra khiêu chiến hắn.