Kim Triển thất bại, không chút bất ngờ nao cả, chàng trai áo bạc chiến thắng một cách ung dung!
“Quá yếu mà, như ngươi mà cũng xứng tranh đấu cùng ta à? Chẳng trách cửu Thiên thập Địa lại bị đồ sát nhiều lần như vậy, quá kém, giết chết sinh linh như các ngươi cũng chẳng có chút tính khiêu chiến gì cả.”
Chàng trai áo bạc cười cười giẫm mạnh bên dưới rồi cúi đầu nhìn Kim Triển, hắn vô cùng hung hăng và ngông cuồng, liên tiếp chế nhạo toàn bộ tu sĩ của Đế quan.
Phía sau, sắc mặt của Kim thái quân trầm như nước, việc này khiến bà cảm thấy lúng túng, người lĩnh quân thế hệ trẻ tuổi Kim gia lại bị thua và bị chế nhạo ngay ở trước mặt nhiều người như vậy, thành ra khiến sắc mặt của bà ta tối sầm lại.
Thần sắc của Vương Hi cũng phức tạp không kém, nàng liếc nhìn về phía Kim thái quân, chẳng lẽ không lên cứu ư?
Kim Triển được mệnh danh là nhân vật ngút trời của một đời này, trong thế hệ trẻ tuổi thì đánh đâu thắng đó, nhưng lúc này lại thảm bại như vậy, dưới con mắt của mọi người, việc bị người khác đạp dưới lòng bàn chân là một việc vô cùng nhục nhã.
Ai là người hùng, ai là chân kim, vừa nhìn liền biết, mặc cho mọi người rất căm hận sinh linh dị vực thế nhưng không thể không thừa nhận, bọn họ rất mạnh mẽ.
“Thả hắn!” Kim thái quân lên tiếng.
“Khà khà!” Một vị Chí tôn cười khẩy chặn đứng con đường phía trước của bà ta.
Việc này khiến Thạch Hạo kinh ngạc, hắn vẫn đang hoài nghi Kim gia cấu kết với dị vực, nhưng giờ nhìn lại thì không hẳn là như vậy.
“Bà nói ta thả thì ta sẽ phải thả à? Một tên rác rưởi như vầy thì giữ lại để làm gì chứ!” Chàng trai tuổi trẻ áo bạc ngẩng đầu, dù cho đối mặt với Chí tôn cũng chẳng hề để vào mắt.
Bởi vì hắn biết, Chí tôn của dị vực đủ khả năng bảo vệ hắn, sẽ không bị xung kích.
Keeng!
Hắn rút ra một thanh cốt đao đầy sắc bén chỉ thẳng trước mi tâm của Kim Triển.
“Dừng tay!’
Vương Hi khẽ quát lên, dù sao thì hai người đã có hôn ước, khi nhìn thấy Kim Triển bị người khác chà đạp dưới chân khiến nàng kìm lòng không được nên quát lên, nàng khó mà tưởng tượng ra được, một người mạnh mẽ như Kim Triển lại thất bại dễ dàng như thế.
“Ha ha, vợ nhỏ, ngươi muốn cứu hắn chớ gì, được thôi, theo ta về dị vực đi. Đi theo một người như vậy sẽ sỉ nhục vẻ phong hoa tuyệt đại của mình đó, tên này quá yếu, không xứng ở cùng với ngươi đâu.” Người trẻ tuổi áo bạc của dị vực cười ha hả nói.
Bên phía Đế quan, tất cả mọi người đều biến sắc mặt, tên này quá ngông cuồng, quá tự đắc, lại dám đùa giỡn tiên tử Vương gia ở ngay trước mặt mọi người.
Việc này không chỉ sỉ nhục Kim gia cùng Vương gia, mà là đang sỉ nhục toàn bộ tất cả mọi người Đế quan.
“Ngươi quá hung hăng rồi đó, sĩ khả sát bất khả nhục, không biết câu nói này à, ngươi cảm thấy mình vô địch thiên hạ hả?” Thạch Hạo lên tiếng, dù cách rất xa thế nhưng âm thanh lại vô cùng điếc tai.
Chàng trai trẻ tuổi áo bạc rất tự phụ và đầy ngạo nghễ xem thường tu sĩ của Đế quan, thế nhưng khi Thạch Hạo lên tiếng với hắn thì thần sắc khẽ biến.
Người có tên cây có bóng, hắn có thể xem thường Kim Triển, có thể đùa giỡn Vương hi thế nhưng tuyệt đối không dám khinh thường Hoang!
Bởi vì, đó chính là một sinh linh đồng đại đầy đáng sợ sở hữu chiến tích huy hoàng, hắn từng nghe nói qua, Thạch Hạo đánh bại Xích Mông Hoằng, hậu nhân của Xích vương, phá tna pháp tắc thời gian.
Đáng sợ nhất chính là, Hoang còn bẻ gãy một chân của Xích Mông Hoằng và nướng chín ngay trước mặt mọi người, xem như là một món ăn!
Một tên Hoang độc ác tàn nhẫn như vậy khiến hắn không thể không kiêng kỵ.
Thần sắc của Vương Hi phức tạp không thôi, nang sẽ không nghĩ tới, vào thời khắc mấu chốt Hoang đã đứng ra uy hiếp tên kia.
“Hoang, ngươi đừng tự cho mình là đúng, đây là chiến lợi phẩn của ta nên không tới phiên ngươi quơ tay múa chân!” Chàng trai trẻ tuổi áo bạc tuy rằng rất kiêng kỵ thế nhưng ngoài miệng cũng chẳng hề khuất phục.
Đồng thời, trong mắt hắn lóe lên ánh tàn nhẫn, lúc này cốt đao chợt đâm mạnh xuống.
Phụt!
Ánh máu lóe lên, thế nhưng mà thần hà tỏa ra càng nhiều hơn nữa nhấn chìm nơi đó.
Vù, Kim Triển biến mất tại chỗ, hắn bị thương nặng, máu tươi xối xả thế nhưng khi tử vong phủ xuống thì một tấm thần phù trong cơ thể hắn đã được kích hoạt, nó lan tỏa ra hào quang vạn trượng quấn lấy hắn rồi bỏ chạy.
Đây chính là một bảo vật vô giá của Kim gia, không ngờ lại cho hắn và bảo vệ tính mạng của hắn.
Thạch Hạo nhìn về phía trước rồi nhẹ nhàn từ từ lướt về phía chàng trai áo bạc kia.
“Chớ tranh đoạt tên này với ta!’ Thập Quan vương lên tiếng, hắn đã sớm để ý kẻ này rồi.
“Vẫn nên để ta giết hắn.” Thạch Hạo nói.
Thập Quan vương, Trích tiên… đều muốn xuất kích, thế nhưng bởi vì xem cuộc quyết đấu giữa Kim Triển và thanh niên áo bạc nên mới dừng lại.
Hiện giờ, bọn họ muốn ra tay.
“Hoang, người giết ngươi mới chính là ta, chiến với ta một trận chứ?” Đối diện, chàng trai cầm thiên mâu trong tay lên tiếng.
“Nếu như ngươi muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi, nhưng mà trước đó ta cần giết hắn cái đã.” Thạch Hạo chỉ về chàng trai áo bạc.
“Ngươi… thật sự cho rằng ta sẽ sợ ngươi chắc?” Chàng trai áo bạc tức giận quát lớn.
“Vậy thì tới đây đi, ta đứng yên nơi đây, nếu như ngươi có thể ép lui được ta thì xem như ta thấtb ại.” Thạch Hạo bình tĩnh nói thế nhưng lại lan tỏa ra uy thế dọa người.
Là đang đáp trả lại, dị vực xem thường tu sĩ của Đế quan, hiện giờ Thạch Hạo kiêu căng trả lại.
“Khinh người quá đáng!’ Người trẻ tuổi áo bạc quátl ớn, tuy rằng trong lòng rất kiêng kỵ và đôi chút sợ hãi thế nhưng lúc này cũng không tốt lùi bước.
“Khinh thường ngươi thì thế nào?” Thập Quan vương bước về trước, dáng vẻ như muốn giết chết hắn.
“Ngươi…” NGười trẻ tuổi áo bạc tức giận đồng thời cảm nhận được sự sỉ nhục, một tên Hoang cũng đủ rồi, ấy vậy người nào cũng muốn giết hắn?
“ngươi gì mà ngươi, đạo hạnh bình thường mà cũng dám khinh thị tu sĩ Đế quan à, nói dóc không biết dị miệng, ta cũng muốn giết ngươi.” Trích tiên lên tiếng.
Hắn rất kỳ ảo, phiêu dật xuất trần, tựa như trích tiên giáng lâm, thế nhưng lời nói của hắn vừa ra lại chẳng chút không minh chút nào, tựa như ngập tràn sát ý vậy.
“Ha ha…” Người trẻ tuổi áo bạc cười lớn, hắn đã tức tới nổ phổi, Hoang phía đối diện thì không nói làm gì, thế nhưng lại liên tiếp có người khinh người hắn như vậy, quát lên: “Để xem thử có kẻ nào gây khó dễ được cho ta!’
“Để ta tới giết hắn cho!”
“Vẫn nên để ta thì hơn.”
Thập Quan vương, Trích tiên, Thạch Hạo đều muốn giết hắn, đều đồng thời bước lên, việc này khiến cho một đám cường giả trẻ tuổi đều ngây ngốc, tình huống thế quái gì vây? Tu sĩ của Đế quan lại tự tin như vậy!
Sau đó, Thạch Hạo bước tới.
Đồng thời, Thập Quan vương, Trích tiên cũng chỉ về trước, tuyên bố muốn sát sinh!
“Ầm!”
Việc này dấy lên sóng lớn mênh mông, đều khiến tu sĩ trẻ tuổi của dị vực không cam lòng.
“Ngông cuồng, bằng các ngươi mà cũng dám khinh thường giới ta, giết!” Mấy người hét lớn.
“Ngươi có sợ hay không đó, nếu không, ta chỉ cần dùng một tay cũng đủ chiến với ngươi rồi, thế nào?” Thạch Hạo mỉm cười.
Là cố ý chèn ép khiến cho sắc mặt của người trẻ tuổi áo bạc lúc trắng lúc xanh, hắn vốn đã muốn lùi bước thế nhưng lại không nỡ ném đi mặt mũi.
Hắn cảm thấy mình có thể chiến một trận, thế nhưng chỉ cần chiến vài chiêu thì sẽ lập tức rút lui và để Đế tộc thật sự ra tay.
“Hoang, người khác sợ ngươi chứ ta thì không, một tên tù nhân đã từng bị giới ta bắt nhốt như ngươi, hôm nay ta tới chiến với ngươi!” Người trẻ tuổi áo bạc chẳng thèm đếm xỉa.
“Giết!”
Xa xa, Thập Quan vương, Trích tiên cũng đã giao thủ với người khác.
Đồng thời, đám Đại Tu Đà, tiểu Thiên vương, Thích Cố đạo nhân… cũng dịch chuyển lựa chọn đối thủ, đồng thời Trùng Đồng giả Thạch Nghị cũng tiến lên muốn xuất chiến.
Phụt!
Nhưng lúc này, bên trong chiến trường chợt hiện lên ánh máu.
Một con rồng to lớn vắt ngang trời tựa như là Tiên vương xuất thế đang gào thét nơi đó, đó là Thập Quan vương, hắn long hành hổ hộ giao thủ cùng người, vận dụng bảo thuật Chân Long xuyên thủng một tên Vương tộc!
Cũng trong lúc đó, một bên khác cũng có ánh máu lấp lánh, Trích tiên kỳ ảo, sau lưng hiện lên một đôi cánh thần ngũ sắc, lúc lướt ngang trời thì đã cắt lìa đầu lâu của đối thủ xuống.
Đó chính là cánh chim phượng hoàng, ngoại trừ thần thông đã bị người khác biết ra thì hắn vẫn còn nắm giữ thêm bí thuật Chân Hoàng!
Trong giây lát đó, hai cao thủ Vương tộc của dị vực đã mất mạng, đã bị chém giết bên dưới cuộc quyết đấu công bằng!
Việc này khiến một bầy sinh linh kinh ngạc, bọn họ vẫn luôn xem thường cửu Thiên thập Địa thế nhưng lúc này lại có người khiến bọn họ trở nên sinh động, không phải Hoang ra tay nhưng vẫn có người có thể giết được bọn họ.
Trên tường thành Đế quan, rất nhiều người liền ồ lớn, vô cùng phấn chấn.
Thạch Hạo cũng chẳng còn lời nào để nói, hai người này quả nhiên rất hùng hổ.
“Tới đây đi, cũng nên để ta giết một người, Thạch mỗ không muôn lạc hậu.” Thạch Hạo hời hợt nói.
Việc này khiến người trẻ tuổi áo bạc biến sắc, tức tới mức phát điên.
“Ngông cuồng, giết!” Người trẻ tuổi áo bạc hét lớn đánh tới trước.
Thạch Hạo đứng yên ngay tại chỗ, mãi tới khi thấy tổ thuật của người trẻ tuổi này tới gần thì hắn mới thét dài, một cánh tay to lớn thò ra hóa thành một móng vuốt Côn Bằng, xé rách mọi ngăn cản.
Ầm ầm!
Người trẻ tuổi áo bạc muốn chạy trốn, muốn tránh né mũi nhọn thế nhưng bàn tay lớn ấy quá khủng khiếp, đã che chắn tất cả, tựa như hình với bóng, truy sát thẳng tới hắn.
Đặc biệt là, về sau bàn tay lớn như móng vuốt Côn Bằng chợt tựa như Phật quốc trong lòng bàn tay của dòng dõi Cổ tăng, nó to lớn vô biên, xung quanh mỗi một ngón tay lại có rất nhiều thiên thể vờn quanh đầy chân thực.
Người trẻ tuổi áo bạc uất ức, hắn chỉ vừa mới tấn công một đòn liền lập tức chọn lựa chạy trốn.
“Giết!”
Người trẻ tuổi áo bạc muốn bỏ chạy thế nhưng lại chạy không thoát, thành ra hắn bắt đầu ra tay, không ngừng bùng nổ tổ thuật, hàng loạt thần thông không ngừng bạo nổ.
Trong nháy mắt, hắn đánh ra mười mấy loại thần thông, chiêu này tới chiêu khác thế nhưng cũng không cách nào phá tan bàn tay lớn ấy.
Ầm ầm!
Khi bàn tay nắm lại thì người trẻ tuổi áo bạc đã bị tóm chặt trong tay, tiếp đó là bóp nát gân cốt xương khớp của hắn, tiếng nát bấy vang vọng, máu tươi phun trào không ngớt từ miệng.
“Ngươi quá yếu.” Thạch Hạo nhẹ giọng nói.
Thực ra, sinh linh này không hề yếu, có thể nói là mạnh phi thường thế nhưng nếu so sánh với Thạch Hạo thì vẫn chênh lệch một đonạ.
Đồng htời, Thạch Hạo cũng có ý định đả kích dị vực nên cố ý nói địch thủ quá yếu như vậy.
Phụt!
Chớp mắt bàn tay kia hợp lại thì toàn thân xương khớp đều bị nghiền ép toàn bộ.
Bịch, hắn bị Thạch Hạo vứt trên mặt đất, tiếp đó một cước giẫm nổ, máu tươi bắn lên rất cao.
Cảnh tượng này đã chấn kinh rất nhiều người, chi thứ của cao thủ Đế tộc cứ thế bị người bóp nát, giẫm nổ? Chấn động lòng người.
Ánh mắt của Vương Hi trở nên thâm thúy, người trẻ tuổi phía trước mặt kia quá mạnh mẽ, Kim Triển không phải là đối thủ của hắn thế nhưng dưới tay của Hoang thì lại không trụ được bao lâu, cứ thế bị ép bạo!
“Ha ha, ha ha!” Đối diện, có ngươi cười khẩy, âm thanh biến lớn, người cầm thiên mâu trong tay bước tới.
“Hoang, ngươi còn sống, còn có thể gặp lại người, thật sự rất tốt!” Cũng trong lúc đó có người nghiếng răng nghiếng lợi nói, đó chính là Xích Mông Hoằng – đời sau của Xích vương, hắn đang áp sát tới.
Ngoài ra còn có mấy người trẻ tuổi Đế tộc tiến tới và nhìn chằm chằm Hoang.
“Tới đây nào, các ngươi cùng lên luôn hay là muốn chịu chết từng người một?” Thạch Hạo lên tiếng còn ngông cuồng hơn cả sinh linh của dị vực, cứ thế hỏi đầy bá đạo như thế.