“Nơi khởi nguồn?” Thạch Hạo không hiểu lắm, là một nơi khởi nguyên như thế nào?
Nhưng mà, hắn cũng không thể nào hỏi thẳng Tam Tạng cùng Thần Minh được, chỉ có thể âm thầm giao lưu và hỏi Trường Sinh thụ mà thôi.
“Có quan hệ với sự khởi nguồn của Táng sĩ, nghe đồn, sự xuất hiện của bọn họ rất là phức tạp và cũng rất là kinh người!” Tiên dược âm thầm đáp.
Việc này khiến Thạch Hạo kinh hãi, về phần khởi nguồn cùng ra đời của Táng sĩ còn có cách nói nào khác nữa à, hoàn toàn khác với những tộc quần khác ư?
“Nhất định phải đi vào, nếu như thành công thì tương lai chúng ta sẽ trở thành Táng vương, trở thành tồn tại chí cao!” Thần Minh kích động, mái tóc dài đỏ đậm phất phới, con mắt sâu lắng mở thật to.
Tam Tạng cũng phấn khích không kém, hoàn toàn khác với vẻ thận trọng như trước đây, mái tóc vàng lấp lánh tựa như thái dương ngang trời, hắn nắm chặt nắm đấm, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ.
“Chúng ta cùng liên thủ, xông vào!” Tam Tạng nói.
Cung điện cổ này rất rộng rãi, mấy chục cây trụ to lớn màu trắng nhạt đứng vững phía trước, lộ ra vẻ trang nghiêm cùng thần thánh, đồng thời mang theo những vết tích loang lổ của thời gian.
Cung điện này chí ít phải tồn tại một hai kỷ nguyên rồi, thế nhưng vẫn chưa hề sụp đổ, chỉ cần điều này cũng đã nói rõ tất cả rồi.
Nó được xây dựng từ nham thạch khổng lồ, mỗi một tảng đá đều bị thời gian đánh trôi đi ánh sáng lộng lẫy, tựa như bị ma sát qua, dù sao thì cũng đã bị phong hóa thế nhưng chúng lại vững vàng như trước, nếu có thì cũng chỉ có chút vẻ nặng nề cùng tang thương của thời gian mà thôi.
Nham thạch cũng không sáng bóng thế nhưng cung điện này lại tỏa ra làn ánh sáng mờ ảo, ánh sáng này cũng không hề chạm tới nham thạch mà chỉ vờn quanh bên ngoài cung điện mà thôi.
Cung điện khổng lồ rất cổ địa, phản phác quy chân.
Mà ánh sáng thần thánh bên ngoài thì lại càng tăng thêm vẻ thần bí của nó.
“Có thể tiến vào ư?” Thạch Hạo hỏi.
Lúc này bọn họ đã đi tới trước cung điện và cảm nhận được một loại sức mạnh thần bí, luồng ánh sáng kia không hề thương tổn người khác thế nhưng lại cách trở bước tiến của bọn họ.
Bên dưới thềm đá trước đại điện có rất nhiều bột phấn, có trắng có đen chẳng hề giống nhau, chúng đều mang theo âm khí.
Đây vốn là một vùng đất thần thánh thế nhưng phía dưới thềm đá lại kỳ dị như vậy.
“Tro tàn do cường giả tan xương nát thịt lưu lại!” Tam Tạng nói ra phán đoán của mình.
Bởi vì, trước khi tới đây thì hắn đã tìm hiểu qua rất nhiều sách cổ, và biết được một chút bí ẩn nơi đây.
Thạch Hạo kinh ngạc, ngay ở lối vào hang cổ này thì đã đầy gian nan rồi, thiếu chút nữa thì hắn đã bỏ mạng, vả lại hai Táng sĩ hoàng kim này nếu như không phải có bùa hộ mệnh thì chắc chắn cũng đã chết dưới ánh sáng tử vong kia.
“Có nhiều cường giả thời cổ đại tới đây như vậy luôn à.” Thạch Hạo cảm thán.
“Các đại hiền tiền bối vì theo đuổi huyền bí chung cực, chẳng hề sợ sinh tử.” Thần Minh nói.
Nơi đây không hề tầm thường chút nào, nếu muốn đi vào thì khẳng định rất gian nan, hiện tại bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu thăm dò mà thôi.
“Liều mạng, nếu có thể tiến vào thì nói không chừng tương lai sau này chúng ta sẽ là ba vị Táng vương, trở thành ba vị bá chủ của Táng vực, các ngươi có dám xông vào không?” Thần Minh tuy rất xinh đẹp quyến rũ, quốc sắc thiên hương, thế nhưng lúc này lại rất hào hứng, lời nói vang vọng, muốn là người đầu tiên xông về trước.
“Đương nhiên phải liều một phen rồi, vận dụng hết mọi thủ đoạn!” Tam Tạng gật đầu.
Thạch Hạo chẳng hề tình nguyện chút nào, nếu như không có nguy hiểm gì thì đương nhiên hắn sẽ tới thăm dò, tìm kiếm thời cơ để bản thân trở nên mạnh mẽ.
Nhưng vào lúc này, nơi đây cực kỳ nguy hiểm, vả lại còn có quan hệ với nguồn gốc của Táng sĩ, việc này cũng chẳng hề có ý nghĩa lớn gì với hắn cả, hắn hoàn toàn không muốn vào trong.
“Để ta suy nghĩ chút đã!” Hắn nói vậy, tiên dược cũng nói thế với hắn, nó không muốn đi vào.
“Vậy ta lên trước đây!” Thần Minh khẽ mỉm cười rồi nhấc chân về trước, trên người lấp lánh giáp trụ thần thánh, đồng thời nơi trán xuất hiện một mặt dây chuyền kỳ dị.
Xoẹt!
Chỉ giây lát thì cánh cửa của cung điện cổ phát sáng, bậc thang dâng lên khí lành vạn trượng nhấn chìm lấy nơi đó, khủng khiếp vô cùng.
“A…” Thần Minh hét lớn, tựa hồ đang nhận lấy cơn đau đớn không thể nào tưởng tượng nổi.
Răng rắc!
Mặt dây chuyền nơi mi tâm của nàng vỡ nát thế nhưng vô số hoa văn cũng đang lan tràn bao trùm lấy nàng, bảo vệ chân thân của nàng.
“Cái gì, đó là khí tức của Táng vương!’ Trường Sinh thụ kinh hãi.
Mặt dây chuyền kia có vấn đề cực lớn, nó ẩn giấu sức mạnh của Táng vương, lúc này hóa thành hoa văn bí ẩn che chở lấy Thần Minh.
Nàng lảo đảo tiến bước vào trong cung điện cổ kia!
Cũng trong lúc đó thì Thạch Hạo cảm nhận được điểm dị thường, gợn sóng nơi đây trở nên kịch liệt, cả tòa cung điện cổ tựa như một con quái vật khổng lồ đang thức tỉnh.
“Ta cũng tới.” Tam Tạng quay đầu nở nụ cười đầy hòa ái với Thạch Hạo, thế nhưng lại rất là kỳ lạ.
Ngay cả lúc này mà bọn họ còn cười được ư?
Tam Tạng thì càng trực tiếp hơn, hắn lấy ra một tờ pháp chỉ đầy khủng khiếp, khí tức phát ra khiến người khác khó có thể lý giải được, hàng ngàn hàng vạn ký hiệu lao ra tựa như đao kiếm cùng ngân vang.
“Pháp chỉ Táng vương!” Trường Sinh dược kinh hãi tới biến sắc, hơn nữa, nó cho rằng tờ pháp chỉ đại đạo kia chính là do Táng vương vẽ thành.
Ầm!
Hào quang trên bậc thang ấy bị tách ra, nơi ấy xuất hiện một khe hở và Tam Tạng vọt vào trong, tuy rằng thân thể lắc lư, cơ thể tràn đầy vết máu thế nhưng hắn đã thành công tiến vào.
“Hai người này đều đã chuẩn bị cả, đều có Táng vương đầy mạnh mẽ hậu thuẫn hết!” Trường Sinh thụ nói.
Thạch Hạo xoay người rời đi, hắn cũng chẳng hề muốn tham dự vào chuyện này chút nào, trên người hai người đó đều có bí bảo Táng vương, có thể bảo vệ thân thể, nếu như hắn xông qua một cách bậy bạ thì chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng mà, sự tình nằm ngoài dự liệu của hắn lại phát sinh!
Gợn sóng của cung điện cổ càng kịch liệt hơn, nơi bậc thang tràn ra vô số làn khí lành, tiếp đó là xoay tròn và hóa thành một vòng xoáy vàng óng nuốt chủng mọi thứ.
“Không xong!”
Thạch Hạo hét lên đầy sợ hãi, tuy rằng hắn dùng mọi khả năng nhưng vẫn bị vòng xoáy màu vàng óng ấy bao phủ và hút vào bên trong.
Nếu như bị cuốn vào trong ấy và không có những pháp khí của Táng vương ban tặng thì nhất định phải chết!
Rốt cuộc thì Thạch Hạo cũng biết vì sao Thần Minh lẫn Tam Tạng đều mỉm cười đầy kỳ lạ như vậy, bởi vì hai bọn họ sớm đã dự liệu được hắn sẽ bị cưỡng ép cuốn vào bên trong.
Nơi đây có không ít bí mật mà hắn không biết, thế nhưng hai người kia lại hiểu rõ.
“Leeng keeng!”
Thạch Hạo nhanh chóng mở ra chiếc đỉnh tiên kim màu đen kia, nó từ chiều cao bằng nắm đấm nhanh chóng hóa lớn rồi cuốn lấy Thạch Hạo lẫn Trường Sinh dược vào trong, tiếp đó là đậy kín nắp lại.
Đồng thời, hắn cũng lấy ra Vạn Linh đồ, kiếm thai Đại La, thủ thế chờ đợi!
“Boong!”
Có thể nghe được tiếng vang đầy giòn giã truyền tới, tiếp đó là tiếng nổ vang rền, khí lành ở bên ngoài xuất hiện lên tới hàng ngàn hàng vạn tia không ngừng oanh kích chiếc đỉnh tiên kim, tiếp đó là Thạch Hạo cảm giác trời quay đất cuồng, vòng xoáy màu vàng óng kia rung rung như muốn phân giải chiếc đỉnh.
Quả nhiên, chiếc đỉnh tiên kim đã không thể nào chịu nổi nữa, dù sao thì nó sớm đã rạn nứt và như muốn bị phá hủy từ lâu.
Lúc này, xuyên thấu qua những khe nứt kia thì có thể thấy được từng tia ánh sáng hừng hực xông vào, cứ thế nhấn chìm bên trong chiếc đỉnh.
Thạch Hạo dùng mọi khả năng, dùng toàn bộ bảo thuật chống đỡ lại.
Thế nhưng đây cũng không phải là cuộc đối đầu cùng cấp độ, chỉ vừa mới tiếp xúc thì xương cốt trên cơ thể hắn vang lên đùng đùng, mấy chục khúc xương đều gãy vỡ.
Đồng thời, huyết nhục của hắn tựa như muốn nổ tung!
Hắn vung mạnh kiếm thai Đại La về trước, tay cầm Vạn Linh đồ tiến hành chống cự.
Nhưng mà, hào quang hừng hực kia có khắp mọi nơi, lần đầu tiên Vạn Linh đồ mất đi hiệu lực.
Bởi vì, đây cũng không phải công kích chính diện mà là ở khắp mọi nơi, tia sáng kia hóa thành những gợn nước nhấn chìm nơi đây.
Vù!
Vào thời khắc mấu chốt thì kiếm thai Đại La run rẩy và phát ra ánh sáng phi tiên, đồng thời đẩy lui những làn khí lành ấy.
Thế nhưng, việc này lại đưa tới công kích càng khủng khiếp hơn, những luồng sáng này tựa như ngưng tụ trở thành dòng sông cấp tốc trút xuống, độ đậm đặc càng tăng mạnh.
Vù!
Âm thanh rung lắc vang lên tựa như có cuồng phong gào thét, kiếm thai Đại La tự mình lơ lửng lên, ngoại trừ mưa ánh sáng phi tiên ra thì còn dị tượng khác nữa!
Ở phía trên có một sinh linh hình người đang phi tiên, mưa ánh sáng lan tỏa khắp đất trời, quá rực rỡ, chói mắt tới mức không cách nào mở mắt ra được.
Ở phía trước, từng khu Mai táng cổ xuất hiện, vô số ngôi mộ màu đỏ sậm, không biết chôn lấp bao nhiêu sinh linh.
Dưới ánh chiều tà mờ mịt nhuốm máu ấy có một sinh linh hình người đang ngồi bên trên một quan tài bằng đồng trông có vẻ lờ mờ và cô lương.
Máu tươi đang lan chảy trở thành một dòng sông không ngừng tràn ra từng ngôi mộ đầy im ắng.
Khu Mai táng cổ bị dòng máu ấy nhuộm dần, về sau chỉ còn mỗi quan tài đồng là yên tĩnh không có máu tươi chảy tới, sinh vật hình người ngồi bên trên nghiêng đầu nhìn về phía tà dương nhuốm máu kia.
Hình ảnh này xuất hiện lần thứ hai, dù cho dưới tình cảnh như hiện tại thì cũng khiến Thạch Hạo chấn động không thôi.
Lúc này Thạch Hạo chợt có cảm giác, làn khí lành hừng hực ở bên trong chiếc đỉnh tiên kim kia đã biến thành huyết dịch, kiếm thai Đại La đã biến thành chiếc quan tài đồng này và đang từ từ vượt sang.
Chỉ khi hắn nắm chặt lấy kiếm thai thì mới có thể bảo vệ bản thân được.
Đây là sự biến hóa rất quái lạ, tới cuối cùng, tựa như thứ gì đó đều biến mất cả, không hề thấy hình ảnh phi tiên và cũng chẳng hề thấy ánh sáng hủy diệt nồng đậm kia đâu.
Chỉ có một chiếc quan tài đồng đang vượt qua giới hải, dòng máu lan tràn.
Ầm!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu thì chợt chấn động, mọi thứ đều biến mất, bất kể là làn khí lành hay là mưa ánh sáng phi tiên, hoặc là khu Mai táng cổ cũng như hàng loạt mộ phần, tất cả không thấy đâu nữa.
Trước mắt chỉ có mỗi Thạch Hạo đang cầm chặt lấy kiếm thai Đại La, và hắn đang ngồi xếp bằng bên trong chiếc đỉnh.
Hắn biết mình đã xông qua lớp ngăn cách kia, đã tiến vào trong cung điện cổ.
Thạch Hạo nhanh chóng thu lại kiếm thai, keeng, mở ra nắp đỉnh và từ từ đi ra, chiếc đỉnh tiên kim lần nữa hóa thành chiều cao bằng nắm tay và xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Rất rõ ràng, Tam Tạng cùng Thần Minh đều thất kinh, không nghĩ rằng Thạch Hạo cũng có thể xông vào.
“Hoang huynh thật là lợi hại, bội phục!” Tam Tạng mở miệng.
Thạch Hạo không có trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, hắn bị hấp dẫn tột độ.
Trên thực tế, Tam Tạng và Thần Minh cũng lần nữa đặt sự chú ý của mình lên trên một đồ vật ở giữa trung tâm cung điện cổ.
Khí tức khởi nguyên là bắt nguồn từ nó!
Lúc này, nó tỏa ra ánh sáng lung linh, hào quang rực rỡ ngập tràn, chín loại màu sắc thần hà lóng lánh không ngừng biến hóa, tựa như tiến vào trong quốc gia của trường sinh vậy.
“Khởi nguyên?!” Thạch Hạo thì thầm, cặp mắt híp lại cẩn thận quan sát, hắn muốn nhìn rõ bản thể của nó.
Tam Tạng, Thần Minh thì cũng chẳng hề buông tha, ước ao muốn dung hợp với nó để trở thành Táng vương!