Nhóm dịch: NTm.Group
Phụ trách: Vô Tà Team
Vương Trường Tuyết vẻ mặt mạnh mẽ, cố nặn ra một chút tươi cười, an ủi: “Cha, con gái sớm hay muộn cũng phải lập gia đình, gả cho ai mà không giống nhau. Tốt xấu gì Lâm Ngọc Đình cũng là con trai độc nhất của gia chủ Lâm gia, cũng không tính là tủi thân uất ức gì. Cũng lắm thì sau này con gái nhắm mắt không quản là được.”
Vương Minh Viễn khoát tay áo, ngiêm túc nói: “Trường Tuyết, con không cần nói nữa. Tam thúc sao có thể đồng ý gả con cho Lâm Ngọc Đình. Tam thúc không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa. Biết rõ Lâm Ngọc Đình phong lưu thành tính, nếu ta vẫn cố chấp gả con cho hắn thì có tư cách gì để làm gia chủ. Có tư cách gì đối mặt với liệt tổ liệt tông. Loại chuyện bán nữ cầu vinh này, Vương Minh Viễn ta làm không được.”
Vương Trường Sinh cau mày, đầu óc nhanh chóng xoay tròn. Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên, mở miệng: “Cha, con nghĩ đến một biện pháp. Có lẽ Nhị tỷ không cần gả cho Lâm Ngọc Đình.”
“Biện pháp gì? Mau nói.”
Vương Minh Viễn thúc giục, Vương Minh Trí và Vương Trường Tuyết vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Trường Sinh.
“Chúng ta có thể đáp ứng hôn sự này. Sau đó vào ngày đón dâu, phái người chặn đường cướp dâu. Như vậy Lâm gia cũng không thể nói gì. Trước đây con ở thế tục, cũng có xảy ra chuyện như vậy.”
“Ài, đây thì tính là cái chủ ý gì? Lâm gia nếu phái Trúc cơ tu sĩ hộ tống, con có thể cướp Trường Tuyết về sao? Cho dù con có thể cướp về, sao Lâm gia có thể từ bỏ ý đồ. Nếu sau này truy ra là chúng ta làm, mối hoạ càng lớn hơn nữa. Biện pháp này không thể thực hiện.”
Vương Minh Viễn khoát tay áo, phủ quyết đề nghị này.
“Đúng vậy! Biện pháp này của con không thế thực hiện được.”
Đúng lúc này, Liễu Thanh Nhi đi vào, nhìn thấy bốn người Vương Minh Viễn vẻ mặt u sầu, nhíu mày hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Sao nhìn sắc mặt ai cũng khó coi như vậy?”
Vương Trường Sinh kể lại chi tiết sự tình cho Liễu Thanh Nhi nghe. Nghe xong, nàng cười khẽ, nói với Vương Minh Viễn: “Viễn ca, chàng còn nhớ không? Lúc trước cha chàng không đồng ý hôn sự của chúng ta, đem chàng nhốt lại. Chàng không phải muốn cùng ta cao chạy xa bay sao? Nếu Trường Tuyết cùng người khác bỏ trốn. Lâm gia cũng không thể nói gì. Nhưng nếu như vậy, đành phải uất ức Trường Tuyết rồi. Trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể trở lại gia tộc, thanh danh cũng sẽ không tốt, ngày sau sẽ khó lập gia đình.”
“Chủ ý này không tồi. So với hạnh phúc cả đời của Trường Tuyết, thanh danh không là gì cả. Trường Tuyết, con cảm thấy sao?”
Vương Minh Trí hai mắt sáng ngời, hưng phấn hỏi.
Vương Trường Tuyết có chút động tâm, nhưng nàng nhớ tới điều gì đó, lắc đầu từ chối: “Lâm Hoài Thịnh chưa chắc sẽ tin lý do này. Lâm gia cũng không phải kẻ ngốc, không có khả năng không nhìn ra là chúng ta đang tìm cớ. Cha, tam thúc, mọi người vẫn là để con gả cho Lâm Ngọc Đình đi! Con không muốn liên luỵ gia tộc, cũng lắm sau này nữ nhi mắt nhắm mắt mở cho qua là được.”
Vương Minh Viễn khoát tay áo, nghiêm mặt nói: “Trường Tuyết, ta là gia chủ, ta định đoạt. Đại ca, chúng ta đi tìm Nhị bá, hỏi ý kiến của Nhị bá về chuyện này. Trường Tuyết, con ở lại chỗ này. Trước khi ta và cha con trở lại, không được chạy loạn. Trường Sinh, quan sát Nhị tỷ của con, đừng để nàng làm chuyện hồ đồ.”
Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí vội vã rời khỏi, để lại Vương Trường Tuyết vẻ mặt ưu sầu.
Liễu Thanh Nhi vỗ vỗ bả vai Vương Trường Tuyết, an ủi: “Trường Tuyết, yên tâm đi! Ta tin tưởng cha con và Tam thúc sẽ không gả con cho Lâm Ngọc Đình. Nữ sợ gả sai chồng, gả cho Lâm Ngọc Đình, cả đời này của con xem như bị huỷ. Nếu kiên quyết gả con cho Lâm Ngọc Đình, tam thẩm là người đầu tiên không đồng ý.”
Nàng vẫn luôn muốn sinh thêm một đứa con gái, đáng tiếc không thể như nguyện. Lúc Vương Trường Sinh đến huyện Bình An đảm nhiệm Thiên Sư, Vương Trường Tuyết giúp Liễu Thanh Nhi đưa đồ cho Vương Trường Sinh. Liễu Thanh Nhi thật sự rất thích tiểu cô nương này. Luôn yêu thương Vương Trường Tuyết như con gái ruột. Nàng cũng không muốn Vương Trường Tuyết gả cho một công tử nổi tiếng trăng hoa.
“Đúng vậy! Nhị tỷ, ngươi yên tâm đi! Ta tin tưởng phụ thân và Đại bá. Sẽ không gả ngươi cho Lâm Ngọc Đình đâu.”
Vương Trường Sinh gật đầu, phụ hoạ.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, Vương Minh Viễn và Vương Minh Trí trở lại, vẻ mặt hưng phấn.
“Trường Tuyết, Nhị bá đồng ý. Nhưng diễn trò phải diễn cho nguyên bộ, sau này chúng ta sẽ phái người đi khắp nơi tìm con. Con phải trốn đi một nơi thật xa. Hơn nữa, nơi này phải an toàn. Nhị bá thương lượng với chúng ta, quyết định cho con đến Bạch Long cốc tại Nguỵ Quốc để tránh đầu sóng ngọn gió. Chờ sự tình lắng xuống, sẽ lại đón con trở về. Bạch Long cốc là phường thị được ngũ đại tông môn Nguỵ Quốc mở. Chỉ cần con không rời khỏi phường thị, sẽ tuyệt đối an toàn. Gia tộc sẽ cho con một khoản linh thạch, sẽ không để cho con lưu lạc đầu đường. Nếu có thời gian rảnh, chúng ta sẽ đến thăm con.”
Vương Trường Tuyết nghe vậy, tảng đá treo ở trong lòng cũng rơi xuống, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, khi nào con phải rời đi?”
“Càng nhanh càng tốt. Càng kéo dài thời gian, sơ hở sẽ càng nhiều. Con đi gặp Trường Phong đi, báo tình hình với hắn. Sau đó ta phái người đưa con rời khỏi.”
Vương Trường Sinh hơi do dự, mở miệng nói: “Cha, con cũng đi. Để con hộ tống Nhị tỷ.”
Lần này Vương Trường Tuyết rời khỏi, không biết khi nào mới có thể trở về.
Vương Minh Viễn vui mừng, gật đầu đồng ý: “Không uổng công Trường Tuyết thương con. Vậy con hộ tống Trường Tuyết đi!”
Vương Minh Trí thở dài, mũi có chút chua xót, lấy từ túi trữ vật ra toàn bộ linh thạch, giao cho Vương Trường Tuyết, lời nói thấm thía: “Trường Tuyết, về sau cha không thể ở bên cạnh con, con nhớ chăm sóc tốt bản thân. Làm việc gì cũng phải thẩn cận. Về sau có rảnh, cha sẽ đến thăm con.”
“Cha, con không cần dùng nhiều linh thạch như vậy. Người giữ đi!”
Vương Trường Tuyết đôi mắt ngập nước, từ chối.
“Trường Tuyết, ra bên ngoài, rất nhiều chỗ phải dùng đến linh thạch. Con cứ nhận đi! Nơi này có sáu trăm khối linh thạch. Năm trăm khối là gia tộc cho con, một trăm khối là một ít tâm ý của ta và tam thẩm. Con mang theo đi, trên đường sẽ cần dùng. Trở về thu thập một ít quần áo, gặp Trường Phong xong thì mau đi đi!”
Vương Minh Viễn cũng lấy ra một túi trữ vật màu xanh, đưa cho Vương Trường Tuyết.
Vương Trường Sinh nghĩ nghĩ, lấy ra toàn bộ linh thạch trên người, đưa cho Vương Trường Tuyết, nói: “Nhị tỷ, đây là một ít tâm ý của ta. Ngươi nhận lấy đi! Ra bên ngoài, ăn, mặc, ở, đi lại đều cần dùng đến linh thạch.”