Chiến sự khẩn cấp, bọn họ xâm nhập lòng địch quấy rối, không dám trì hoãn thời gian quá dài.Vương Trường Sinh khống chế chín khoả Định hải châu, đánh về hướng Tuyết mộc, từng gốc tuyết mộc bị chặt ngang.Những Tuyết mộc này không thể tiếp tục gieo trồng, nhưng có thể lấy để luyện chế pháp bảo và khôi lỗi thú.Ngoại trừ Tuyết mộc, còn có không ít linh quả thuộc tính văng, cung điện được xây bằng tinh thạch thuộc tính băng.Có thể mang đi bọn họ đều đã tận lực mang đi, không thể mang đi thì để lại.
Làm người nên lưu lại một con đường, ngày sau còn có thể gặp lại.Chỉ là Băng mãng đảo, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã đoạt được tài nguyên tu tiên có giá trì ngàn vạn linh thạch.
Chủ yếu là Tuyết mộc và tinh thạch thuộc tính băng.
Có thể dùng để bày trận và luyện khí.Ngựa không ăn đêm không béo, người không kiếm tiền người bất phú.Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng không tốn khí lực gì, được đến một bút tài vật, trên mặt tràn đầy ý cười.Nếu mang toàn bộ Tuyết mộc có được nộp lên tông môn, đều có thể đổi được không ít điểm cống hiến.
Điều làm cho Vương Minh Nhân cảm thấy nuối tiếc chính là hắn vẫn chưa thể mượn cơ hội này để lập công.Hắn nếu có thể lấy được Tuyết mộc nộp lên tông môn, cũng đủ để lấy được một phần linh vật kết anh.Hắn biết rõ, nếu không có Vương Trường Sinh ra tay giúp đỡ, có cho hắn thời gian nửa ngày, hắn cũng không nhất định có thể lấy được một gốc Tuyết mộc.Pháp bảo bản mạng của Vương Minh Nhân đánh ở mặt trên Tuyết mộc năm trăm năm, chỉ lưu lại hai đạo bạch ngân mờ nhạt.
Không cẩn thận quan sát, căn bản không phát hiện được.“Chúng ta mau tới Băng viên đảo đi! Nơi đó mới là đầu não.”Lý Cảnh thúc giục nói, Băng viên đảo là tổ địa của Băng viên tộc, tài nguyên tu tiên khẳng định không ít.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng không phản đối, Lý Cảnh lấy ra Diệu nhật toa, chở mọi người bay về hướng trời cao, không qua bao lâu đã biến mất ở phía chân trời….Băng Viên đảo dài bốn ngàn bảy trăm dặm, rộng khoảng hai ngàn ba trăm dặm.
Băng Viên đảo là Băng Viên nhất tộc khởi nguyên.
Ở trong lòng Băng Viên nhất tộc, Băng Viên đảo có địa vị rất cao, không thể đánh mất.Thạch Thiên Viên là tộc trưởng Băng Viên đảo, có tu vi Nguyên anh hậu kỳ.Từ trước mắt nhìn thấy tin tức, ít nhất có mười ba Nguyên anh tu sĩ tập kích quấy rối Băng Viên đảo nhất tộc.
Thạch Thiên Viên cảm giác áp lực rất lớn.Chuyện này nếu xử lý không tốt thì nguyên khí của Băng Viên nhất tộc đại thương là không thể tránh khỏi, có khả năng là diệt tộc.“Hai vị đạo hữu, các ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”Thạch Thiên Viên ánh mắt âm trầm, nhìn Trần Kiền và thiếu phụ váy xanh đứng trước mặt.Hai Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ tập kích quấy tối Băng Viên đảo, bốn hòn đảo khác cũng lọt vào tập kích của Nguyên anh tu sĩ.“Đuổi tận giết tuyệt? Hừ, thời điểm các ngươi sát hại tu sĩ Nhân tộc chúng ta, sao lại không nói những lời này?”Trần Kiều cười lạnh nói, ba mươi sáu thanh phi đao hồng quang lập loè, vòng quanh hắn bay lộn không chừng.“Chúng ta cũng không có đuỏi tận giết tuyệt, chúng ta chỉ bắt một đám người tu tiên làm tù binh.
Lão phi có thể bảo tộc nhân tiền tuyến thả một bộ phận người tu tiên.”Thạch Thiên Viên thành khẩn nói.
Hắn biết rõ, không có một điểm ưu việt, bọn họ là không chịu lui binh.“Mặt khác, lão phu có thể cho các ngươi bốn viên quả băng ly và một ít Huyền ngọc ngàn năm, như thế nào?”Trần Kiền sắc mặt lộ vẻ châm chọc, lạnh giọng nói: “Băng ly quả thụ ngay tại Băng Viên đảo, bốn quả băng ly quả liền nghĩ là đuổi được chúng ta? Coi chúng ta là ăn mày à?”“Nếu là cho chúng ta mấy chục khôi huyền ngọc vạn năm, chúng ta ngược lại có thể suy nghĩ thêm một chút.”Thiếu phụ váy xanh cười mỉm nói.
Lời đồn trên Băng Viên đảo có một độn Huyền ngọc, sản xuất Huyền ngọc.
Huyền ngọc vạn năm rất trân quý, nhưng loại này khai thác mười phần khó khăn.Thạch Thiên Viên sắc mặt lạnh lùng, cả giận nói: “Một khi đã như vậy thì không còn gì phải nói.
Lão phu ngược lại muốn xem xem, các ngươi như thế nào má đánh hạ Băng Viên đảo chúng ta.”Hắn há miệng, một đạo bạch quang bay ra.
Rõ ràng là một cái bạch sắc cự chung không có đỉnh, ngoài mặt cự chung có khắc một cái đồ án bạch sắc cự viên.Hai tay hắn bắt lấy bạch sắc cự chung, cự chung lớn hơn hai người Trần Kiền.“Rống!”Một cỗ quái rống đinh tai nhức óc vang lên, một cỗ âm ba trắng xoá thổi quét ra.Nơi mà bạch sắc âm ba đi qua, hư không tạo nên một trận gợn sóng, đều bị kết băng, mặt biển cũng bị kết băng giống vậy.Trần Kiền và thiếu phụ váy xanh nghe được tiếng hô thì bên tai vang lên tiếng “Ong ong” đầu váng mắt hoa.Băng viên rống là thần thông thiên phú của Băng Viên nhất tộc.
Pháp bảo trải qua tăng phúc, uy lực cũng tăng thêm mấy lần.Bạch sắc âm ba trong nháy mắt đã đến trước người hai người bọn họ.
Thiếu phụ váy xanh lấy ra một cái thanh sắc ngọc xích, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, từng mảng lớn thanh sắc xích ảnh thổi quét ra, đánh về phía đối diện.Oành đùng đùng!Vô số thanh sắc xích ảnh không thể ngăn cản được bạch sắc âm ba, bị đánh trúng vỡ nát.Trần Kiền pháp quyết biển đổi, ba mươi sáu thanh hồng sắc phi đao kết hợp nhất thể, hoá thành một con cá mập màu đỏ thật lớn đánh về phía bạch sắc âm ba.Một tiếng nổ, cá mập màu đỏ đồng dạng bay nược ra ngoài, hoá thành ba mươi sáu thanh hồng sắc phi kiếm.
Trên lưỡi dao có một chút bạch sắc băng tiết.Bạch sắc âm ba tiếp tục đánh tới, thiếu phụ váy xanh hướng về phía hư không vừa bổ, một đạo thanh sắc kiếm khí lớn hơn trăm trượng bay ra, bổ vào trên bạch sắc âm ba, phách vỡ nát..