Chương 1377: Cựu địa mật thổ

Cựu địa mật thổ

Vấn đề này rất nặng nề, nó dính tới đại xu thế trong tương lai, rất nhiều người nín thở nhìn về phía sườn núi lượn lờ khói tím cùng với vài ông lão đang ngồi bên trên để chờ họ giải đáp.

Trên vách đá, một ông lão ngồi xếp bằng trên bồ đoàn được tiên khí bao bọc chợt thở dài một tiếng, gió mát thổi vi vu lộ ra gương mặt già nua của mình, cùng với đó là đôi chút thất vọng.

Trong lòng của tu sĩ trẻ tuổi ở đây đều chìm xuống, đại thế vẫn đang tiếp tục, tương lai thật sự sẽ không có chút hi vọng nào ư?!

“Chính xác, dị vực mạnh là thế, vậy làm sao chiến thắng? Rất nhiều người đều cảm thấy, chúng ta cơ bản không hề có chút phần thắng nào, chỉ cần một vị Bất Hủ giết tới đây thì có thể chôn lấp toàn bộ chúng ta rồi.”

Trên vách đá, ông lão kia cũng chẳng hề kiêng kỵ gì khi nói về vấn đề này, trực tiếp nói ngay điểm mấu chốt.

Hiện thực chính là như thế, dù cho có giới bích ngăn cản, có pháp tắc thiên địa bài xích thế nhưng cũng chỉ có thể chặn đứng nhất thời chứ không phải là cả đời, bởi vì khi đại càn khôn của dị vực giao thoa cùng với thế giới này thì lúc đó, pháp tắc của giới bích cũng khó có thể tạo thành tác dụng nữa.

“Ta biết, rất nhiều người đều rất bi quan, thậm chí là tuyệt vọng, không hề nhìn thấy được tia sáng rạng đông thắng lợi nào.” Ông lão nói tới đoạn này thì hơi dừng lại một chút, tiếp đó là giọng nói nhấn mạnh, nói: “Thật sự không phải như thế, ta nói cho các ngươi biết, Biên Hoang có thể bảo vệ!”

Mọi người giật nảy cả mình, ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm mấy ông lão trên vách đá ấy, một giới này còn có lá bài tẩy nào nữa, còn có hậu chiêu chuyển bại thành thắng ư?!

“Xin tiền bối hãy nói rõ!” Trích tiên mở lời, xin ông lão này nói ra sự thật.

Vị dị nhân này gật đầu, nói: “Thực ra, thế giới của chúng ta rất là thần bí, có rất nhiều di mê* không rõ ràng, ví như mấy cấm khu kia, trường tồn từ tuyên cổ, tồn tại từ thuở ban đầu kỷ nguyên Tiên cổ hoặc thậm chí là còn sớm hơn nữa, tới nay vẫn sừng sững như trước và chúng ta không thể nào đặt chân vào được. Đương nhiên, ta cũng không phải nói về bọn họ.” Nói tới đây thì con mắt của hắn trở nên sâu thẳm rồi nhìn về phía cuối chân trời, tựa như muốn nhìn xuyên tới Biên Hoang, nói: “Ý của ta, nơi Biên Hoang vẫn còn có một tòa thành cũ nữa.”

(*) Mê hoặc được lưu lại.

“Hả?” Tất cả mọi người đều kinh hãi và ngạc nhiên.

Chỉ có Thạch Hạo là lòng rộn ràng, trong nháy mắt chợt nghĩ tới điều gì đó.

“Một tòa thành cũ, tồn tại trong năm tháng dài đằng đẵng khó có thể tìm hiểu, nó nằm ở bên ngoài tòa thành Biên Hoang khổng lồ ấy, lơ lửng cùng nhân thế, mặc cho thời gian chuyển dời thì trước sau vẫn trấn áp nơi ấy.” Ông lão nói tiếp.

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, vài người trong số này từng nghe được, Biên Hoang còn có một tòa thành khổng lồ khác, nó to lớn vô biên, cao vút trong đại vũ trụ, tường thành được xây dựng từ các ngôi sao, được mệnh danh là cửa khẩu quan trọng nhất trong lịch sử!

Đó là một tòa Đế thành, không thể công phá!

Mà tòa thành cũ được vị kỳ nhân tiền bối nhắc tới chắc chắn không phải là một, như đang ám chỉ chuyện khác nào đó.

Quả nhiên, điều ông nói ra tiếp theo đã xác minh được suy đoán trong lòng mọi người.

“Ở Biên Hoang, ở bên ngoài tòa Đế thành được mệnh danh là kiên cố nhất trên đời, ở trong hư không, ở trong hỗn độn, ở bên trên ma thổ bị nhuộm máu, còn có một tòa thành cũ!”

Nó trấn áp tất cả, ngăn cản gót sắt của dị vực tiến vào giới này!

Tòa thành này thần bí vô biên, có người nói nó là một tòa thành cổ xui xẻo và bị nguyền rủa, vào năm tháng xa xưa không tài nào xác minh được, nó đại biểu cho sự cực khổ, quanh năm suốt tháng đi kèm theo ánh máu.

Cũng có người nói, đó là tòa thành trì vĩ đại nhất, thủ hộ Biên Hoang, bảo vệ giới này.

Còn có người nói, từng có một nhóm tổ tiên thiên kiêu kinh diễm nhất đóng giữ nơi ấy, thế nhưng điều đáng tiếc là bọn họ đều chết trận cả, khiến nơi ấy trở thành tòa thành chết, nhưng trước khi bọn họ chết thì đã bố trí hậu chiêu khiến cổ kim khiếp sợ, trấn áp khu vực hồng mông ở giữa hai giới.

Ông lão từ từ nói rõ, cuối cùng là thở dài, không biết lời đồn nào mới là sự thật.

Chỉ là nói cho đông đảo cao thủ trẻ tuổi này biết, nơi đó có một tòa thành cũ vẫn không ngừng thể hiện ra tác dụng trọng yếu của mình, khiến Bất Hủ phải kiêng kỵ, không cách nào đột phá!

Mà tòa thành cũ này cũng chỉ là một trong những nơi thần bí trong cửu Thiên thập Địa, chứ không phải là lá bài tẩy duy nhất, còn có những thứ quái lạ được tích trữ ở Biên Hoang!

Mọi người ngạc nhiên tột độ!

Bên ngoài Biên Hoang còn có một tòa thành cũ, tựa như đã từng tồn tại một nhóm người mạnh mẽ và chuyện xưa bí ẩn nào đó.

“Dùng thứ không rõ ràng để chống lại sự kỳ lạ, dùng tai ách để đối phá với kẻ địch, tòa thành cũ này đang chảy máu!” Ông lão này thở dài, vẻ thất vọng cùng thương cảm càng tràn ngập hơn.

Rất nhiều người trẻ tuổi không cách nào hiểu được tâm tình của người này ra sao, vì sao ông lão này lại như thế, bên trong còn có ẩn tình gì nữa ư? Vì sao cảm thấy hắn như đang thờ thẫn cùng với thương tiếc, tại sao lại như thế?

Bên dưới vách đá, cũng không phải toàn bộ mọi người đều không biết.

Ít nhất, Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, cơ thể căng cứng, hô hấp gấp gáp, bởi vì hắn nghĩ tới một khả năng!

Trong lòng hắn chợt hiện lên một ít thân ảnh cao lớn, bảy Vương Biên Hoang!

Là tòa thành kia ư?

Hắn sao quên được, năm đó khi truy tìm điều kỳ lạ thì hắn đã tiến vào chiến thuyền cổ màu đen nhuốm đầy máu, từ trên một tòa tế đàn nơi đó hắn đã nhìn thấy được rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ, bên ngoài Biên Hoang có một tòa thành cô độc, nơi ấy có một ít sinh linh đang chiến đấu đầy hăng sau, bảy Vương Biên Hoang đang liều chết.

Năm tháng vô tình, có người thuộc bảy Vương Biên Hoang đã ngã xuống, có người chết đi, nỗi đau khôn xiết, người cùng thành vẫn còn tồn tại ư?

Thời gian dài dằng dặc, năm tháng vô tận, nơi đó còn sót lại thứ gì, hay chỉ là một tòa thành chết? Tràn ngập sự khó hiểu!

Thạch Hạo chợt nghĩ tới những hình ảnh mà mình nhìn thấy ở bên trên tế đàn kia, những ông lão và các đứa nhỏ đứng trên đầu tường thành để tham chiến, dùng máu cùng với sinh mệnh để bảo vệ, để chiến đấu.

Lúc này, trong lòng Thạch Hạo có chút đau đớn, vậy thì sao gọi là thành cũ chứ?

Nó dựa vào đâu để có thể ngăn cản được dị vực, bên trong còn có bí mật gì ư? Rõ ràng, trong lời nói của vị lão nhân kia còn vẫn ẩn giấu thứ gì đó, thành cũ này chắc chắn có những chuyện và người khiến người khác thương tiếc.

Trước đây Thạch Hạo từng nghĩ tới, nơi mà bảy Vương Biên Hoang trú ngụ chính là Đế quan, thế nhưng sau đó thì đã phủ quyết suy nghĩ này.

Bởi vì, hắn từng đi qua Đế quan, trước khi lên trên thượng giới này thì các tu sĩ trẻ tuổi của Ba ngàn đạo châu cần phải đối mặt với thử thách, là phải tới được tòa thành khổng lồ to lớn kia.

Thạch Hạo từng đi qua, hai nơi có chỗ khác nhau!

“Bảy Vương Biên Hoang, thành cũ, ta muốn đi nơi đó, tổ tiên của ta từng chiến đấu ở nơi ấy, tội huyết không phải là tội lỗi mà là vinh quang, là huy hoàng, là huyết lệ!” Thạch Hạo thì thầm.

Ngoại trừ Thạch Hạo ra thì Thạch Nghị, Tần Hạo ở nơi xa cũng lộ ra tinh quang trong mắt, trong lòng chợt sinh ra ý nghĩ.

Ngoài ra, Lục Quan vương Ninh Xuyên cũng hơi nhíu mày, trong lòng đầy nỗi băn khoăn, không biết đang suy nghĩ điều gì!

“Trừ việc đó ra, bên ngoài Biên Hoang còn có một Thiên uyên cũng đang bảo vệ giới ta.” Ông lão trên vách núi chợt nói.

Dựa theo những gì ông lão từng nói, bên ngoài Biên Hoàng còn có một vực sâu thế nhưng cũng không phải dẫn tới nơi sâu nhất trong mặt đất, mà nó dẫn lên bên trên, thông hướng bầu trời, hoàn toàn trái ngược với những gì mà mọi người thấy ngày thường.

Thiên uyên, sâu không thấy đáy, tinh vực còn có thể vượt qua được thế nhưng nơi đây vẫn không cách nào tìm được phần cuối!

“Biên Hoang, đến cùng là một nơi như thế nào, tại sao lại có nhiều điều quái lạ như vậy?” Có người không hiểu nên hỏi vậy.

“Nơi đó rất thần bí và có rất nhiều điều khó có thể giải thích, ngay cả chúng ta cũng không sao biết và hiểu được, nếu không thì làm sao có thể ngăn cách được dị vực cùng giới ta chứ. ngoại trừ khi nhắc tới những thứ kia thì vẫn còn những thứ khác, kể cả là vận may lớn!” Ông lão nói.

“Có vận may gì thế ạ?”

“Có rừng bia ngộ đạo rậm rạp, có cựu thổ Tiên gia vô ngần, có cả vùng núi thần dược rộng lớn, có rừng rậm Thiên thú đầy đáng sợ, có hàng loạt khu vực mai táng…”

Những chỗ này đều ẩn chứa vận may tuyệt thế, có thể nói là kinh hãi cả cổ kim.

Thế nhưng, cơ duyên luôn tồn tại với nguy hiểm, tạo hóa to lớn tới mức nào thì sẽ gặp phải hung hiểm tới mức ấy, nơi đó hơi một tí sẽ mất mạng ngay.

Có người nói, kỵ binh dị vực cũng không dám đặt chân vào đó một cách dễ dàng, bởi vì từng có một đại đội xông vào trong rừng rậm Thiên thú và sau đó chẳng hề thấy quay về.

Cũng từng có lời đồn, một gia tộc cổ xưa vô cùng cường thịnh và đáng sợ nào đó của dị vực từng điều động thiên quân vạn mã, thế nhưng đã biến mất bên trong một hẻm núi thần bí nào đó.

Cũng có người nói, lúc đó sương mù quá dày nên khiến nhóm nhân mã ấy đã lạc đường, những binh khí và lều vãi được lưu lại rất là hoàn hảo, thế nhưng người thì lại vô duyên vô cớ chẳng thấy đâu.

Từng có Bất Hủ của dị vực tự mình điều tra trong rất nhiều năm, thế nhưng chẳng được thứ gì, không hề có một lời giải thích rõ ràng nào.

“Nhìn chung, nơi đó có không ít mật thổ, có vận may lớn vô thượng và cũng có nguy hiểm khôn cùng, ngay cả các ngươi cũng chưa chắc có thể chịu đựng và sống sót trở về.” Ông lão ăn ngay nói thật, nơi đó là một khu cựu địa bị bỏ quên, cũng là một nơi đại hung đầy thiên duyên, nhưng tương tự sẽ là cửu tử nhất sinh.

Ông không hề giấu giếm chuyện gì, cứ thế nói thật rõ ràng, một trăm thiên tài tới đó thì còn sống sót vài người là tốt lắm rồi.

Lời này vừa ra liền khiến người khác hít vào hơi khí lạnh, thân thể rét run, quả nhiên là ẩn chứa những điều khủng khiếp!

“Chính là vì Biên Hoang quá thần bí, quá khó giải thích, có quá nhiều mật thổ như thế nên mới có thể ngăn cản được dị vực, ngăn trở được gót sắt của bọn họ, làm chậm lại thế tiến công.”

“Ta cho các ngươi thời gian suy nghĩ thật kỹ càng, có muốn đi Biên Hoang hay không, nếu muốn quật khởi từ một tiểu binh bảo vệ Biên Hoang để trở thành chí tôn, đặt chân Trường Sinh, sẽ không phải dễ dàng như thế, phải chuẩn bị thật tốt cho sự hi sinh bất cứ lúc nào!”

Đây là lời nhắc nhở của một vài ông lão, tự hỏi lòng mình, tới cùng là có muốn đi hay không.

Hôm nay không hề giảng kinh, chỉ là nói về chút bí sự Biên Hoang rồi kết thúc như thế, tất cả mọi người đứng dậy và yên lặng suy nghĩ.

“Ngươi muốn đi không?” Người của Ba ngàn đạo châu vây lại hỏi Thạch Hạo, ví như đám người Thanh Y, Tào Vũ Sinh.

“Muốn chứ, ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để tới Biên Hoang rồi!” Thạch Hạo khẳng định nói.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thế Giới Hoàn Mỹ

Score 7.9
Status: Completed Author:
Kể về quá trình trưởng thành của một đứa trẻ trời sinh Chí Tôn cốt (đứa bé này tương lai có thể sánh vai cùng hung Thái cổ được trời ưu ái, có thể chinh chiến với Chân Hống, Kim Sí Đại Bàng có huyết mạnh tinh thuần đến hoàn mỹ, Nguyên thủy bảo thuật của nó sẽ danh chấn thiên hạ, được ghi khắc vào lịch sử của Nhân tộc). Nhưng làm sao có thể dễ dàng đến vậy, chính vì chí tôn cốt của mình lại khiến hắn bị người thân hãm hại, rút xương đổi cốt, trở thành phế nhân, phải lánh nạn ở một thôn sơn hẻo lánh. Hắn liên tục gặp phải khó khăn trắc trở, mọi thứ không hay đều không ngừng giáng xuống, dường như lần nào cũng làm hắn sống đi chết lại.Nhưng chính những lần chiến đấu vào sinh ra tử ấy đã tôi rèn bản lĩnh của hắn, giúp hắn giành được địa vị, tiếng nói cho bản thân, đồng thời bảo vệ được quê hương thân hữu. Truyện ban đầu khá hài hước về cái tính trẻ con của Thạch Hạo nhưng về sau lại quá bi đát, đạt tới cảnh giới nào thì gặp kẻ thù cảnh giới lớn hơn săn giết, người thân anh em huyết tế để chiến đấu cùng. Những trích đoạn chiến đấu cực kỳ thảm liệt, đọc mà cảm giác như muốn nhập tâm vào từng trận đánh luôn vậy.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset