Diệp Lâm ngẩng đầu nhìn, Vương Trường Nguyệt đi về phía hắn, cầm trên tay một quả màu xanh.Vương Trường Nguyệt thích ăn linh quả mỹ thực, Diệp Lâm đã quen.Hắn cười cười, nói: “Trừ thôi diễn trận pháp, ta cũng không thể làm việc khác.
Đúng rồi, ca của ngươi còn chưa trở về sao?”“Ca của ta vẫn luôn ở đó, không rảnh gặp ngươi mà thôi, ngươi có chuyện gì muốn nói với ca ta? Nói với ta cũng tương tự.”“Không có gì, ta chỉ là tùy tiện hỏi.
Đúng rồi, trận pháp ta truyền thụ cho ngươi, ngươi truyền cho con của ngươi là được rồi, đừng truyền cho người khác.”Má Vương Trường Nguyệt ửng đỏ, tranh cãi: “Ta còn chưa lấy chồng đâu! Ngươi nói bậy bạ gì đó.”Diệp Lâm cười cười, nói: “Thật không? Chúng ta giảng giải trận pháp đi! Hôm nay giảng giải trận pháp phòng ngự, đặc điểm của trận pháp phòng ngự là…”Bắc Cương, Hỏa Phượng sơn mạch.Trong cái sân nào đó trồng không ít hoa đào, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng đang uống trà ngắm hoa.Hàng hóa bọn họ áp tải gặp tập kích, Vương Minh Nhân dẫn Tây Môn Phượng chạy trốn, nếu không có Vương Minh Nhân, Tây Môn Phượng đã sớm bị người ta bắt đi, hai người một đường đào vong, cảm tình chậm rãi tăng nhiệt độ.Tây Môn Phượng khá hào sảng, sau khi về tới Hỏa Phượng sơn mạch, nàng liền thổ lộ với Vương Minh Nhân.Sư phụ của Vương Minh Nhân là trưởng lão Chấp Sự điện Thái Nhất tiên môn, mối quan hệ tương đối rộng, Vương Minh Nhân thực lực siêu nhiên, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tiền đồ tương lai không thể hạn lượng.
Quan trọng nhất là, Vương Minh Nhân có ân cứu mạng đối với nàng, mỹ nữ yêu anh hùng.Tây Môn Phượng chủ động thổ lộ, Vương Minh Nhân rất sảng khoái đáp ứng.Thân phận cùng tu vi Tây Môn Phượng bày ở nơi đó, hắn đối với Tây Môn Phượng đại mỹ nữ này cũng có hảo cảm, hai người cùng trải qua hoạn nạn, Tây Môn Phượng là cháu gái tu sĩ Kết Đan, sư phụ Vương Minh Nhân là tu sĩ Kết Đan, còn có cháu Kết Đan kỳ, hai người là môn đăng hộ đối.“Phượng Nhi, ta không thể du ngoạn với nàng.”Vương Minh Nhân nghiêm túc nói.“Vì sao? Chàng phải đi chấp hành nhiệm vụ? Bên ngoài quá rối loạn, vẫn là đổi một nhiệm vụ đi!”Có không ít đệ tử Kim Diễm tông trước đây bị người ta khống chế thu mua, lúc này mới tiết lộ tin tức, đám người Mạnh Thiên Chính áp tải hàng hóa mới sẽ lọt vào tập kích.Vương Minh Nhân nghe ra sự quan tâm của Tây Môn Phượng, mặt đầy nhu tình nói: “Không phải, ta tính bế quan tu luyện một đoạn thời gian, nhanh chóng tiến vào Kết Đan kỳ, cưới nàng về.”Khuôn mặt trắng bóc của Tây Môn Phượng nhất thời dâng lên một mảng đỏ ửng, thẹn thùng nói: “Ai nói muốn gả cho chàng.”Nàng đứng dậy, đưa lưng về phía Vương Minh Nhân.Vương Minh Nhân từ sau lưng ôm Tây Môn Phượng, hương thơm của nữ tử bay vào trong mũi hắn.
Tây Môn Phượng dáng người đầy đặn, cho người ta khôn cùng mơ màng.“Bây giờ ai chẳng biết chuyện chúng ta, nàng không gả cho ta, còn muốn gả cho ai? Chờ chúng ta thành thân, ta đưa ngươi trở về tế bái tổ tiên.”Tây Môn Phượng đỏ mặt lên tiếng, hỏi: “Đúng rồi, chàng còn chưa nói với ta xuất thân của chàng đâu! Nói cho ta một câu đi!”“Ta à! Ta đến từ Đông Hoang Ngụy quốc Thanh Liên sơn trang, Vương gia chúng ta vốn là một gia tộc tu tiên nhỏ.”Đông Hoang, Thiên Tuyền sơn mạch.Nơi này ban đầu là tiền tuyến chống đỡ Yêu tộc, cũng là khu vực luân hãm trước hết, sau khi Yêu tộc rút lui, có không ít yêu thú cấp thấp ngưng lại ở Thiên Tuyền sơn mạch.Những yêu thú này đều là là yêu thú bậc hai, có không ít yêu thú bậc hai thượng phẩm, nhỡ đâu tương lai tiến vào bậc ba, chính là tai họa, bởi vậy, bảy đại tiên môn tổ chức lượng lớn tu sĩ Trúc Cơ, bao vây tiễu trừ các yêu thú cấp thấp này.Cánh rừng rậm màu đen nào đó, Vương Thanh Tiểu và Vương Thu Minh đang truy kích một con tam vĩ linh hồ, loại yêu hồ này khứu giác nhạy bén, giỏi về tìm kiếm thiên địa linh dược, rất được nữ tu sĩ thích, Vương Thanh Tiểu cũng không ngoại lệ.Tám người bọn Vương Thanh Sơn vào núi tiêu diệt yêu thú, nhưng bọn họ lọt vào mấy trăm con sói yêu tập kích, tách ra, Vương Thanh Tiểu và Vương Thu Minh vốn định hội hợp cùng đám người Vương Thanh Sơn, nhưng bọn họ bất ngờ phát hiện hai con tam vĩ linh hồ bậc hai, đuổi theo đến nơi đây.Hai con tam vĩ linh hồ đột nhiên chia làm hai đường, một con chui vào trong vách đá, một con trốn vào lòng đất.“Đuổi theo, Thu Minh, đừng để chúng nó chạy.”Vương Thanh Tiểu hô to một tiếng, ngoài thân sáng lên hào quang màu vàng, chui vào trong vách đá đuổi theo.
Vương Thu Minh do dự một lát, thi triển thổ độn thuật, trốn vào lòng đất, truy kích một con tam vĩ linh hồ khác.Tam vĩ linh hồ không có năng lực công kích gì, trên người Vương Thanh Tiểu có mấy con rối thú bậc hai, hẳn là không có gì nguy hiểm.Vương Thanh Tiểu ở dưới một màn hào quang màu vàng bao vây, nhanh chóng đi qua trong bùn cát.Không qua bao lâu, nàng xuất hiện ở trong một hang đá lớn mấy trăm trượng, mặt đất cách đó không xa có một cái xác be bét máu thịt đang nằm, tam vĩ linh hồ không biết đã chạy đi đâu.Vương Thanh Tiểu thả ra hai con rối thú, bước nhanh đi lên phía trước, lật lại cái xác, đây là một nữ tu sĩ, cánh tay trái không cánh mà bay, ngoài thân có mấy lỗ máu, tựa như là bị thương nặng mà chết.“Không ngờ có thể nhặt được một cái xác, thế này cũng quá may mắn rồi nhỉ!”Vương Thanh Tiểu bước nhanh đi lên phía trước, tính lục soát tài vật của thi thể.Ngay tại nháy mắt nàng tới gần cái xác, một quầng sáng màu xanh lục chợt từ trong cái xác bay ra, lóe lên nhập vào mi tâm của nàng rồi biến mất.Khuôn mặt của nàng trở nên vặn vẹo, miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất.Trên không cánh rừng rậm nào đó, sáu người Vương Thanh Sơn đứng ở trong một con thuyền bay màu xanh, Vương Thanh Sơn cầm trên tay một tấm đưa tin.“Thanh Sơn, Thu Minh ở nơi đó.”Uông Như Yên chỉ vào phương hướng nào đó, có chút hưng phấn nói.Vương Thanh Sơn nhìn về phía Uông Như Yên chỉ, thấy được Vương Thu Minh, nhưng chưa thấy Vương Thanh Tiểu.Hắn khống chế con thuyền bay màu xanh, đáp xuống bên cạnh Vương Thu Minh.“Thu Minh, Thanh Tiểu đâu! Cháu có nhìn thấy con bé hay không?”Vương Thu Minh chỉ vào một vách đá cách đó không xa, nói: “Cháu với Thanh Tiểu cô cô đuổi theo hai con tam vĩ linh hồ, hai con tam vĩ linh hồ độn địa chạy trốn, cô cô thi triển thổ độn thuật đuổi theo.”.