Chương 544: Tranh nhau lôi kéo

Tranh nhau lôi kéo

Hạc Minh sơn tiếng tăm cũng không lớn lắm thế nhưng phong cảnh lại rất nên thơ, thuộc về dãy núi Đạo gia.

Nơi này địa thế không cao, nói là núi chớ nói chính xác hơn phải là đồi núi, thế nhưng bên trong lổm chổm các tảng đả, suối chảy róc rách, vô cùng vắng vẻ.

Trên ngọn núi chủ có một cái quán nhỏ, thế nhưng giờ đã bị bỏ hoang.

Vùng núi này nổi danh nhất khi ở thời kỳ thượng cổ, các vị thần thánh không ngừng xuất thế, nhưng, đáng tiếc truyền thừa huy hoàng khi ấy cũng có lúc tới ngày kết thúc.

Thạch Hạo bước tới, quan sát kỹ những ma nhai* được khắc trên vách đá, hiểu biết về nơi này hơn, bất ngờ hơn là nhìn thấy nội dung được khắc trên một vách đá khác khiến cho tâm thần nó chấn động không thôi.
(*): Chữ viết và tượng Phật trên vách núi

Bên trên có khắc một cây, tên là Bồ Ma!

Khi nó ở Bách đoạn sơn từng nghe truyền thuyết về Bồ ma thụ, cũng hiểu đôi chút, ở thời kỳ thượng cổ có rất nhiều thần thánh đã chết trong tay của nó, có thể nói là vô địch.

Giống như bồ công anh, thế nhưng lại là cây, các cánh hoa trắng ngà bay lượn khiến chư thánh héo tàn, thần linh tránh lui.

“Ha ha, Thạch huynh đến rồi à, mời ngươi tới nơi này quả thật khó à nghen, khiến chúng ta không thể không chạy tới cảnh nổi Thạch quốc, nếu như ngươi còn không tới, chắc chúng ta phải tới hoàng cung cầu kiến luôn quá.” Có người cười to, chính là Bích Cổ, khi nhìn thấy nó quan sát ma nhai thì lớn tiếng chào hỏi.

Thân hình của hắn rất đô to, tóc dài màu xanh biết, ngay cả con ngươi cũng màu này, trông hơi tà dị, lúc này trông có vẻ rất cao hứng.

“Trước đây hiểu lầm rằng ngươi bắt Nguyệt Thiền rồi giam ở bên cạnh, hiện tại ta tới nhận lỗi đây.” Bích Cổ cười nói.

Đều là người thượng giới, trước kia hắn vô cùng muốn gặp mặt Nguyệt Thiền tiên tử, mà lúc ở trong Hỗn độn điện trên Thái dương thần thụ, trong tích tắc khi nhìn thấy cô gái trong túi càn khôn của Thạch Hạo thì cứ nghĩ đó là Nguyệt Thiền.

“Không dám không dám!” Thạch Hạo mỉn cười, chỉ là chút nữa khi nhìn thấy tiên tử Bổ Thiên giáo thì nàng sẽ hiện vẻ mặt như thế nào đây.

Bích Cổ dẫn Thạch Hạo vào trong núi, Hạc minh sơn diện tích cũng không nhỏ, nơi sâu trong dãy núi cảnh sắc vô cùng đẹp mắt, một vài di tích cổ ẩn hiện bên trong.

“Năm xưa, khi Bồ ma thụ chết ở nơi này thì có đồn thổi rằng, nó thật sự vẫn chưa chết rồi niết bàn hóa thành một hạt giống, chúng ta cũng vô cùng hiếu kỳ cho nên tới tới thử một chuyến.” Bích Cổ nói.

Thạch Hạo im lặng, bao nhiêu năm trôi qua rồi, dù là hạt giống gì đi nữa thì chắc đã bị người khác đoạt mất rồi, bây giờ tới đây cũng chỉ là ngắm cảnh mà thôi.

“Không nghĩ tới cái tên Bồ ma thụ cũng truyền tới cả thượng giới, thật là ngoài ý muốn.”

“Sai, Bồ ma thụ vốn đến từ thượng giới, chỉ vì tránh kiếp nên mới tự phế bản thân trốn tới hạ giới này.” Bích Cổ lắc đầu nói.

Thạch Hạo ngạc nhiên, còn có chuyện bí mật này nữa sao?

“Cái cây này không hề đơn giản, nghe đồn, nó vốn là một hạt giống đi ra từ trong một khu vực thần bí.” Bích Cổ nói.

Nói tới đây, tự nhiên có thể liên tưởng tới rất nhiều chuyện, những đám đại nhân vật kia chắc chắn sẽ cảm thấy rất hứng thú với cường giả được sinh ra từ hạt giống này.

“À, kỳ thật nó rất nó bị giết chết, ai cũng nói rằng nó đã chết trong trận chiến thượng cổ đó, thế nhưng lại có người tiun rằng, nó rất khó bị giết chết hoàn toàn, chỉ là đang đợi tân sinh mà thôi.”

Thạch Hạo nghe thấy thế thì liền nghĩ tới một cọng cỏ nhỏ mà mình từng thấy, hỏi: “Không phải Bồ ma thụ lúc chưa trưởng thành cũng sẽ rất mạnh sao?”

“Lúc mới nảy mầm sẽ không quá mình, thế nhưng càng phát triển thì sẽ càng mạnh hơn, nó có thể cắm rễ trên người của địch thủ, đạt được toàn bộ năng lực của đối phương.” Bích Cổ nói.

Chỉ cần chiêu này cũng đã quá nghịch thiên rồi, nó sở hữu năng lực học tập tới kinh người, càng tới trưởng thành thì càng nghịch thiên.

“Thạch huynh tới rồi à.” Có người chào hỏi.

Bên trên ngọn núi chính của Hạch minh sơn, cây tùng liên mên, suối chảy róc rách trên những tảng đá, trông vô cùng tĩnh mịch và thanh nhã.

Lúc này, tiếng đàn vang lên, nghe rất êm tai, kèm theo tiếng nước chảy hòa vào thiên nhiên, hơn nữa mùi hương thơm ngát của cây cỏ, kèm với thanh tùng thúy bách càng khiến nơi đây thêm hài hòa hơn.

Có không ít người quen, như Lam Vũ, Tuyên Minh, Thủy Nguyệt, Hồng Hoàng… cũng có một vài người trẻ tuổi lạ mặt, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, vô cùng xuất chùng.

Qua một hồi giới thiệu, Thạch Hạo biết được, có một vài người tới từ thượng giới không có đi cùng với đám Bích Cổ, Lam Vũ, trước đây không lâu mới gặp lại.

Còn có một số người vốn là con cháy của tám vực, là một nhóm người tương đối kinh diễm, lai lịch cũng không hề nhỏ, ví như Thiên Thiên quận chúa của Huyền vực, như hòa thượng của Tây Phương giáo có pháp danh là Trượng Lục…

Những người này đều nhìn lại, cái tên tiểu Thạch hiện nay nổi như cồn, như mặt trời ban chưa, từng xới tung Bất Lão sơn, khiến tám vực khiếp sợ, ai không biết, ai không hiểu?

Phần lớn là người thân thiện, có ý lôi kéo, bắt chuyện và kết giao.

Nhưng cũng có một số người, tuy che giấu rất tốt thế nhưng địch ý vẫn bị Thạch Hạo cảm ứng được, sắc mặt của nó vô cùng bình tĩnh, ngược lại chẳng thèm để ý tới.

“Thạch huynh đã suy nghĩ chưa, có thể đi lên thượng giới chúng ta không?” Lam Vũ mở miệng hỏi, gương mặt của nàng cực đẹp, bên ngoài thân thể lại có một lớp khói mỏng như màn ánh sáng, làm tôn lên thân thể đầy quyến rũ của mình.

“Chấp niệm của ta quá sâu, không thể bỏ tất cả xuống được.” Thạch Hạo lắc đầu, nó cũng rất muốn đi thượng giới, thế nhưng không nghĩ rằng sẽ đi với đám người này.

“Tu hành là một quá trình vấn tâm*, có thể thời gian vẫn còn chưa tới, nhưng rồi cũng có một ngày, Thạch huynh sẽ tự đạp lên con đường của riêng mình, tới thượng giới thì sẽ hiểu được chân ngã.” Một người lên tiếng
(*): Tư vấn lương tâm.

Dựa theo những gì bọn họ từng nói, pháp tắc ở hạ giới không hoàn chính, đại đại bị khuyết khó mà ngộ ra chân ngã, không thể giúp Đạo của chính mình viên mãn, sẽ tự nhốt kín bản thân.

Thạch Hạo chăm chú thỉnh giáo, hỏi dò một vài tình huống của thượng giới.

Lần này, nó cuối cũng cũng hiểu được vì sao tiểu Tháp lại nói đất đai của thượng giới lại cứng như vậy, còn tưởng rằng tên quỷ đó ba hoa chích chòe, ai dè lại là sự thật.

Theo như những gì họ nói, đại đạo ở thượng giới không hề thiếu sót, pháp tắc viên mãn, thiên địa bất hủ, tự nhiên tất cả sẽ rất chắc chắn, hay có thể nói rằng, hạ giới hơi “yếu ớt”.

Ở hạ giới có thể dời núi lấp biển, di chuyển núi lớn, thế nhưng thượng giới không thấy ai có thể làm được như vậy.

Những người ở thượng giới này, nếu thực lực đủ thì khi một chưởng vung ra, có thể khiến cho núi cao thành tro, sông lớn khô cạn.

Mà cũng sức chiến đấu như vậy, ở thượng giới lại không thể nào làm được như vậy, khi xuống hạ giới, trải nghiệm qua tình cảnh này, cũng xem như là sớm ngộ ra sức mạnh của cảnh giới cao hơn.

Sau đó nếu về tu hành lại thì rất có thể sẽ có thu hoạch bất ngờ, có thể thuận lợi phá quan.

Thạch Hạo không nói gì, không biết nói gì cho phải.

“Thượng giới vô ngần, thiên kiêu không thiếu, ‘sơ đại’ cũng có thể thấy được, đó mới là nơi quật khởi tốt nhất. Thạch huynh, với tài năng như này ở hại giới, thật sự giống như là minh châu chìm trong bụi trần, bước lên trời cao, nơi đó mới chính là nơi tranh bá của kiệt xuất, là sân khấu lớn để tiến hành lột xác của bản thân, nơi đó mới có địch thủ chân chính.” Thủy Nguyệt nói, mắt ngọc mày ngài, y phục trắng bạc tung bay, ánh trăng nhàn nhạt bao phủ toàn thân, nàng vô cùng thánh khiết xuất trần.

Thạch Hạo cười khổ, nói: “Nếu như ta đi thượng giới, hơn nửa sẽ có người nghĩ biện pháp giết ta ngay.”

Nó từng xới tung Bất Lão sơn, chuyện đến nước này rồi, nếu như đi tới đó chắc chắn chẳng hề bình yên.

“Không sao đâu, nếu như Thạch huynh muốn đi thượng giới thì cứ tới học việc Trục Lộc của ta là được.” Có người lên tiếng nói, lúc này thể hiện thiện ý không ngừng lôi kéo.

Tiểu Thạch dù gì cũng là một ‘sơ đại’, ẩn chứa thiên cốt độc nhất vô nhị, nếu như có thể bồi dưỡng, dù ở thượng giới có vô tận thiên tài thì cũng sẽ biểu hiện vẻ phi phàm của chính mình.

Thượng giới, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, tuy cường giả san sát thế nhưng loại người như thế này đều xuất hiện ở từng nơi khác nhau, thượng giới to lớn như vậy sẽ không đời nào cùng chung một chỗ được.

Với phong thái của tiểu Thạch, một khi quật khỏi ắt đủ khả năng chống đỡ trực diện được với đám nhân vật kia, nó tới từ hạ giới, vốn khi sinh ra đã kém cõi rồi thế nhưng ai mạnh ai yếu cũng cần phải chiến qua thì mới biết được!

Đám nhân vật này, tự nhiên học viện Trục Lộc sẽ đứng ra bảo vệ.

Thạch Hạo kinh ngạc, trong lòng chợt xao động, vô cùng khát vọng, rất muốn lập tức đi luôn.

Bởi vì, nghe giọng điệu của bọn họ, dạng người như thế này ở thượng giới đều là địch, hơn nữa đối thủ rất đáng sợ, tựa hồ còn nghịch thiên hơn cả mình.

Mấy năm vừa rồi, nó không người quét ngang đối thủ, ngoại trừ đại Thạch, Nguyệt Thiền tiên tử ra thì có mấy ai có thể uy hiếp và thương tổn được tới nó? Nó rất muốn tìm một đối thủ chân chính, thả lỏng mà chiến một trận.

Mà thượng giới, quả nhiên phi phàm, mênh mông vô ngần, vạn tộc san sát, thiên kiêu các tộc đều đối địch nhau, càng là có ‘sơ đại’ quật khỏi, như từng ngôi sao vụt ngang trời chiếu sáng trời cao.

“Thạch huynh nếu nguyện ý tới thượng giới thì học viện Sinh Mệnh của chúng ta cũng có thể bảo vệ an toàn, có têể giúp ngươi nhanh chóng lột xác.” Tiếu nữ Oánh Oánh lên tiếng, trướcđaây nàng cũng từng gặp qua tiểu Thạch.

Thiên tài của tám vực đều giật nảy mình, con mắt của những người thượng giới này đều cao hơn đầu, tuy cũng mời họ tới cuộc tụ hội này thế nhưng cũng chưa hề tỏ thái độ như thế này, ai nấy cũng tranh giành lôi kéo Thạch Hạo cả.

Thạch Hạo biết, các quý nữ và thiên tài mời nó đều đến từ các thế lực lớn đứng phía trung lập, Thủy tổ trong giáo bọn họ chưa từng xuất hiện ở hạ giới.

“Đừng mơ nữa đi, Thạch huynh nếu như tới thượng giới thì cứ tới Xích hoàng cung tìm ta, tu hành ở hạ giới mười mấy năm nên ngươi cần phải một lần lột xác thì mới có thể khiến cho đại đạo toàn vẹn, Niết bàn pháp của Xích hoàng cung ta là thích hợp nhất.” Hồng Hoàng nói.

Nàng cười toe toét, vỗ vỗ bả vai của Thạch Hạo, rất có cá tính, trông vô cùng ‘dũng cảm’, thế nhưng thiếu nữ một thân đỏ đậm này cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Trước đây, nàng cũng tính toán với Thạch Hạo, thế nhưng trong trận chiến ở thần thụ Thái dương thì liền kết thiện duyên, hiện tại liền lôi kéo về phía mình.

Việc này khiến cho các thiên tài của tám vực lần nữa im lặng, không khỏi phiền muộn.

“Ta cảm thấy, gia nhập vào Bổ Thiên giáo được đó, chính là không đánh thì không biết.” Một âm thanh rất dễ nghe vang lên.

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ như tinh linh từ từ đi tới, một thân quần áo đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết của mình, mỹ lệ tuyệt trần.

Mà ở sau thân thể nàng lại xuất hiện mấy cái đuôi cáo trắng ngà nhẹ nhàng phe phẩy, vẻ dụ hoặc kỳ lạ lan tràn.

Một cô gái như thế, thanh lệ vô song lại có mê hoạc đoạt phách, mắt to trong veo chớp chớp.

“Ma nữ!” Thạch Hạo híp mắt.

Trong rừng tùng, tiếng đàn chợt ngừng lại, một cô gái mặc áo trắng đi tới, không dính chút khói bụi trần gian nào, phong thái tuyệt thế, cứ như tiên tử đi lạc chốn nhân gian vậy.

Hai cô gái đứng đối diện, đốm lửa trong mắt tung tóe.

Mọi người không nói gì, phong cách cả hai đối lập lẫn nhau.

Dù là quý nữ hay thiên tài của thượng giới đều rùng mình, bởi vì bọn họ đều biết, hai tuyệt đại giai nhân này đều đến từ thượng giới, thân phận siêu nhiên, cao quý không gì tả nổi.

“Hôm nay gặp mặt, có thể đàm đạo luận pháp, kiếm chứng sở học thế nhưng cũng không muốn xảy ra tranh đấu miễn tổn thương hòa khí, phá hỏng bầu không khí của cuộc tụ hội lần này.” Lam Vũ mở miệng, nàng cực kỳ xinh đẹp, dịu dàng và như hòa, lời nói vừa ra rất nhiều người gật đầu biểu thị tán thành.

“Đúng đúng, hôm nay cũng không nên diễn ra tràng cảnh sinh tử đối đầu làm gì.” Thủy Nguyệt, Hồng Hoàng, Oánh Oánh tiến lên, các nàng đều rất xinh đẹp, miệng nở nụ cười tươi, lập tức bầu không khí hòa hoãn lại.

“Sao mà như thế được, dù gì chúng ta cũng là tri kỷ với nhau mà.” Nguyệt Thiền tiên tử mỉm cười nói, nàng như một vầng trắng sáng treo trên cao, trong sáng mà thần thánh.

“Chuẩn không cần chỉnh, ai nói chúng ta sẽ quyết chiến đó.” Ma nữ mỉm cười, hàng răng sáng bóng lấp lánh, vẫy vẫy tay Thạch Hạo, nói: “Tiểu Thạch, còn không mau lại đây.”

Mọi người nghe thế thế thì đều lộ vẻ kỳ lạ.

Ma nữ tủm tỉm cười, nói: “Trước đây không lâu, ngoại giới vẫn đồn đại rằng ngươi đã trấn áp Nguyệt Thiền tiên tử, cưới nàng làm vợ, hầu hạ bên người, thế nhưng qua một đoạn thời gian dài chịu oan ức, hiện tại Thiền nhi đã xuất hiện, ruốt cuộc cũng có thể xóa đi nổi oan thị mầu này rồi.”

Bích Cổ nghe thấy thế thì mỉm cười: “Đúng đấy, trước kia ta còn hiểu lầm Thạch huynh nữa, thật sự quá xấu hổ mà, ta muốn tự phạt mình một chén.”

Tuổi trẻ tuấn kiệt nơi đây đều nở nụ cười, lắc lắc đầu, tin đồn kia chẳng hề có chút căn cứ gì, ai có thể khinh nhờn tiên tử thánh khiết cao cao tại thượng này chứ? Nguyệt Thiền chân thân vừa hiện, tất cả lời đồn thổi đều theo gió bay đi.

“Quan hệ giữa ta và Nguyệt Thiền là cạnh trong công bằng nhưng đều có thể đối ẩm, tiểu Thạch, tuy ngươi có tranh đấu với nàng thế nhưng hay là kính kt một chén đi.” Ma nữ cười nói.

“Hiểu lầm đã được gỡ bỏ, nào, đồng khỏi!” Bích Cổ cười to, việc hắn thầm thích Nguyệt Thiền rất nhiều người biết.

“Tiên tử, ta mời ngươi một chén.” Thạch Hạo mỉm cười, keng, hai chén chạm nhau, nụ cười tươi rói.

Nguyệt Thiền mỉm cười, giơ chén ngọc lên miệng khẽ thưởng thức, nụ cười trước sau rất tươi.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Thế Giới Hoàn Mỹ

Score 7.9
Status: Completed Author:
Kể về quá trình trưởng thành của một đứa trẻ trời sinh Chí Tôn cốt (đứa bé này tương lai có thể sánh vai cùng hung Thái cổ được trời ưu ái, có thể chinh chiến với Chân Hống, Kim Sí Đại Bàng có huyết mạnh tinh thuần đến hoàn mỹ, Nguyên thủy bảo thuật của nó sẽ danh chấn thiên hạ, được ghi khắc vào lịch sử của Nhân tộc). Nhưng làm sao có thể dễ dàng đến vậy, chính vì chí tôn cốt của mình lại khiến hắn bị người thân hãm hại, rút xương đổi cốt, trở thành phế nhân, phải lánh nạn ở một thôn sơn hẻo lánh. Hắn liên tục gặp phải khó khăn trắc trở, mọi thứ không hay đều không ngừng giáng xuống, dường như lần nào cũng làm hắn sống đi chết lại.Nhưng chính những lần chiến đấu vào sinh ra tử ấy đã tôi rèn bản lĩnh của hắn, giúp hắn giành được địa vị, tiếng nói cho bản thân, đồng thời bảo vệ được quê hương thân hữu. Truyện ban đầu khá hài hước về cái tính trẻ con của Thạch Hạo nhưng về sau lại quá bi đát, đạt tới cảnh giới nào thì gặp kẻ thù cảnh giới lớn hơn săn giết, người thân anh em huyết tế để chiến đấu cùng. Những trích đoạn chiến đấu cực kỳ thảm liệt, đọc mà cảm giác như muốn nhập tâm vào từng trận đánh luôn vậy.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset