Chương 19: Không thuộc về thế giới này (1)

Không thuộc về thế giới này (1)

Phanh!

Đột nhiên có một con sinh vật lao ra, mặt đất run rẩy, núi rừng lay động, lá rơi lả tả, cảnh tượng vô cùng khủng bố.

Tuy nhiên, cũng giống như những cảnh tượng trước kia, nó vừa lao đến cửa núi, liền phát ra những tiếng ầm ầm, hóa thành ngọn lửa, rồi bị thiêu đốt sạch sẽ.

“Toàn là tự thiêu mình, không muốn sống chăng?” Chu Toàn lẩm bẩm, gã nói khá nhẹ nhàng nhưng hai chân lại run rẩy.

Sau đó, xuất hiện mấy tiếng rầm rú liên tục, lại có mãnh thú hồng hoang vọt đến, trong đó có một con nhện màu bạc to bằng cả căn phòng, cảnh tượng trông vô cùng đáng sợ, nhưng kết quả chỉ có một, nguyên một đám đều hóa thành tro tàn.

Không một con nào có thể xông ra ngoài.

“Thái Hành Thần Sơn!” Thiếu chút nữa Chu Toàn đã quỳ xuống, thần thái nghiêm túc, lẩm bẩm không ngừng.

Qua một lúc lâu, cửa núi đen kịt đó không còn động tĩnh nữa, lặng ngắt như tờ, nhưng sát khí vẫn như trước, hiển nhiên vẫn còn nguy hiểm, những con sinh vật kia vẫn chưa từng rời khỏi.

Cho đến khi, một chùm sáng màu vàng chảy tới, một đốm sáng mông lung hiển hiện, yên lặng mới bị đánh vỡ.

Một con nghé con, cao một thước, bước từng bước một ra bên ngoài, đi rất chậm, hình như nó rất sợ hãi nhưng lại vô cùng chờ mong, cẩn thận di chuyển ra ngoài.

“Con nghé này được đúc từ vàng ròng ư?” Chu Toàn ngẩn người.

Sở Phong cũng kinh ngạc, nhìn kĩ.

Cả người con nghé con kia là một màu vàng óng ánh, phát sáng trong bóng đêm, giống hệt như từ đúc nên từ vàng ròng, ngay cả đồng tử cũng là một cặp màu vàng.

Nó không có vẻ ngốc ngốc như trâu bình thường, mà mang theo một cỗ linh tính, có vẻ siêu phàm.

Ít nhất, họ cũng chưa bao giờ thấy qua một con nghé bằng vàng.

Cửa núi yên tĩnh, những đôi đốm sáng đều nhìn chằm chằm vào con nghé màu vàng kia, xem nó có thể sống sót đi ra được hay không.

Một bước, hai bước… mười bước, trăm bước!

Con nghé kia vẫn không có việc gì, không gặp chuyện không may, nó rất kích động, như một người bình thường, có thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài, lá gan cũng lớn hơn, tăng thêm tốc độ lao ra.

Cuối cùng, nó thành công, thoát ra ngoài, vẫn còn sống.

Chu Toàn rủa thầm, gã hơi lo lắng, nhưng nhiều hơn là kích động, thấp giọng nói: “Một con nghé thần, toàn thân vàng óng ánh, trên người nó chắc chắn có chỗ thần kỳ, nó còn nhỏ như vậy, chúng ta có thể bắt nó hay không?”

Sở Phong lắc đầu, hắn không đồng ý.

Con nghé này tuy chỉ cao hơn một thước, còn khá nhỏ, nhưng chắc chắn không đơn giản, tùy tiện làm bừa có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Trong vùng núi, ánh trăng mờ tỏ.

Con nghé vàng rất hưng phấn, sau khi xông ra ngoài thành công, nó vặn vẹo uốn éo cái đầu, lắc lắc cái đuôi, nhảy cẫng lên, kêu to “Bò…”

Trong núi rừng có rất nhiều cây cỏ, kết xuất ra không ít đóa hoa.

Sau khi con nghé vàng thấy được liền hơi hoảng hốt. Nó cố nén hưng phấn, cẩn thận tiếp cận, di chuyển từng li từng tí, như gặp phải kẻ thù lớn vậy. Hiển nhiên nó cảm giác mình còn chưa hoàn toàn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

Nó chậm rãi lê bước, cái chân màu vàng đặt xuống rất nhẹ, như đang lo sợ gì đó. Sau khi tiếp cận đám hoa kia, nó nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó đứng bất động tại chỗ.

Hai cái sừng màu vàng bóng lưỡng vừa ngắn vừa nhỏ phát sáng. Sau khi chắc chắn là an toàn rồi, nó mới duỗi móng ra lần nữa, đi về nơi có nhiều cây cỏ hơn.

“Phấn hoa, chất xúc tác” Sở Phong ngẫm nghĩ gì đó.

Hắn nhìn thấy rõ, con nghé kia hít phấn hoa như đang thăm dò gì đó, trông nó khá căng thẳng. Nó di chuyển hết một vòng lớn, chạm vào rất nhiều hoa trên núi.

Mấy ngày qua, trời đất phát sinh dị biến, thứ được thấy nhiều nhất chính là các loại cây cỏ có tốc độ sinh trưởng nhanh chóng, vô số loài cây nở hoa, mà nụ hoa lại khác với thường ngày.

Con nghé vàng dạo qua một vòng, thân thể nó phát ra luồng ánh sáng vàng rực rỡ.

“Bò… o.”

Nó gầm nhẹ, thân thể run rẩy, trông vô cùng e ngại. Dấu hiệu này cho thấy nó có thể giống mấy con hung thú lúc trước, bị thiêu đốt thành tro.

Tại cửa núi, mấy đôi mắt lạnh lùng đều tập trung vào nó, sát khí nặng nề đáng sợ, rét lạnh thấu xương.

“Nó sắp chết rồi à?” Chu Toàn kinh ngạc.

Ánh sáng lượn lờ, nghé con vô cùng bối rối, nó không ngừng gầm nhẹ, không cam tâm, lớp lông tơ toàn thân run run, tạo nên từng cơn gợn sóng, như là muốn xua tôin ngọn lửa.

Nhưng lần này lại khác với trước, con nghé vàng không bị thiêu đốt thành tro, ánh sáng mới lóe lên thì lại nhanh chóng tắt đi, không làm nó bị thương.

“Grao.”

Bên trong dãu núi, tiếng thú rống vang vọng bốn phía, những con chim to lớn hung dữ kia đang xao động.

Sở Phong bịt hai lỗ tai, nhưng vẫn bị chấn động đến mức sắp ói máu. Chu Toàn còn tệ hơn, đầu óc choáng váng, đặt mông ngồi bệt xuống đất, mém chút nữa thì ngất xỉu.

Con nghé vàng vừa mới lượn quanh quỷ môn quan, cũng không hề tỏ ra sợ hãi, bốn vó đạp đạp, âm thanh “bò… o” vang lên không dứt.

Sau khị thấy được kết quả này, như bị kích thích, trong dãy núi liên tục có sáu bảy con sinh vật lao ra, có giương cánh bay, có chạy bạt mạng khiến gió lớn nổi lên cuồn cuộn, núi rừng hỗn loạn.

Nhưng mà, kết cục của chúng, rất thảm, đều thất bại. Từng ngọn lửa rực sáng lên, đốt chát chúng ngay mép dãy núi, để lại từng đống tro tàn.

Cuối cùng, cửa núi lại yên tĩnh, không còn hung thú lao ra nữa.

Con vật duy nhất còn sống, nghé vàng, lúc này vẫy vẫy đuôi, trông rất cảm xúc, sau đó, nó làm động tác khiến Sở Phong và Chu Toàn nghẹn họng nhìn trân trối.

Nó như là con người, đứng thẳng lên bằng hai chân, mặc dù không khá mất tự nhiên, cơ thể cũng lung la lung lay, không vững.

Rồi, hai cái móng trước nó giơ lên, một chỉ hướng lên trời, một chỉ hướng mặt đất, trong miệng cứ phát ra tiếng: “Bò…o, bò… o, bò… o.” liên tiếp

“Nó đang làm gì thế? Nó từng đọc qua kinh phật rồi?” Sắc mặt Chu Toàn như đang nhìn thấy quỷ.

“Con hàng này vậy mà diễn đạt tư thế khi Phật Đà đến thế gian, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!” Chu Mập Mạp trừng to mắt.

Một con nghé con, lại có thể làm ra loại động tác thế này, khiến cho gã buồn cười khó tả.

Chu Toàn đụng đụng Sở Phong, thì thầm: “Tôi cảm thấy chắc có thể bắt được nó, dù sao nó cũng còn nhỏ, dễ thu thập!”

Lời chưa dứt, Sở Phong còn chưa kịp trả lời gã, con nghé con đã nghiêng người, bốn vó chạm đất, chậm chạp đi tới.

“Bị phát hiện rồi!” Chu Toàn hết hồn.

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Sở Phong vẫn luôn cảm thấy, tuy con kỳ thú này còn nhỏ nhưng cũng không tầm thường.

Nghé vàng khịt khịt, cái mũi mấp máy, đến bên người Chu Toàn, rồi sau đó cắn cái ba lô hắn đang đeo trên lưng, dùng sức kéo mạnh.

“Muốn đoạt đồ của tôi?” Chu Mập Mạp dùng sức kéo lại, tranh thủ thời gian bảo vệ cái ba lô, rồi ngay lập nhanh nhẹn xoay người một cái, muốn leo lên lưng con nghé con.

Đáng tiếc, con nghé vàng này rất linh hoạt. Nó lắc mạnh một cái đã hất gã ra sau đó dựng thẳng cơ thể, hai chân sau chạm đất, hai chân trước duỗi ra, giống như tư thế đấu vật, hất tung Chu Mập Mạp lên.

Chu Toàn giật mình, con này là con gì thế, còn biết đấu vật nữa? Nhỏ vậy mà ép gã thở không nổi rồi.

“Ông đây liều mạng với mày!” Chu Toàn vừa lăn lông lốc xong lại đứng lên, xông mạnh về phía trước, ôm lấy con nghé vàng, vật lộn với nó.

Thánh Khư

Thánh Khư

Score 7.8
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Thánh Khư của tác giả Thần Đông. Truyện kể lại tại bên trong tan hoang quật khởi, tại bên trong tịch diệt sống lại. Biển cả thành bụi, lôi điện khô kiệt, cái kia một sợi u vụ lại một lần tới gần đại địa, thế gian gông xiềng bị mở ra, một cái thế giới hoàn toàn mới như vậy tiết lộ thần bí một góc. Thế kỷ 21, thời hiện đại, Trái Đất đang trong thời kì hoàng kim của phát triển khoa học kĩ thuật cũng như đang đối mặt với biết bao hệ luỵ từ nó, vật lộn với vô số vấn đề từ áp lực dân số, ô nhiễm môi trường, cạn kiệt tài nguyên, đạo đức suy thoái....


Và câu chuyện bắt đầu từ đây... Sở Phong bỗng phát hiện thế giới này dường như xảy ra rất nhiều điều kỳ lạ, giống như có gì đó đang dần biến đổi... Hoa Bỉ Ngạn xanh nở trong sa mạc. Những con thú có linh trí. Cây cối và dây leo to lớn mọc lên giữa không trung. Những cây dại ven đường khai hoa, kết ra những quả màu sắc kỳ lạ. Mặt đất như nở rộng thêm, các tuyến đường phát sinh biến đổi.


Một bí ẩn xuyên suốt từ Già Thiên sang Thế giới hoàn mỹ, đến tận Thánh khư. Chín con rồng kéo một chiếc quan quách đồng thau ba lớp, xuyên suốt từ xa xưa, nó do ai tạo ra hay có từ bao giờ vẫn không một ai biết. Nó lang thang, tìm kiếm gì đó. Thuyết luân hồi liệu có tồn tại hay không? Những gì tồn tại trong trí nhớ nhân loại liệu có phải sự thật? Liệu rằng tất cả có phải chỉ là một nước cờ, một hồi đùa vui của chung cực giả?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset