“Nhất định sẽ gặp lại mà!” Thạch Hạo nói, tuy rằng có chút hơi chua xót thế nhưng lời nói vẫn rất kiên định.
Hỏa Linh Nhi ngẩng đầu nhìn hắn rồi nhìn về những cánh hoa đầy lấp lánh đang phấp phới bay lượn kia, chợt hàng lệ nóng lăn dài nhưng lại nở nụ cười tươi, nói: “Anh cũng nên đi rồi.”
Có những người không cách nào níu giữ, có một số thứ đáng để trở thành hồi ức, nàng cũng không hề khóc lóc sướt mướt đau đớn, chỉ là bình tĩnh đưa tiễn, miệng mang theo nụ cười tươi, mặt đượm hàng lệ nóng tiễn Thạch Hạo.
Thạch Hạo buồn bã, vẻ lo sợ trong lòng chợt nhúc nhích, hắn đi được vài bước thì chợt dùng chân rồi quay đầu nhìn lại, khó mà chuyển bước được.
Hắn không ngừng nghĩ ngợi, lần đi này là vì cái gì, chẳng lẽ mục tiêu cả đời là trên con đường tu hành ư?
Nếu tiếp tục như thế thì sẽ có một ngày hắn có thể đặt chân lên đỉnh cao nhất, liếc nhìn xuống khắp thiên hạ thế nhưng khi ngóng trông lại, khi suy tính lại thì sẽ bỏ qua bao nhiêu người và sự việc đáng giá trong cuộc đời?
Đáng ư?
Hắn không biết!
“Anh đi đi, em sẽ luôn nguyện cầu, mong anh được bình an cả đời, sẽ gặp được trường sinh. Thế gian này chung quy lại sẽ đại loạn, sau này sơn hà sẽ sụp đổ, máu chảy thành sông, anh không cần phải đắn đo gì cả, nếu đã chọn con đường kia thì hãy luôn kiên định, nếu như có một ngày cả thế gian này không còn tồn tại thì chắc gì còn em với anh. Bất luận anh đi nơi nào, dù cho rời khỏi thế giới này, phóng vút tới cửu trùng thiên, đi qua Biên hoang, chặn đứng đại kiếp nạn, chiến đấu tới đẫm máu, thì em vẫn luôn ở một góc của thế giới này, ở trong khu Hỏa Tang lâm này chờ anh, thầm lặng chờ anh, cầu nguyện cho anh được bình an.”
Hỏa Linh Nhi vừa nói vừa lau đi dòng lệ nóng chảy dài, cố gắng nở nụ cười thật tươi và vẫy vẫy tay tiễn biệt hắn.
Thạch Hạo thật sự khó mà cất bước được, con đường này rất xa xôi, leo lên đỉnh cao nhất của võ đạo rồi tiếp đó là đi chinh chiến, từ biệt lần này cũng không hề biết bao nhiêu năm, hắn biết, nếu chọn con đường này thì sẽ bỏ qua rất nhiều việc.
“Anh sẽ dẫn theo em!” Thạch Hạo nói.
“Không!” Hỏa Linh Nhi lắc đầu, kiên quyết từ chối.
“Lý do?” Thạch Hạo hỏi.
“Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, dù được anh che chở bảo vệ bên người, lúc bình thường thì sẽ không có việc gì thế nhưng tới lúc mấu chốt, chắc chắn sẽ khiến anh phân tâm!” Hỏa Linh Nhi từ chối.
Nàng biết, chuyến đi này dù Thạch Hạo cũng khó mà bảo vệ được bản thân, con đường phía trước nguy cơ lớp lớp, nếu như còn phải phân tâm bảo vệ nàng thì chắc chắn sẽ càng thêm nguy hiểm.
Thạch Hạo dạo bước với nàng trong Hỏa Tang lâm này, trên đường đi cả hai đều im lặng, và cũng không biết bao lâu thì rốt cuộc cũng phải từ biệt, hắn không thể dừng lại được.
“Bảo trọng, anh sẽ trở lại!” Thạch Hạo nói, hắn từ từ bay lên trời cao rồi vẫy vẫy tay về sau, càng ngày càng đi xa, bóng người từ từ biến mất trong ánh tà dương.
Rốt cuộc Hỏa Linh Nhi cũng không cách nào kìm nén được nữa, nàng khóc òa thành tiếng trong khu rừng dâu lửa này, nước mắt che kín cả gương mặt, những tiếng tiễn biệt phát ra thành lời rồi dùng sức vẫy tay về phía trước.
Trong lòng Thạch Hạo run lên, Hỏa Linh Nhi không nhìn thấy hắn thế nhưng hắn đã tu ta Thiên Nhãn thông, hắn từ phía cuối chân trời có thể nhìn thấy được bong ảnh cô độc dưới ánh chiều tà đó.
Hắn rất muốn dừng lại thế nhưng khó có thể quay đầu, con đường kia hắn nhất định phải đi.
“Cứ thế mà đi à?” GIữa bầu trời có một người trung niên đi tới, hắn quan sát kỹ Thạch Hạo, tay áo phấp phới, vẻ mặt không giận mà uy.
Hỏa hoàng!
Thạch Hạo nhận ra hắn, lúc ở hạ giới thì từng gặp mặt qua và được sự chỉ điểm của người này, và còn từng được hắn cứu viện nữa.
“Tiền bối!” Thạch Hạo mở miệng.
Phong thái của Hỏa hoàng vẫn như xưa nhưng hai mắt thì sâu lắng hơn nhiều, không còn mặc chiến bào Nhân Hoàng nữa mà giờ đã phản phác quy chân, hiện ra vẻ ôn hòa, bản thân toát lên vẻ đại đạo.
Chỉ là, lúc này tâm tình của hắn chập chờn khó mà bình tâm nhìn Thạch Hạo rồi lại nhìn về phía Hỏa Tang lâm ở nơi xa, lúc này chợt thở dài một hơi.
“Tại sao ngươi không cho con bé một tia hy vọng?” Hỏa hoàng hỏi rồi nhìn chằm chằm Thạch Hạo, hai mắt hắn tựa như là bó đuốc đầy hừng hực, thần quang màu vàng tỏa ra.
Thạch Hạo ngơ ngác, không hiểu lý do vì sao.
“Ta sẽ trở về, chỉ cần ta còn sống thì nhất định sẽ trở về.” Thạch Hạo hứa.
“Vậy tại sao giờ lại không thể ở cùng nhau, dù chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thậm chí chỉ cần vài canh giờ.” Hỏa hoàng nói.
Thạch Hạo nhìn về phía trời xa, nói: “Chuyến đi xa lần này, ta không biết năm nào có thể quay trở về, không hề sợ kẻ địch mà chỉ sợ nhất thương hải tang điền rồi lầm lỡ vụt mất nàng.”
“Lầm lỡ vụt mất gì chứ, ngươi cảm thấy khi rời đi như vậy thì Linh nhi sẽ quên đi tất cả, sẽ sống một cuộc sống mới?” Hỏa hoàng căm tức.
Thạch Hạo nghe vậy thì chợt cảm thấy hổ thẹn, nói: “Ta không có ý đó.”
“Hành động này chưa chắc đã đạt được hiệu quả như kia, tuy ngươi rời đi thế nhưng Linh nhi sẽ vẫn không thể nào quên được, cả đời này sẽ chìm đắm trong cảnh sầu lo, cứ như thế thì tại sao lại không ở cùng nhau, dù cho là một ngày thì hãy cho con bé một tia hi vọng, giúp nó hiểu rõ!” Hỏa hoàng trách mắng.
“Ta…” Thạch Hạo như muốn nói gì đó thế nhưng không cách nào thành lời được.
Hắn muốn nói, nếu như mình chết ở Biên hoang, chết ở vực ngoại thì tới lúc đó chẳng phải lại càng khiến Hỏa Linh Nhi đau đớn, khốn khổ hơn sao.
Nhưng, hắn lại nghĩ tới, nếu rời đi như vầy, nếu không giải quyết mọi chuyện thì chắc chắn kết quả sẽ là như thế, sẽ có một cô gái yên lặng ngóng chờ ở trong Hỏa Tang lâm này.
“Được, ta sẽ trở lại!” Thạch Hạo nói.
Hắn hóa thành một luồng cầu vòng từ phía chân trời lao vụt trở lại, nhằm về phía Hỏa Tang lâm rồi từ từ hạ xuống.
Trong rừng, một cô gái cô độc đang dựa vào một cây dâu lửa khóc đầy đau đớn, thân thể yếu đuối đó lắc lư khó lòng mà đứng vững được.
Con mắt của Thạch Hạo cay xè, nhanh chóng lao tới.
Hai mắt của Hỏa Linh Nhi tựa như mờ đi, hàng nước mắt nóng rát rơi lả chả, nàng rất cô độc và cũng rất tuyệt vọng, tràn đầy vẻ chơi vơi, nội tâm thì trống rỗng.
Nhưng mà, lúc này nàng chợt nghe được một âm thanh, trước mắt nàng chợt xuất hiện một bóng người, xuyên qua màn lệ nóng nàng như nhìn thấy bóng dáng của Thạch Hạo.
Nàng cũng không có dừng lại cơn khóc thành tiếng của mình, cũng đã rời đi rồi vì sao lại trở về chứ, là ảo giác mà thôi.
“Hi vọng ở nơi phương xa anh sẽ mạnh khỏe.” Nhìn về bóng người phía trước, nàng thấp giọng cầu mong cho hắn.
“Anh đã đi đâu!” Thạch Hạo đưa tay khoác lên hai bờ vai yếu đuối của nàng rồi dùng sức lắc lắc, nói cho nàng biết đây không phải là ảo giác, hắn vẫn còn nơi đây.
“Anh không phải rời đi rồi à?” Hỏa Linh Nhi run giọng nói rồi nhanh chóng quệt đi dòng lệ nóng nơi khóe mắt, lập tức trước mắt hiện rõ và rồi nhoẻn miệng cười tươi, cảm thấy cả thế giới này chợt sáng bừng lên.
Thạch Hạo xấu hổ, không biết an ủi ra sao cả.
Hỏa hoàng thì đứng ở đằng xa chứ không hề tiến tới, hắn lặng lặng đứng nhìn.
“Phụ hoàng!” Rốt cuộc thì Hỏa Linh Nhi cũng phát hiện ra hắn, lúc này lộ vẻ ngượng ngùng cùng với vẻ không muốn rời xa.
Hôm nay, buồn vui đan xen, u sầu đầy cõi lòng, những người quan trọng nhất của nàng đều xuất hiện cả khiến cho sầu não trong lòng tan biến đi không ít.
“Con gái ngoan, nếu hai đứa đã có chút duyên phận thì cũng nên nắm lấy, đừng tạo nên chút tiếc nuối nào, hôm nay, ba sẽ chủ trì hôn lễ cho các con.” Hỏa hoàng kiên định nói.
“Phụ thân!” Hỏa Linh Nhi ửng hồng, trên gương mặt giàn giụa nước mắt nhìn ba mình, có kính nể, có buồn rầu và cũng có vui sướng.
“Chúng ta đều là người tu hành cả, không nhất thiết phải tổ chức rườm rà làm gì, cứ đơn giản mọi thứ, ta sẽ làm chủ buổi hôn lễ này.” Hỏa hoàng quả quyết nói.
Ở dưới nắng chiều, Hỏa hoàng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, đầu tiên là hô lớn để hai người cúi lạy thiên địa, tiếp là nhận lễ bái của hai người, sau cùng là vợ chồng giao bái, và kết thúc cuộc lễ!
Chỉ đơn giản như thế, bỏ đi tất cả những thứ rườm à khác, không hề mời gọi bạn bè, chỉ cần có Hỏa hoàng chứng kiến thì hai ngươi xem như đã thành phu thê.
Thạch Hạo vô cùng thẹn với lòng, việc này hắn cũng không biết là tốt hay xấu.
“Rời khỏi ba ngàn châu và đi tới cổ giới khác, con có thể sẽ gặp rất nhiều loại nữ nhân, thậm chí là con gái của Chân Tiên, ba không hề bắt ép con chuyện gì cả, ba chỉ cần con đường quên rằng, ở nơi này còn có một cô gái đang chờ mình!” Hỏa hoàng nghiêm túc dạy bảo.
Rồi hắn bổ sung, nói: “Ba biết, một khi rời khỏi cửu Thiên thập Địa này thì con sẽ đối mặt với vô số tình huống phức tạp, sẽ có vô số dụ hoặc, vẫn là câu nói kia, không bắt ép gì cả, bởi vì thân là đàn ông con trai, ta hiểu, ta cũng từng có rất nhiều phi tử thế nhưng ta vẫn nhấn mạnh lại một lần nữa, bất luận con đi tới nơi đâu thì cũng đừng lãng quên Hỏa Linh Nhi!”
Nơi tới chỗ này thì Hỏa hoàng chợt nhấn giọng, lớn tiếng uy hiếp.
Bởi vì, hắn không chỉ là Hỏa hoàng mà còn là một vị phụ thân, đây chỉ đơn thuần là tình cảm dánh cho con gái mình, là sự bảo vệ và không yên lòng dành cho nàng.
“Con sẽ không quên!” Thạch Hạo trịnh trọng khẳng định.
“Rất tốt, dù cho con quay về, thậm chí cả đời cả kiếp này cả hai không thể gặp lại nhau thì con cũng phải nhớ lấy nàng!” Hỏa hoàng nhìn chằm chằm hắn rồi nghiêm khắc nhắc nhở.
Thạch Hạo cũng không hề tức tối mà trái lại rất là cảm động, có một phụ thân như vậy thì đáng để kính trọng.
Hít sâu một hơi rồi hắn nói: “Xin Hỏa hàng hãy yên tâm, con chắc chắn sẽ trở về.”
Hỏa Linh Nhi khóc nấc, ba ngàn châu đã rất lớn rồi thế nhưng bên ngoài còn có thế giới mênh mông hơn nữa, cửu Thiên thập Địa cùng với Biên hoang tràn đầy những biến số và sự khó lường, nếu như có chinh chiến, sơn hà trong thiên hạ bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, vào lúc đó làm sao gặp lại và có thể gặp lại nữa ư?
Thạch Hạo hiểu rõ tâm ý của nàng, nghĩ đi nghĩ lại rồi lập lời thề, nói: “Nếu như có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả đời này không thể gặp lại thì con nhất định nghĩ biện pháp tìm về!”
Tìm bằng cách nào? Hỏa hoàng chỉ thở dài một tiếng.
“Nếu như không thể tương phùng, nếu như thương hải tang điền, nếu như không thể gặp lại…” Giọng Thạch Hạo chợt run run rồi hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt như cầu vồng, nói: “Ta sẽ thay đổi tất cả, ta sẽ tìm được toàn bộ, sẽ bước từ trong luân hồi ra!”
Tiếng nói của hắn không lớn thế nhưng lại dẫn tới dị tượng, trong hư không chợt xuất hiện và đánh xuống một luồng chớp đầy đáng sợ.
Nhưng, Thạch Hạo vung quyền đánh lên trời cao, toàn bộ đều bị tan nát, không hề có một tia điện nào có thể đánh xuống.
Hỏa hoàng biết, có vài lời, có chút hành động sẽ dẫn lời lôi điện giáng từ trên trời xuống, dị tượng vô cùng kinh thế.
“Con chắc chắn, có luân hồi ư?” Hỏa hoàng hỏi hắn.
“Con không chắc!” Thạch Hạo nói.
“Vậy thì con nói những lời đó có ý nghĩa gì chứ?”
“Nếu như không có thì con sẽ tạo ra một cái luân hồi, sẽ tìm được toàn bộ!” Thạch Hạo đáp.
Hỏa hoàng khoát tay áo rồi không tiếp tục nói về vấn đề nặng nề này nữa.
Đêm đó, Thạch Hạo chăm lo Hỏa Linh Nhi, không hề liên quan tới hành động nam nữ, chỉ có tình cảm, không có phòng ốc, không có bàn ghế, bọn họ chỉ yên lặng ngồi dựa vào nhau dưới màn đêm yên tĩnh và cùng nhau ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Hai người tựa lưng vào nhau và nói đủ thứ trên đời, tựa như muốn nói hết tất cả những chuyện trên đời, mãi cho tới bình minh, mãi cho tới một tia sáng ló dạng thì mới dừng lại.
Lưu luyến không rời, bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc thì cũng không biết nên nói ra sao, cuối cùng cũng nên rời đi rồi thế nhưng tâm của Hỏa Linh Nhi tựa hồ đã yên bình trở lại.
“Đi đi, em sẽ chờ anh!” Chỉ đơn giản vài chữ, trên mặt nàng hiện vẻ ôn nhu, đón lấy ánh bình minh với nụ cười đầy tinh khiết và cũng rất xán lạn.
“Anh đi đây!” Thạch Hạo đứng dậy rồi chào biệt Hỏa hoàng, cáo biệt Hỏa Linh Nhi, hắn bay vút lên trời cao và biến mất từ đó.
Hắn vụt qua hư không, mãi tới khi rời xa Tội châu thì mới không đành lành hét dài một tiếng khiến cả hư không sụp nứt, bầu trời bị khuấy động.
Thạch Hạo hóa thành một con Côn bằng, thân thể vàng óng mang theo lốm đốm đen, hai cánh giang rộng che kín trời cao rồi vút thắng chín vạn dặm, bay thẳng về cuối chân trời.
Hôm đó, rất nhiều người khi nhìn thấy con Côn bằng này thì trong lòng dấy lên vẻ kinh ngạc vô biên.
==================================