Hai người đều là máu, thân thể tàn tạ gần như bị hủy đi một nửa, xương cốt gãy vỡ.
Thanh chiến kích bay ra từ trong con ngươi của Thạch Nghị suýt chút nữa đã bổ Thạch Hạo thành hai nữa, mà Thạch Hạo cũng kéo đứt một cánh tay và xuyên thủng bộ ngực của Thạch Nghị, trong thời gian ngắn khó mà chữa trị được.
Cục diện thành lưỡng bại câu thương, mà hiện tại lại muốn vận dụng Chí Tôn cốt rồi!
Sân thi đấu màu đen vô cùng rộng lớn như được nhuộm từ máu, toàn bộ đen thui gánh lấy hơi thở của thời gian. Hai thiếu niên đứng đối mặt nhau, dưới chân bọn họ đều là máu, mặc dù thân thể tàn tạ thế nhưng tinh khí thần lại dồi dào như là lửa thần rực cháy vậy.
“Giết!”
Thời khắc này, bọn họ đồng thời hét lớn, hóa thành tia chớp xông thẳng về đối phương, triển khai cuộc đối quyết cuối cùng.
“Ầm!”
Bầu trời như sụp đổ, mặt đất lún xuống, vô tận sương mù tràn ngập, sóng thần lực mênh mông mãnh liệt, nơi đây trở nên sôi trào!
Chiến trường Thiên Không run rẩy, vô tận ký hiệu bay lên soi sáng cả hư không, in dấu ở mỗi tấc không gian, anh linh thượng cổ đều xuất hiện, u u gào khóc như cùng cộng hưởng theo.
“Thật là khủng khiếp!” Mọi người kinh sợ.
Chiến trường Thiên Không này hơn xa chiến trường trước, cho nên anh linh hiện lên cũng sẽ đáng sợ hơn, trông rất sống động, không ngừng diễn biến xích thần trật tự, không ngừng gào thét.
“Bùm!”
Nơi ngực của Thạch Nghị tuôn ra một luồng sức mạnh thần bí tẩm bổ cho cả thân thể, trong nháy mắt hơi thở của hắn tăng vọt tựa như có thể xé rách cả đất trời.
Hắn hóa thành một tia chớp vồ giết về phía Thạch Hạo.
Cùng lúc đó, cả người Thạch Hạo thiêu đốt, ký hiệu cổ xưa xuất hiện dày đặc trên thân thể, nó đang diễn hóa pháp môn Côn Bằng tới tầng thứ cao hơn, cường hóa cho bản thân.
Cú va chạm này có thể hình dung như là hai ngôi sao chổi đụng vào nhau, tựa như cả vũ trụ cùng đại chiến, chỉ trong nháy mắt hàng loạt ký hiệu và ánh sáng nhấn chìm cả chiến trường Thiên Không.
“Gào…”
Anh linh thượng cổ không ngừng kêu gào trong chiến trường, những anh linh này đều bị hai luồng ánh sáng này tiêu diệt, cứ như là mưa ánh sáng lan tỏa xung quanh, vô cùng rực rỡ.
Đây mới đích thật là thần chiến, hai người đứng sừng sững trong chiến trường, đạt tới phần cuối cùng mà sinh linh ở cảnh giới này có thể đạt được, rất khó để tiến thêm dù là nửa bước.
“Ầm ầm!”
Chiến trường Thiên Không rung động như muốn sụp nứt, những vết rạn nứt xuất hiện.
Vực Sứ khiếp sợ, đã thay một chiến trường hoàn toàn mới, kiên cố và bất hủ, được xưng là võ đài cấp Thần vậy mà suýt chút nữa cũng bị phá hủy, khiến hắn lộ vẻ khó tin.
“Niên đại huy hoàng nhất thượng cổ tái hiện lại sao, xuất hiện thêm nhóm nhân vật thế này, chỉ hai người họ đủ để khiến cho thời đại này hoàn toàn khác với những thời đại trước.” Vực Sứ thì thầm.
Lần quyết đấu này rất đáng sợ, có thể nói là trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, mây gió thế gian biến đổi, như là một trận đại diệt vong vậy.
Bộ ngực của Thạch Nghị hiện lên Chí Tôn bí lực quyết đấu cùng bảo thuật Côn Bằng của Thạch Hạo, song Thạch đại chiến vô cùng gay cấn, hai người ngang dọc, như là hai tia chớp đan dệt với nhau.
“Ầm!”
Một đòn mạnh mẽ vừa ra, hai người đều bau ngược ra sau.
“Nhận lấy cái chết!” Thạch Nghị hét lớn, sau đó vận dụng thần thông cấm kỵ.
Ngực của hắn phát sáng giống như là mặt trời lên cao, tuôn ra một luồng thần hà cũng không biết sáng rực cỡ nào, thế nhưng khí thế ấy lại vô cùng khủng bố, đánh tan những đám mây trên trời cao.
Trời đất mười phương đều chiến, tất cả mọi người đều run rẩy không nhịn được mà muốn quỳ xuống sát đất.
“Đây là thứ gì?”
Giờ khắc này, quần hùng rung động không tự chủ được mà run lên một cái, còn cảm giác như đang đối mặt với một vị Thần thời thượng cổ, không nhịn được muốn khấu đầu quỳ lạy, tiến hành quỳ lễ.
Bên trong sân thi đấu màu đen, cả người Thạch Nghị phát sáng, đặc biệt là nơi ngực tựa như có một mặt trời vàng óng soi sáng vào trần thế, không thể nào nhìn trực diện được.
“Ta… không thể khống chế được mình nữa rồi!” Có người run lên, thân thể lay động cuối cùng bụp một tiếng ngã nhào xuống.
Khí tức trong chiến trường Thiên Không vô cùng khủng bố, thấm vào trong cốt tủy của mọi người, bắt đầu áp chế khiến linh hồn họ sinh ra sợ hãi, run lẩy bẩy, đây chính là một loại áp chế bẩm sinh.
“Thần uy nghịch thiên, không thể chống lại!” Ngay cả nhân vật cấp giáo chủ cũng phải biến sắc, sắc mặt tái nhợt, bọn họ biết được, nếu cho Thạch Nghị thêm thời gian để phát triển thì chắc chắn sẽ vô địch trên trời dưới đất này.
Loại bảo thuật này quá lợi hại, áp chế tất cả mọi người, người khác cơ bản không thể nhấc đầu lên được, khó lòng mà đối kháng lại!
“Thứ này đáng lẽ là của ta….” Trong sân thi đấu to lớn đó, Thạch Hạo đứng trên mặt đất màu đen, thở dài một hơi, thân thể như là một bóng mờ lướt sang ngang.
“Ầm!”
Luồng thần hà kia xẹt qua trời cao không gì không thể phá, sân thi đấu màu đen bị xuyên thủng, hàng loạt lan can bị nổ nát, mặt đất xuất hiện một lỗ thủng lớn khổng lồ.
Đây chính là bí lực của Chí Tôn cốt, từ trong cơ thể phóng ra ngoài, dùng hình thức của thần quang xung kích ngoại vật, ngay cả chiến trường màu đen được xưng là kiên cố bất hủ cũng bị hư hao.
Việc này khiến quần hùng rung động, ngay cả Tôn giả cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, Thạch Nghị có thiên phú mạnh mẽ như vậy, thiên hạ này có mấy người có thể ngăn được?
Nếu cho hắn thêm vài năm nữa, đạt tới cảnh giới cao hơn nữa thì có thể tung hoành cả thiên hạ, bễ nghễ Hoang Vực, cho dù là Tôn giả của Thái Cổ Thần Sơn cũng vô dụng khi đứng trước mặt hắn.
Trùng đồng giả ở thời kỳ thượng cổ chính là thần thoại của sự bất bại, ở đời này cũng có thể tiếp tục như vậy!
“Xoẹt!”
Ngực của Thạch Nghị lần nữa phát sáng, phù văn dày đặc cứ như là một bộ kinh văn, đồng thời vang lên những tiếng tụng kinh lớn kinh người, ầm ầm rung động.
Thạch Hạo chạy như bay, tựa như là một con Côn Bằng lúc chỗ này lúc chỗ kia, tia sáng kia hạ xuống lần nữa đánh nát một khu vực trong chiến trường Thiên Không.
Thạch Hạo biến bị động thành chủ động, há miếng hét to một tiếng, từ mặt bên nhào tới, hai tay bắt ấn nhanh chóng diễn biến, sóng biển màu đen ngập trời, một con côn ngư bơi lội về phía trước.
“Ầm!”
Thạch Nghị xoay người, hai tay kết ấn, vận dụng sức mạnh của Chí Tôn cốt khiến cho hai tay mình phát sáng, đón lấy bảo thuật của đối phương.
Lần va chạm này, thiên địa mênh mông, âm thanh không dứt, còn như là hai gã Chí Tôn chân chính gặp nhau rồi diễn ra một hồi đại quyết chiến, mười phương run rẩy, thế nhân đều kinh.
Bọn họ quá mạnh mẽ, chấn cho chiến trường Thiên Không rạn nứt, đá lớn màu đen không ngừng rơi xuống.
“Đúng là đã xem thường bọn chúng rồi, đáng lẽ phải chuẩn bị chiến trường mạnh mẽ nhất mới phải!” Vực Sứ thở dài, trong con ngươi lấp lánh ánh sáng nóng rực, hắn biết nhân kiệt như thế này nhất định phải lưu danh trong sử sách.
Lần nữa tách nhau ra, hai thiếu niên đứng đối diện, Thạch Nghị ung dung không vội như là Thần giáng trần, tuy rằng mất đi một tay thế nhưng sức chiến đấu cũng chẳng hề yếu đi chút nào.
“Đệ đệ tốt của ta, cảm thấy thế nào hả? Chí Tôn cốt không thẹn với uy danh của nó, có thể đè ép cả nhật nguyệt ngân hà, có thể ngạo thị trên trời lẫn dưới đất, nếu như dùng thứ này mà chém đệ thì cũng là một kết cục viên mãn chứ?”
Thạch Hạo nghe thế, vô cùng lạnh lùng, nói: “Trùng Đồng chỉ đến thế mà thôi, nhìn lại thì cũng chỉ dựa vào một khối cốt của người khác, đây là năng lực của ngươi à?”
“Sức mạnh Trùng Đồng của ta dĩ nhiên là cao siêu hơn rồi, ở trong lòng ta thứ đó chính là số một. Hai con mắt của ta còn có thần năng thiên phú cao nhất mà chưa thể hiện ra, đó mới chính là lá bài tẩy lớn nhất của ta, nhưng mà đệ không có cơ hội nhìn thấy đâu, dùng Chí Tôn cốt đã từng là của đệ để tiêu diệt đệ, đây chính là kết cục lý tưởng nhất.” Thạch Nghị bình tĩnh nói, âm thanh không cao chỉ có hai người nghe được, nói: “Khối cốt của đệ giờ đã kết hợp với ta tuy hai mà một, ở trong Thánh Viện thượng cổ ta đã dùng Bổ Thiên thuật để tế hóa, trở lại từ đầu, thứ này hoàn mỹ không chút tỳ vết đã ăn sâu vào trong cơ thể ta rồi.”
Toàn bộ đều đúng như suy đoán của Thạch Hạo, tên Thạch Nghị này trong Thánh Viện thượng cổ đã đạt được cơ duyên vô cùng to lớn, biến Chí Tôn cốt để cho bản thân sử dụng, lại còn không chút tỳ vết nào nữa.
“Chiến tới bây giờ, ngươi ta rơi vào thế hòa, ai cũng trọng thương cả, hoặc là mất cánh tay hoặc là suýt chút nữa bị chém đứt đôi. Thế nhưng, giờ thì hoàn toàn khác trước, ngươi làm cách nào để chiến với ta? Còn có lá bài tẩy nào nữa ư?!” Thạch Nghị hét lớn, như là thần âm vào tai chấn động hồn phách người khác, khí thế của hắn tăng vọt.
“Chờ ngươi thắng rồi hẳn nói!” Thạch Hạo lạnh lùng đáp trả.
Không cần nhiều lời nữa, Thạch Nghị bắt đầu công kích những đòn đáng sợ nhất, ngay trước mặt rất nhiều người, hắn muốn bùng phát, vận dụng Chí Tôn cốt tiêu diệt vị tộc đệ này.
Ầm một tiếng, trong lồng ngực của hắn như là hải dương phập phồng, lại như là tia chớp nổ vang, âm thanh phát ra vô cùng to lớn, chấn động toàn bộ bầu trời.
Lần này, ánh sáng bay ra từ trong ngực hắn không chỉ có một tia mà liên miên hiện lên, sáng rực cực kỳ, tất cả đều do các ký hiệu tổ hợp mà thành, lại có một loại thần uy trấn áp cửu thiên thập địa này!
Mỗi người đều chấn động, không ngừng run rẩy và sợ hãi, đòn tấn công này quá mạnh mẽ, không phải sức người có thể địch được.
“Thật mạnh, người này ghê gớm thật!” Bóng người trong lửa thần nơi chân trời nói ra một câu thán phục như thế, trong đôi mắt ấy lấp lánh ánh lửa đỏ đậm có thể đốt cháy chín tầng trời.
Ở sau người y, mấy tên sinh linh thuần huyết cũng chấn động, đi theo vị đại nhân này đã mấy năm, đây là lần đầu tiên nghe y đánh giá một người như thế, khiến cho bọn chúng hoảng ơợ.
“Thắng rồi!” Kim Chu Tôn giả gật đầu, sớm đưa ra kết luận như thế, mọi người thuộc hồ Ma Linh đều vô cùng vui sướng.
Thần quang kia càng ngày càng tăng lên, chấn động cả thiên địa mệnh mông, cả người Thạch Nghị được bao phủ ở bên trong, nơi đó xuất hiện hết dải ngân hà này tới dải ngân hà khác, kinh động nhân gian.
“Đây là… Thượng Thương kiếp quang, cuối cùng ta cũng biết loại sức mạnh này là như thế nào rồi!” Một vị Tôn giả giật mình, không nhịn được kêu to.
Cùng lúc đó, Hỏa Hoàng, Thạch Hoàng, Mộc Hoàng… đều đứng thẳng lên, cực kỳ căng thẳng, tất cả đều nhìn chằm chằm Thạch Nghị, bọn họ nhận ra được đó là loại thần uy như thế nào.
“Tương tự như Thượng Thương kiếp quan được ghi chép trong sách cổ, gợn sóng ấy rất giống!” Mộc Hoàng khẽ nói, tràn ngập chấn động.
Mạnh mẽ như những Hoàng giả này mà cũng không thể bình tĩnh được, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào thứ đó.
Thượng Thương kiếp quang, được xưng là kiếp phạt đáng sợ nhất thế gian, khó có thể diễn tả bằng lời được, chính là thần quang từ trên trời chiếu xuống, có thể phá diệt vạn vật, chém chết cường giả khắp nơi, kinh khủng nhất.
Loại sức mạnh này chỉ có xuất hiện trong truyền thuyết, trước nay chưa từng nghe nói có thể xuất hiện trên người của một người, tuy rằng chỉ là “mới phát sinh” nhưng cũng khiến người khác kinh sợ rồi.
“Chuyện này… Chí Tôn cốt, quả nhiên nghịch thiên mà, không ngờ lại thai nghén ra sức mạnh to lớn như thế!” Những Tôn giả này không ngừng thán phục.
Đến tột cùng có phải là Thượng Thiên kiếp quang hay không thì không thể nào chứng minh được, chỉ là rất giống với những gì ghi chép trong sách cổ, khiến cho một nhóm người mạnh nhất đều rung độn.
Thạch Hạo trầm mặc, nguồn sức mạnh này không giống với khối xưng bên trong ngực của nó, kết quả niết bàn không giống.
“Trận chiến này nên kết thúc rồi.” Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người.
Thạch Nghị hờ hững như là Thần vương gián trần, nhanh chân đi về trước, nơi ngực của hắn bắn ra từng tia thần quang vô cùng sáng rực, tất cả đều nhằm hướng Thạch Hạo.
Hiện tại muốn tránh cũng tránh không được, Chí Tôn cốt phát uy, bao phủ toàn bộ nơi đay, ký hiệu xuất hiện đày trời, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ mà thôi.
“Không!” Hỏa Linh Nhi nhắm mắt lại.
Trên thực tế, rất nhiều người đều thở dài, Thạch Hạo rất kinh diễm thế nhưng giờ dùng thứ gì để chống lại? Chỉ dựa vào thân thể thì không thể nào ngăn được, nó không sử dụng pháp môn Côn Bằng chính là sai lầm lớn nhất!
Thời khắc này Thạch Nghị chuẩn bị triển khai Bổ Thiên thuật, hai con mắt của hắn đồng thời phát ra thần quang, phòng bị pháp môn Côn Bằng của Thạch Hạo.
“Ầm ầm ầm!”
Toàn bộ ‘Thượng Thương kiếp quang’ đều bay về phía Thạch Hạo, khủng bố cực kỳ, chiến trường Thiên Không này nổ tung, hết thảy mọi vật chất đều hủy diệt.
“Ồ, có điều không đúng!” Mộc Hoàng khẽ ồ lên.
Các Tôn giả khác cũng giật mình, hiện tại không thấy cảnh tượng hủy diệt, thân thể Thạch Hạo bất diệt, vẫn đứng sừng sững như trước, chưa từng bị giết chết.
“Đó chính là khối cốt của ta, ngươi cũng chỉ là một tên trộm đê tiện mà thôi!” Âm thanh của Thạch Hạo không cao thế nhưng lại chấn động cả thiên địa mệnh mông, ầm ầm rung động.
Mọi người khiếp sợ, sau đó mới tỉnh ngộ, Chí Tôn cốt này vốn là thuộc về Thạch Hạo, nó mới chính là… Chí Tôn trời sinh chân chính!
“Không sai, đây là thuộc về hắn, quá bất công mà!” Mọi người đều hùa theo.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Có người kêu to, không nhịn được thốt lên.
Thân thể Động Thiên của Thạch Hạo mở ra tạo nên vô tận ánh sáng, hoàn toàn mờ mịt cái gì cũng không thể nhìn thấy được, chỉ có vô tận ký hiệu thần bí nằm dày đặc không hư không.
Chuyện gì thế này? Mọi người khiếp sợ!
Nơi đó như đang có một Chí Tôn trời sinh thức tỉnh, khí thôn bát hoang, duy ngã độc tôn, khí thế khủng bố tràn ngập, ký hiệu vô tận đan dệt, in dấu trong trời đất, hào quang nhấn chìm cả thiên địa.
Thạch Hạo nheo mắt lại, nó biết đã xảy ra biến hóa kinh khủng cỡ nào, đó chính là Chí Tôn cốt nơi ngực nó bị kích cho thức tỉnh, thần uy cuồn cuộn không gì sánh được!
Bên trong ánh sáng ngập trời đó, sân thi đấu màu đen này bị cắn nát, Thạch Hạo một bước bước ra, càn khôn bạo động, nó ép thẳng về phía Thạch Nghị.
Mọi người mơ hồ nhìn thấy, một thiếu niên Chí Tôn đang cất bước trong thần quang mênh mông, sau đó… xé rách một thân thể của người khác!
“A…” Một tiếng kêu thê thảm truyền tới.
Các cường giả chấn động, đây là cảnh tượng kinh khủng thế nào, đó chính là Thạch Hạo đang cất bước ư, là nó xé đôi địch thủ ư, khí tức Chí Tôn tràn ngập, nhấn chìm cả mười phương!