Chương 1382: Đế quan Biên Hoang

Đế quan Biên Hoang

Đế thành, trường tồn từ tuyên cổ, vắt ngang Biên Hoang!

Tất cả mọi người chỉ có thể ngước đầu quan sát và cảm nhận rõ sự nhỏ bé của chính mình, đứng đối diện nó bản thân tựa như hạt bụi vậy.

Mọi người đi tới sát bên cạnh, bức từng to lớn chọc thẳng tới vực ngoại, dù cho có vận dụng Thiên Nhãn thông thì cũng khó có thể thấy được phần cuối.

“Tại sao lại xây dựng cao như thế chứ?” Có người thì thầm.

“Trấn áp một giới thì sao không to chứ, đồng thời còn khắc Tiên phù văn vô thượng, trận pháp dày đặc vô biên, đây là tâm huyết của sinh linh vô số đời.” Một ông lão giải thích.

Thành trì này thật sự rất to lớn, khi tới gần thì sẽ chứng kiến được cảnh tượng tựa như khai thiên tích địa, sương mù hỗn độn lượn lờ khắp tòa thành khổng lồ này.

Ngoài ra, còn có từng ngôi sao đang vờn quanh bên ngoài tường thành, thậm chí chúng còn quấn quanh cả ngân hà.

Cảnh tượng như thế này chẳng hề hợp lẽ thường chút nào, vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, sao có thể như vậy chứ?

Dựa theo lời giải thích của mấy vị kỳ nhân kia, tòa Đế thành này được xây dựng ở bên trên một điểm tiếp xúc không gian quan trọng nhất của giới này, không có nó trấn áp thì dị vực có thể tiến quân thần tốc qua bên đây.

“Dùng ngôi sao như là đá tảng!”

Tới sát bên cạnh, mọi người chỉ có thể thán phục mà thôi.

Chất liệu của bức tường này chẳng hề có gì ngoài xác của các hành tinh, là các thiên thể đã chết và được xây dựng thành hùng quan đệ nhất từ xưa tới nay này.

Đứng đây và quan sát về Đế quan, tựa như giun dế đang nhìn trời xanh!

Nó mênh mông hùng dũng, không có giới hạn, yên tĩnh chẳng chút tiếng động, tựa như là một tòa thành chết.

Sau khi tới gần với khoảng cách nhất định thì thân thể của mọi người cảm thấy đau nhức, bị một luồng bí lực áp chế khiến cơ thể như rạn nứt, đây là oai phong Đế thành đang hùng bá trong thiên địa này.

Phương xa có những trấn nhỏ, có một vài phố chợ cùng với chút bộ lạc, chính là đời sau của những cường giả tuyệt định bảo vệ Đế thành đang an cư bên ngoài tòa thành.

Trong số bọn họ cũng có đôi chút phàm nhân chứ không hẳn là tu sĩ.

Người thủ thành chân chính, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì một khi tiếng vào trong thành sẽ không bao giờ bước về nữa, trấn thủ vĩnh viễn nơi ấy!

Đây chính là Minh ước của Thái cổ, có rất nhiều đại hiền tiền bối khi sinh mệnh còn không quá nhiều thì sẽ dành thời gian cuối cùng của mình để tới đây, dùng máu và mạng để trấn thủ nơi này.

“Vào thành!”

Những vị kỳ nhân này lấy ra từng khối cốt của riêng mình đầy trịnh trọng, tiếp đó là ghép lại tạo thành một tế đàn nhỏ bằng xương trắng đầy thần bí.

Một tòa tế đàn thế nhưng cần phải gồm nhiều người cùng nhau giữ gìn, mỗi người giữ lấy một phần, như thế đủ chứng minh chúng có can hệ trọng đại như thế nào rồi, bởi vì nắm giữ nó thì có thể tiến vào trong Đế quan, không thể có bất kỳ chuyện gì sai lầm.

Mấy người này khống chế, tế đàn xương trắng phát sáng.

“Vù!”

Tất cả mọi người đều bị tiên quang bao phủ rồi biến mất ngay tại chỗ, cùng nhau tiến vào trong tòa thành khổng lồ này.

Cổ địa tối tăm tạo thành dừng dải khói đen, khắp nơi là hài cốt, đây chính là cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy được, bàn chân dẫm đạp bên trên là rất nhiều xương cốt đều hóa thành những cốt phấn màu trắng.

Ngoài ra, còn có một vài tinh hài*!

(*): Xác của các ngôi sao.

“Là trong thành ư?” Mấy người ngạc nhiên, dáng vẻ hoàn toàn khác xa như mình tưởng tượng.

“Đây cũng chỉ là ngoại thành mà thôi, còn có nội thành nữa!” Một ông lão chỉ về trước.

Vài ông lão cùng nhau lấy ra từng mảnh xương vàng không đồng nhất và ghép lại với nhau, hình thành nên một tế đàn hình tròn, nó trở thành một chiếc chía khóa mở ra thông đạo tiến vào bên trong nội thành.

Ầm!

Rốt cuộc thì bọn họ cũng đã tiến vào trong Đế quan, vừa mới xuất hiện thì đã có vô số thần niệm vô cùng mạnh mẽ dò xét tới, tựa như là Ma vương đầy khủng khiếp đang áp chế khiến người người run sợ.

Đây là cường giả bên trong Đế quan!

Nơi này vẫn thiếu đi sức sống, một vài tinh thể to lớn chắn ngang trên mặt đất, có chút tu sĩ ngồi ngay ngắn như tượng đá xếp bằng bên trên, trên người bọn họ dính đầy bụi trần, không biết đã tọa quan bao nhiêu năm rồi.

Còn có, trên thân thể của vài người mọc đầy cỏ dại, khí tức sinh mệnh yếu ớt, là đang kết tử quan.

“Không hề giống như trong tưởng tượng!” Yêu Nguyệt công chúa than thở.

Một trăm tu sĩ trẻ tuổi đồng loạt quan sát cảnh tượng bên trong nội thành, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Đây cũng chỉ là một phần nhỏ thôi, nội thành mênh mông to lớn vô cùng, từ từ rồi các ngươi sẽ hiểu rõ thôi.” Một ông lão nói.

Những người trước mắt này, đều sống dở chết dở, rất nhiều năm không hề động đậy, bởi vì bọn họ chính là nhóm người phụ trách bảo vệ khúc tường thành này.

“Đi, tiến vào nơi sâu trong nội thành!” Một vị kỳ nhân dẫn đường, dưới chân chợt xuất hiện một đại lộ kim quang dẫn hơn trăm tu sĩ cùng nhau lên đường.

Kim quang trải rộng với tốc độ cực nhanh, có thể vượt qua các tinh vực thế nhưng lại tốn rất nhiều thời gian ở trong nội thành này, như vậy có thể thấy được sự rộng lớn của nơi này.

Trên đường đi mọi người đều chấn động vô cùng, nhìn thấy đều là những thứ kinh người.

“Đó không phải là Thôn Thiên thú à, không phải nó đã tuyệt chủng ư, sao lại có thể thấy ở trong Đế quan này chứ!” Tào Vũ Sinh thán phục.

Một con thú khổng lồ đang gặm một khối vẫn thạch cỡ bự trên trời cao, hình thể của nó quá to lớn, che kín cả bầu trời.

“À, trong thành còn có mấy chục con nữa, đều là những chiến thú rất đáng gờm đó, là của một vài kỵ sĩ cực kỳ mạnh mẽ.” Một lão kỳ nhân bên trên đại lộ kim quang nói.

Quả nhiên mọi người đều thấy được, bên trên lưng của một con Thôn Thiên thú có một vị kỵ sĩ, thân mang giáp trụ đầy vô tình lạnh lẽo, người này ngồi ngay ngắn tựa như đã tọa hóa vậy.

Hắn đang chăm sóc tọa kỵ của mình, sử dụng những ngôi sao để nuôi dưỡng chúng!

Tất cả mọi người thấy vậy thì chẳng biết nói gì nữa.

Tiếp đó không lâu thì bọn họ nhìn thấy được một người đàn ông trung niên với mái tóc thưa thớt đang luyện bắn tên, mỗi lần bắn thì đều nhắm về trời cao, mũi tên đen kịt đầy lạnh lẽo, nhìn qua cũng chẳng hề có chút đặc biệt nào.

“Mục tiêu của hắn là gì thế, tại sao lại bắn về phía vực ngoại vậy không biết?” Trường Cung Diễn nhỏ giọng nói, bởi vì hắn cũng là cung thủ.

Một vị lão nhân bên trên đại lộ kim quang than thở: “Hắn là một trong thập đại Thần Tiễn thủ của Đế quan nội, các ngươi biết hắn đang bắn gì không, là một ngôi sao của tinh vực khác, dù cho có xa đi nữa thì một tên cũng có thể bắn nát một ngôi!”

Thời khắc này, đám trẻ tuổi chỉ biết trợn tròn mắt, lúc nhìn về phía người đàn ông trung niên này thì chợt lộ vẻ kính sợ, đây là cao thủ Tiễn đạo đáng sợ tới mức nào?

Bên trên con đường sau đó, sinh cơ dần dày hơn, lần lượt xuất hiện những thảm thực vực xanh um cùng với rất nhiều dãy núi.

Nhưng làm người khác kinh ngạc nhất chính là, rất nhiều ngọn núi trong thành này đều là tinh thể, là bị đánh rớt từ ngày xưa và chúng hóa thành những ngọn núi khổng lồ to lớn.

Đám tu sĩ trẻ tuổi chẳng biết nói gì hơn, nơi này thật sự có quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Phía trước cũng không còn tối tăm nữa, hoàn toàn giống với thiên địa ở ngoại giới, cỏ cây um tùm, dãy núi uốn lượn, từng tòa linh sơn một cùng với những thác nước bao la.

“Đây cũng chẳng hề giống một tòa thành gì cả, mà là như một thế giới lớn vậy.” Một tu sĩ trẻ tuổi cảm thán.

“Chỉ vì, tòa thành trì này quá lớn!” Một kỳ nhân đáp lại.

Đột nhiên nơi xa rung lên bần bật, mấy chục con hung thú lao vút, mỗi một con đều to lớn vô biên, nếu không phải là Đế thành mà là một tòa thành khác thì mặt đất sớm đã bị sụp lún rồi.

Mỗi một con đều cao tới mười vạn trượng, lớn tới mức đủ dọa khiếp người.

Bên trong có cả loại cự hung Thôn Thiên thú, còn có những con thú khổng lồ có thể đặt ngang hàng với nó, thậm chí còn hung mãnh hơn nữa.

Mỗi một con hung thú đều đang chở một vị kỵ sỹ đầy mạnh mẽ, ngoài ra còn có rất nhiều thi thể, đó chính là những tù binh còn sống sót, máu tươi rơi vãi, lao vút lướt qua.

“Đó là gì?”

“Đại kỵ sĩ rời khỏi thành, bọn họ đi giết một vài kẻ địch và bắt lấy tù binh, vừa khéo nay trở về.” Một lão kỳ nhân trên đại lộ kim quang nói.

“Cái gì, đó là đại kỵ sĩ giao thủ cung với cường địch dị vực?” Rất nhiều người ngây ngẩn, bên trong Đế thành Biên Hoang này có một nhóm mãnh nhân như thế nào lại lại cường thế như vậy.

Nên biết, những tin tức mà bọn họ biết được đều là những tin tức rất xấu, ở nơi biên cương Đại Xích Thiên, chính ngay những vị chí tôn tiền bối của cửu Thiên cũng gặp phải thảm bại.

“Có thắng tất nhiên sẽ có thua.” Lão kỳ nhân thở dài.

Quả nhiên, không lâu sau thì bọn họ gặp phải đội nhân mã tới mấy cả vạn, trong đó phân nửa đang giơ cao quan tài, trên người tràn ngập vết máu.

“Chết nhiều người như thế luôn ư?!”

“Uhm, đây chỉ là có thể mang thi thể về, nếu không sẽ còn nhiều hơn nữa.” Lão kỳ nhân than thở.

Viện quân cửu Thiên thập Địa lần trước đã tới nên chiến sĩ trong thành này tăng lên rất nhiều, chỉ là thương vong mỗi ngày lại đáng sơ như vậy.

Nhất thời, tu sĩ trẻ tuổi đều trầm mặc.

Rất lâu sau bọn họ đã tiếp cận được trung tâm nội thành, thế nhưng vẫn chưa hề tiến vào trong, bởi vì nơi đó là một khu cấm địa, sinh linh bình thường không thể đặt chân vào.

Từ xa có thể thấy được, nơi đó có một thân cây khô to lớn còn hơn cả núi cao tinh hài, mặc dù nó đã gãy vỡ thế nhưng vẫn to lớn vô cùng.

Khí hỗn độn đầy mãnh liệt cuộn quanh khiến nơi ấy mơ hồ mông lung, thế nhưng vẫn có thể thấy được một phần của cọc gỗ to lớn ấy.

Nó không hề có chút sinh cơ nào, đã chết đi không biết bao nhiêu vạn năm rồi.

Trong lúc vô tình, ở giữa những khe hở trên vỏ cây già khô nứt ấy sẽ tản ra một vài tia chớp màu đen, thế nhưng nó lại chẳng hề có chút tiếng động nào mà chỉ lấp lánh nơi ấy.

“Điện bất hủ!” Một lão kỳ nhân than thở.

“Cọc gỗ này… đã xảy ra chuyện gì?” Thạch Hạo lên tiếng, bởi vì trong nội tâm của hắn cảm thấy vô cùng run sợ.

“Nghe đồn, đây là di hài của một vị cao thủ vô thượng, khi còn sống là một gốc cây và sau khi chết đi thì để lại một cọc gỗ này, hiện tại bên trong vẫn có sức mạnh lôi điện của Bất Hủ dị vực đang tàn phá bừa bãi.” Lão kỳ nhân này đáp.

“Cũng không có chút lời đồn cụ thể hơn sao ạ?” Thạch Hạo tiếp tục hỏi.

“Rất nhiều, thật sự là quá nhiều, có người nói, Tiên thụ vẫn chưa chết, sẽ có một ngày lại nảy mầm mọc rể, vẫn có thể thức tỉnh. Cũng có người nói, là nó tự chém bản thân, đang xông tử quan thế nhưng lại thất bại. Còn có người nói, thân phận của nó đáng sợ vô cùng, chính là Tế linh mạnh mẽ nhất của kỷ nguyên Tiên cổ.” Lão kỳ nhân này nói.

Thạch Hạo thất thần, kinh ngạc nhìn về gốc cây khô héo ấy.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thế Giới Hoàn Mỹ

Score 7.9
Status: Completed Author:
Kể về quá trình trưởng thành của một đứa trẻ trời sinh Chí Tôn cốt (đứa bé này tương lai có thể sánh vai cùng hung Thái cổ được trời ưu ái, có thể chinh chiến với Chân Hống, Kim Sí Đại Bàng có huyết mạnh tinh thuần đến hoàn mỹ, Nguyên thủy bảo thuật của nó sẽ danh chấn thiên hạ, được ghi khắc vào lịch sử của Nhân tộc). Nhưng làm sao có thể dễ dàng đến vậy, chính vì chí tôn cốt của mình lại khiến hắn bị người thân hãm hại, rút xương đổi cốt, trở thành phế nhân, phải lánh nạn ở một thôn sơn hẻo lánh. Hắn liên tục gặp phải khó khăn trắc trở, mọi thứ không hay đều không ngừng giáng xuống, dường như lần nào cũng làm hắn sống đi chết lại.Nhưng chính những lần chiến đấu vào sinh ra tử ấy đã tôi rèn bản lĩnh của hắn, giúp hắn giành được địa vị, tiếng nói cho bản thân, đồng thời bảo vệ được quê hương thân hữu. Truyện ban đầu khá hài hước về cái tính trẻ con của Thạch Hạo nhưng về sau lại quá bi đát, đạt tới cảnh giới nào thì gặp kẻ thù cảnh giới lớn hơn săn giết, người thân anh em huyết tế để chiến đấu cùng. Những trích đoạn chiến đấu cực kỳ thảm liệt, đọc mà cảm giác như muốn nhập tâm vào từng trận đánh luôn vậy.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset