“Ngươi dùng thứ gì để trao đổi?” Tiên dược khinh khỉnh hỏi, nó không cảm thấy Thạch Hạo sẽ có vật gì quý hiếm để mang ra trao đổi.
“Lá của Trường Sinh thụ, bọn họ có muốn hay không?” Thạch Hạo hỏi.
Lão dược cuống lên, nói: “Ngươi dám có ý đồ với ta, ta liều mạng với ngươi!”
“Đừng tưởng rằng mỗi mình ngươi có lá tiên dược nhé, ta cũng có.” Thạch Hạo bình tĩnh nói.
“Ngươi cũng có?” Lão dược ngạc nhiên.
Thạch Hạo mở lòng bàn tay, quả nhiên bên trong có một chiếc lá mơn mởn, tinh khí hừng hực mang theo hương thơm ngát thấm ruột thấm gan.
“Ta… muốn giết ngươi!” Nếu như lão dược có gương mặt như con người thì chắc chắn lúc này sẽ đen xì, bởi vì lá cây này là của nó, là trước đây không lâu Thạch Hạo đã đạt được.
Cũng chính vì chiếc lá này nên Thạch Hạo mới có thể khóa chặt khí tức của nó, và đuổi sát tới đây.
“Đạo huynh, có thấy thứ gì lọt vào mắt không?” Tam Tạng hỏi.
“Đang xem thôi!” Thạch Hạo không nói chuyện với tiên dược nữa, hôm nay quả là một cuộc lữ trình đầy kỳ lạ của hắn, lại làm bạn với Táng sĩ ở ngay bên trong thế giới dưới lòng đất này.
“Ngươi cảm thấy trên người ta có món gì đáng giá để trao đổi không?” Thạch Hạo hỏi Trường Sinh thụ, hắn âm thầm dùng thần niệm tạo ra hình dáng của một vài đồ vật.
“Đều là pháp khí cả, không thể nào sánh được với binh khí mai táng của bọn họ đâu, uy lực kém xa.” Lão dược nói.
Việc này khiến Thạch Hạo tương đối giật mình, vừa nãy hắn dùng thần thức biến hóa ra một vài binh khí, thế nhưng không ngờ lại nhận được lời chê bai như vậy của tiên dược, binh khí của Táng sĩ hoàn toàn vượt xa pháp khí của sinh linh trên mặt đất?
Có một vài thứ Thạch Hạo không có lấy ra tránh việc bại lộ, tỉ như kiếm thai Đại La chẳng hạn.
Thế nhưng, thật sự hắn muốn đổi lấy một vài thứ, vậy dùng thứ gì để đổi đây?
Rất nhanh trong lòng hắn chợt động, hắn lấy ra những hạt cát với đủ mọi màu sắc, tất cả đều lấp lánh tỏa ra điềm lành, hắn tin chắc dù thứ này xuất hiện thì cũng không ai hoài nghi hắn.
Đây chính là Vạn Vật thổ!
Lúc ở dãy núi Thần dược thì ngay cả cặp mắt của Táng sĩ cũng phải lóe lên, rất khát khao với thứ này.
“Vật này… cho ta!’ Nếu như tiên dược mà có mắt thì chắc chắn đã đỏ bừng rồi
Vạn Vật thổ là gì, nữ Táng sĩ từng nói qua, là một trong những Táng thổ quý báu nhất, được sinh ra ở Táng vực, người bình thường đừng nói là đạt được, dù là thấy cũng chưa từng thấy qua!
“Vật này có thể đổi được không?” Thạch Hạo hỏi.
“Tất nhiên là có thể rồi, đây là thứ thuộc về Táng vương!” Lão dược đáp, thực vật như nó nếu như có thể cắm rễ bên trong Vạn Vật thổ thì sẽ sinh trưởng cực kỳ nhanh, đạt được chỗ tốt cực kỳ lớn.
Thạch Hạo giật mình phát hiện, Vạn Vật thổ này còn muốn quý giá hơn cả tưởng tượng của hắn, loại đất này không ngờ lại có thể đổi lấy một nhúm máu khô kia!
“Quá lời, đừng thấy nhúm máu này mất hết linh tính rồi xem thường nhé, nó có tác dụng rất kỳ lạ, chủ cửa hàng này hình như chưa trải đời nhiều đồng thời khi thấy loại đất thuộc riêng về Táng vương nên đã mất đi lý trí, liều lĩnh trao đổi với ngươi đó.” Lão dược bình phẩm.
Dưới góc nhìn của hắn, nhúm máu đen thùi lùi này có giá trị còn cao hơn cả Táng thổ, là bảo vật mai táng hiếm thấy trên đời!
Trong mắt tiên dược, chính những tên Táng sĩ hoàng kim kia cũng không phát hiện ra giá trị của nhúm máu ấy, xem như Thạch Hạo đã tìm được vận may.
Cách đó không xa, sau khi những Táng sĩ kia nhìn thấy Thạch Hạo lấy ra Vạn Vật thổ thì có vài người lộ vẻ khác thường, bọn họ vốn có chút hoài nghi Thạch Hạo thì giờ thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ngoại giới làm sao sở hữu được loại vật này chứ? Chỉ có Táng vương mới có thể chiếm được!
Dưới cái nhìn của bọn họ thì Thạch Hạo xứng đáng với cái tên Táng sĩ hoàng kim, tới từ gia tộc Táng vương, thân phận bối cảnh cực kỳ đáng sợ, có thể sánh vai cùng Tam Tạng, Thần Minh.
Thạch Hạo thông qua thần sắc của bọn họ thì cũng hiểu được, rõ ràng những Táng sĩ này đã bỏ đi những nghi ngờ cuối cùng.
“Cục đá này cũng không tệ lắm, nếu như ngươi đi Vực mai táng thì sẽ có tác dụng lớn đó.” Lão dược chỉ điểm Thạch Hạo.
Bên trên sạp hàng có một cục đá rất bình thường bị một ít vật tạp nham che khuất, chỉ lộ ra một phần nhỏ, nó có màu vàng sẫm, không thấy chút thần kỳ nào.
Chỉ là có rất nhiều vết sọc, nếu như nhìn kỹ thì tựa như là bộ mặt của một ít ác quỷ đã bị vỡ nát, nếu như có thể ghép lại thì sẽ có năm khuôn mặt.
“Nó có giá trị gì?” Thạch Hạo chẳng nhìn thấy điểm bất phàm nào từ nó.
Nhúm máu kia cũng có chút bắt mắt, khả năng là xuất xứ từ đại nhân vật vô thượng, thế nhưng cục đá này ngoại trừ bên trên có các vằn mặt quỷ thì còn có tác dụng gì?
Thạch Hạo cầm lên rồi cảm ứng thật cẩn thận, cũng chẳng hề phát hiện ra chỗ đặc biệt nào.
“Không sinh ở Mai Táng vực thì sẽ không hiểu được đâu, đây là Táng thạch, có sức mạnh kỳ dị, phàm là Táng sĩ thì đều biết cả, Táng thạch có mặt quỷ thì cũng được, thế nhưng cũng không tính là bảo vật mai táng.” Tiên dược nói.
“Vậy ngươi xúi ta đổi lấy làm gì, ngươi cảm thấy Vạn Vật thổ trong tay ta rất nhiều à?” Thạch Hạo không hài lòng.
Trên thực tế, Vạn Vật thổ trên người hắn cũng không ít, ít nhất xuất ra thêm vài hạt cát óng ánh nữa thì cũng không xót gì.
“Đây cũng chỉ là Táng thạch có năm gương mặt quỷ trong mắt người thường thôi, thực ra nó có tới tận chín gương mặt quỷ lận, tuyệt đối là bảo vật mai táng, giá trị liên thành đó.” Tiên dược nhắc nhỏ.
Thạch Hạo cảm thấy chóng mặt, gì mà Táng thạch mặt quỷ chứ, cơ bản hắn chẳng biết lợi ích gì từ nó, vật này còn chia ra các gương mặt quỷ nữa ư?
Hắn cầm trong tay rồi lật tới lật lui quan sát, dù vậy cũng chẳng nhìn thấy điểm phi phàm gì cả.
“Vật này mà được cho là đồ vật hi thế?” Hắn rất hoài nghi, lão dược làm sao lại tốt tính giúp hắn tìm bảo bối chứ.
“Ta sợ lúc ngươi tới Vực mai táng, bởi vì không có binh khí mai táng thích hợp trong tay mà tiết lộ thân phận thôi, hiện tại sở hữu một lần hai bảo vật mai táng đã đủ khiến khắp nơi kiêng kỵ rồi.” Tiên dược nói.
“Ồ, cục Táng thạch mà Hoang huynh cầm nơi tay có thể cho ta nhìn chút được không?” Đúng lúc này thì Thần Minh đi tới, cặp mắt to trong veo chớp chớp, mái tóc dài đỏ rực tung bay, trông rất là lẳng lơ.
“Nhanh nhanh tí đi, đưa cho chủ sạp một ít Vạn Vật thổ, mau thu lấy, Trường Sinh dược ở bên cạnh cô gái kia cũng đã nhìn ra được ngọn ngành như ta đó!” Lão dược thúc giục.
Trong lòng Thạch Hạo hơi động, quả nhiên, cây Trường Sinh dược màu tím bên người Thần Minh chợt bốc lên khí tím, tựa như là một đạo nhân đang ngồi xếp bằng kết bạn với chín tầng ánh sáng, thần thánh dị thường.
Thạch Hạo mỉm cười đưa cho chủ sạp một ít Vạn Vật thổ xem như đã thành công trao đổi, lúc bấy giờ mới đưa cho Thần Minh quan sát.
Đôi mắt đẹp của Thần Minh hơi híp lại, tinh quang hừng hực chớp mắt thu lại, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Xem ra, vận may của đạo huynh thật sự không nhỏ mà, Táng thạch chín mặt trong truyền thuyết không ngờ lại xuất hiện ở nơi này, ta đúng là bất cẩn mà, cứ thế để sượt qua người.”
Nàng thừa nhận rằng mình đã bỏ qua một bảo vật hi thế đã khiến Thạch Hạo chấn động trong lòng, lão dược quả nhiên nói sự thật.
“Cái gì, một cục Táng thạch chín mặt?” Những người khác cũng giật mình, dù cho là Táng sĩ hoàng kim cũng phải thay đổi sắc mặt, tất cả đều vây quanh và quan sát.
Thạch Hạo mỉm cười làm ra vẻ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại ngập tràn sương mù, hắn chẳng hề hay biết gì về cục đá này, tới cùng nó có lợi ích gì?
Hắn cảm thấy, về sau cứ vứt cho Đả Thần Thạch ăn!
“Đi thôi, chúng ta đi Vực mai táng.” Tam Tạng đi tới.
“Cũng nên lên đường thôi.” Thần Minh gật đầu.
“Nơi đây không còn báu vật nào khác nữa à?” Thạch Hạo âm thầm hỏi Trường Sinh dược.
“Chiếc ván đóng quan tài mục nát kia cũng không tệ.” Lão dược đáp lại.
“Cái đó… bỏ đi.” Thạch Hạo dị ứng.
Đoàn người rời đi nhưng cũng có một số người tiếp tục ở lại khu chợ trời này, cơ bản không có dự định tới đó, mục đích của bọn họ là để giao dịch các loại binh khí mai táng mà thôi.
Quả nhiên, cái gọi là Vực mai táng cách nơi này không xa, hay có thể nói là rất gần.
Không tới năm trăm dặm, với những tu sĩ cấp bậc như này thì được cho là trong gang tấc mà thôi.
Bên dưới khu vực này có một lối đi dẫn thẳng tới nơi ấy, không lâu lắm thì bọn họ đã tới gần.
Mặc dù là bên dưới lòng đất thế nhưng phía trước cũng rất là trống trải, ngoại trừ một vực đen ngòm ra thì toàn là sương mù hỗn độn bao phủ khắp lòng đất, tựa như đi tới phần cuối của thế giới vậy.
Phía trước, một cái vực cực kỳ rộng lớn tối om, khi tới gần thì khiến người khác như muốn nghẹt thở, linh hồn muốn rời khỏi thân thể, muốn tiến thẳng vào trong vực lớn đen tối đó.
“Sắp mở ra rồi, đề phòng thật cẩn thận, các loại binh khí mai táng sẽ phun trào khỏi nơi ấy, sẽ vô cùng đáng sợ đó!” Tam Tạng nhắc nhở.
Mọi người dừng lại chứ không tiến lên tiếp nữa, ai nấy cẩn thận quan sát.
“Ngươi có thể vào Vực mai táng à, nhờ vào đâu thế?” Thạch Hạo âm thầm hỏi Trường Sinh dược, nên biết, tiên dược chẳng có chút sức chiến đấu nào thì làm sao có thể tiến vào trong cái vực lớn đầy khủng khiếp như thế chứ?
Dựa vào cảm giác thì hắn biết khu cổ địa này có lai lịch rất ghê gớm, bên dưới chắc chắn sẽ rất khủng khiếp.
“Khi tiên dược thai nghén ra thì sẽ có Trường sinh tuế nguyệt luân, mà thôi, nói rồi ngươi cũng chẳng hiểu đâu!” Nó bỉ ổi nói.
Thạch Hạo thật sự chẳng biết nói gì nữa, hôm nay cây thuốc này liên tục tỏ vẻ ngạo mạn, hắn kỳ kèo nói: “Ta đang nghĩ, sau này sẽ hấp hay luộc ngươi đây?”
“Ngươi… dám có mưu đồ gì với ta?” Lão dược sợ hãi.
“Đúng rồi, chiếc rương gỗ mục kia hay là giao cho ta cầm đi, chút nữa ngươi sẽ vào Vực mai táng rồi, coi chừng làm mất thì toi.” Đang nói chuyện thì Thạch Hạo lái sang chuyện này, rất tự nhiên và cũng đầy kiên quyết chiếm chiếc rương gỗ mục vào tay mình.
Lão dược vô cùng không cam, rất muốn phát tiết thế nhưng nó không có thực lực đó, đồng thời hai người cũng đang hợp tác với nhau, nếu như la làng lên thì sẽ lộ ra sơ hở ngay.
“Chiếc rương này dù ngươi cầm cũng không hiểu được, nó chỉ hữu dụng với ta thôi!” Nó không cam lòng nói.
“Ồ, vậy thì chờ ngươi trở về từ Vự mai táng rồi cùng nhau nghiên cứu cũng được!” Thạch Hạo quyết đoán từ chối, chiếc rương này là mục tiêu lớn nhất của hắn, hiện tại rốt cuộc cũng đã vào tay.