Chú thích: Nếu như ngươi thấy được bổn chương tiết nội dung có lầm, mời →→ điểm ta báo lỗi!
Một bên Mạt Hương vừa nghe Mạc Cửu Khanh, còn không kịp suy tính những khác, liền bị tầm mắt của mọi người nhìn chỉ có thể làm theo lời Mạc Cửu Khanh.
Mà Mạc Uyển Uyển cũng không nghĩ tới, năng lực ứng biến Mạc Cửu Khanh lại nhanh như vậy, chính mình mới suy nghĩ một chiêu, nàng là có thể nhanh như vậy chiêu phá đi.
“Cửu Khanh, ngươi cũng mau chút trở lại. Chuyện này cứ tính như thế a, không nên cùng Tử Thiến so đo, Tử Thiến tính tình tương đối thẳng, nhưng bản tính nàng không xấu.” Mạc Uyển Uyển bị thị nữ Mạt Hương đở đi tới bên người Mạc Cửu Khanh, hơi dừng lại nhẹ giọng nói.
“Tỷ tỷ yên tâm đi, nếu chuyện cùng Cửu Khanh không liên quan, liền sẽ không làm khó Vương tiểu thư, chẳng qua là hi vọng qua chuyện lần này có thể để cho Vương tiểu thư một cảnh tỉnh, chớ tùy tùy tiện tiện liền vu một người, giống như lời đồn bịa đặt hoặc là lời đồn đãi, mới chính là vũ khí giết chết một người.” Mạc Cửu Khanh nhẹ giọng đáp lại Mạc Uyển Uyển, nhưng ánh mắt lại là không hề chớp mắt nhìn Vương Tử Thiến.
Mà mọi người nghe hiểu ý tứ Mạc Cửu Khanh, cũng biết hàm ý trong câu nói của Mạc Cửu Khanh, ở nơi xã hội như này, quả thật chính là như thế, mọi người chỉ biết lời đồn, cũng sẽ không thật tìm kiếm đáp án chân chính, mà lời đồn thường thường như vậy, lại chân chính bức tử một người.
Mọi người cũng có chút áy náy, vừa bắt đầu phụ họa chỉ vì xem cuộc vui, nếu không phải Mạc Cửu Khanh cơ trí lại tâm tính kiên định, chỉ sợ vừa một kiện lỗi.
“Cửu Khanh nói rất đúng, tin tưởng Tử Thiến sau này cũng sẽ sửa lại.” Mạc Uyển Uyển bứt lên gượng ép vui vẻ nói.
Mà Vương Tử Thiến nghe Mạc Cửu Khanh cùng Mạc Uyển Uyển nói, siết chặc quả đấm không nói thêm gì nữa, đợi đến sau khi Mạc Uyển Uyển rời đi, lúc này Vương Tử Thiến mới ngẩng đầu nhìn Mạc Cửu Khanh.
“Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không dễ dàng như vậy bỏ qua cho ngươi!” Đi tới bên người Mạc Cửu Khanh, Vương Tử Thiến cáu kỉnh nói.
Mạc Cửu Khanh khiêu mi nói: “Tùy thời phụng bồi.”
Dứt lời liền lướt qua Vương Tử Thiến chuẩn bị rời đi.
“Ngươi bất quá chính là cái kẻ ngu! Có cái gì phải kiêu ngạo! Chuyện ngày hôm nay coi như ngươi chứng minh sự trong sạch của mình thì phải làm thế nào đây!? Cùng lắm người khác tin ngươi, nhưng chuyện ngươi là kẻ ngu vĩnh viễn che dấu không được!” Vương Tử Thiến bị thái độ châm chọc Mạc Cửu Khanh chọc giận, lập tức ngăn ở trước người Mạc Cửu Khanh, phẫn nộ nói.
“Như vậy ngươi cũng phải nhớ, hôm nay ngươi, là bị một người đã từng ngu dại đánh bại người, hơn nữa ngươi thất bại thảm hại.” Nghe Vương Tử Thiến nói, Mạc Cửu Khanh để sát vào Vương Tử Thiến, ánh mắt lạnh lùng giễu cợt nói.
Mà Vương Tử Thiến vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, phẫn nộ nhưng lại giơ tay lên muốn đánh Mạc Cửu Khanh.
Lại bị Mạc Cửu Khanh tay lanh mắt lẹ ngăn cản, một tay nắm cánh tay Vương Tử Thiến, hơi dùng lực, liền làm cho Vương Tử Thiến đau mặt mũi có chút vặn vẹo.
“Ta cho ngươi nhớ rõ, bất kể là vũ lực hay vẫn là thông minh, ta có thể không hề khó khăn nghiền ép ngươi. Ngươi nếu là muốn chơi, ta có thể phụng bồi, nhưng nếu là ngươi không chơi nổi, liền chớ có trách ta không khách khí.” Nắm chặt tay Vương Tử Thiến, sát ý trong mắt hoa đào chợt lóe rồi biến mất.
Dứt lời, không đợi Vương Tử Thiến làm phản ứng gì, Mạc Cửu Khanh liền đem xung tay Vương Tử Thiến, từ bên người Vương Tử Thiến đi qua.
Mạc Cửu Khanh quay đầu nhìn về phía chưởng quỷ Chiết Tử viện, khẽ vuốt cầm nói: “Đa tạ.”
Mà mọi người ở đây, đã sớm bị một loạt động tác Mạc Cửu Khanh làm khiếp sợ. Đợi đến hồi thần lúc, Mạc Cửu Khanh đã mang theo thị nữ chính mình, đi ra khỏi Chiết Tử viện.
Bóng lưng cứng cỏi bất khuất, làm cho mọi người một lần nữa đổi cái nhìn khác về nàng.
Nhìn bóng lưng Mạc Cửu Khanh rời đi, Vương Tử Thiến thề, nàng nhất định phải làm cho Mạc Uyển Uyển cùng Mạc Cửu Khanh bị trừng phạt! Nếu không đem toàn bộ sỉ nhục ngày hôm nay hoàn trả lại cho các nàng, nàng liền không phải là Vương Tử Thiến!
“Ôi chao, Đại thiếu gia, ta nói đích nữ phủ Tướng Quân này thật đúng là có quyết đoán a, ta mới vừa rồi cũng bị khiếp sợ đây.” Lan Niệm thấy Mạc Cửu Khanh đi, liền quay đầu nhìn nam tử trên giường mềm nói.
Xoay người lại thấy nam tử đã đứng dậy.