Dịch: Độc Nhân
Biên dịch: ronkute
Cả miệng và mũi của Thạch Hạo toàn là sương mù màu trắng cứ như là tiên khí lượn lờ vậy, đi kèm là hào quang an lành theo từng nhịp hô hấp của nó.
Đây không phải là ảo giác, người trong thôn dùng Trùng đồng xem rất rõ ràng, đám Nhị Mãnh, Bì Hầu, Hổ Tử mừng tới muốn khóc, đợi mõi mòn giờ kỳ tích thật sự đã xuất hiện?
Thân thể của Thạch Hạo không có thối rửa mà ngược lại rất hồng hào, không giống như màu trắng bệch như một năm trước đây, bây giờ có thêm một luồng sinh cơ rất mạnh mẽ.
Đặc biệt là, các vị trí trên thân thể thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, tỏa ra sóng thần lực.
Lúc thì nửa thân thể này hóa thành màu vàng óng, lúc khác lại hóa thành màu đen nhánh, sau đó lại biến thành tím vàng… biến hóa không ngừng.
“Chuyện gì thế này, ta cảm ứng được một nguồn sức mạnh mênh mông, là thần lực đang cuộn trào, đây là lột xác sao?” Đại Tráng nói.
Trên thực tế, tất cả mọi người vẫn đang ra sức chờ đợi, muốn tên đang nằm trong quan tài kia lập tức tỉnh lại.
Bóng Lông và tiểu Hồng cũng bị kinh động nên lập tức chạy tới, cẩn thận quan sát, bọn nó đều hoảng sợ, có thể xác nhận rằng trong cơ thể của Thạch Hạo lưu chuyển sinh cơ, chuẩn bị tỉnh lại rồi!
Đây là một kỳ tích, nằm yên hơn một năm, nay lại có thể sống lại!
Bất Hủ thảo đã duy trì tình trạng thân thể khiến nó không thối rữa, không có chuyển biến xấu đi, thế nhưng muốn sống lại thật sự thì chỉ có dựa vào chính nó.
Có thể, chim Năm màu đã giúp nó thế nhưng nó lại trải nghiệm được sinh tử luân hồi, cùng với ý chí cầu sinh nên đã dẫn tới tác dụng quan trọng như thế này.
“Vết thương trên người của tiểu Hạo vẫn còn, không có khén kín.” Tị Thế Oa nói.
Trên người Thạch Hạo vẫn có không ít vết máu, cũng không có biến mất thế nhưng lại có thể nhìn thấy một ít ánh sáng lộng lẫy đang thong dong lưu chuyển ở những nơi đó.
“Bởi vì nguyên do của Bất Hủ thảo nên đã giúp thân thể của hắn không biến đổi, giờ cũng chỉ mới xuất hiện sinh cơ mà thôi, muốn khép lành lại hết thì cũng cần thêm thời gian.” Bóng lông nói.
Trong mấy ngày tiếp theo, mộ đất nứt ra, những rễ cây màu trắng bên trên quan tài bóc ra, thân thể của Thạch Hạo lóe lên từng sợi ánh sáng vô cùng rực rỡ.
“Những thứ dược mà hắn dùng trước kia vẫn là có chút tác dụng.” Tiểu Hồng than thở.
Hơn một năm trước, lúc Thạch Hạo gần chết thì bất kể là Thạch quốc hay là Thạch thôn đều dùng những bảo dược cao cấp nhất để nó sử dụng nhằm kéo dài sinh mệnh.
Lúc đó cũng không có bao tác dụng cả thế nhưng thật sự vẫn có hiệu quả, sinh cơ vô hạn lưu luyền trong thân thể ấy, tích trữ như thế.
Thánh dược, thần tửu, Bất lão tuyền, bồ đoàn được bện thành từ cành Côn mộc, Ngân đào, Hoàng kim dịch của Thái Dương thụ… Bất kể là thứ gì thì không phải là bảo dược hư thê? Giá trị vô lượng!
Nhiều thứ như vậy gộp lại cùng nhau, là một luồng sinh cơ khổng lồ không cách nào tưởng tượng nổi!
Hết thảy những thứ này đều tích trữ trong máu thịt của nó, trong ngần ấy thời gian đã tẩm bổ thân thể đồng thời đối kháng lại phù văn gỉ đồng kia, có tác dụng cực lớn.
Tối thiểu, nó không còn teo tóp, có tinh khí sinh mệnh dồi dào được trữ ở trong người, cơ bản không sợ bản thân héo tàn, nguyên khí vô cùng dồi dào.
“Bất tri bất giác, những vật chất thần tính kia đang sắp xếp gân mạch, huyết nhục cho hắn, tác dụng cực lớn!” Bóng Lông than thở.
“Hắn trải qua sinh tử, thể ngộ luân hồi, phù văn của bản thân thức tỉnh chống lại sức mạnh nguyền rủa, dần dần chiếm được thế thượng phong, đây mới là cơ bản!” Tiểu Hồng nói.
“Ầm!”
Tiếng rung mạnh phát ra, khí lành vọt lên xông ra khỏi phần mộ, quan tài xuất hiện.
Người trong thôn đều có thể nhìn thấy rõ, trong cơ thể của Thạch Hạo đang lưu chuyển thần quang, huyết nhục tràn trề sức sống, nó hô hấp đều đặn, sương trắng cứ như là tiên khí quấn quanh mũi và miệng!
Hoàn toàn chính xác, đó chính là bản nguyên vốn có từ khi sinh ra.
Thạch Hạo yên lặng nằm nơi đó, trong cơ thể xuất hiện một luồng gợn sóng, bộ ngực phập phồng sau đó là vang lên những tiếng thình thịch khiến người khác giật nảy cả mình.
Ngay cả Bóng Lông và tiểu Hồng cũng phải thay đổi sắc mặt, đó chính là trái tim của nó đang đập vô cùng mạnh, cứ như mặt trống bị gõ mạnh.
Trong nháy mắt, trong cơ thể của Thạch Hạo xuất hiện một màng hào quanh thần bí khiến cho huyết nhục của nó càng thêm lấp lánh và sáng rực cứ như là đúc từ tiên kim vậy, ánh lành dâng lên.
“Thình thịch”, “thình thịch”…
Âm thanh của tim đập càng ngày càng vang dội, cực kỳ nặng nề, cứ như là sấm chớp nổ vang, đây quả thật rất đáng sợ.
“Thật là khủng khiếp, tiểu Hạo thúc không ngờ lại có nhịp tim mạnh vậy, chúng cháu đứng thẳng cũng không được luôn á.” Một vài đứa nhóc lùi lại, vẻ mặt có chút trắng bệch, là bị nhịp tim kia chấn động.
Chuyện này hết sức kinh người, nhịp tim như thế chứng tỏ rằng tinh lực đầy mạnh mẽ của nó đang thức tỉnh, quả thật cứ như là một con hung thú khổng lồ từ tiền sử thức tỉnh vậy.
Bộ ngực của Thạch Hạo phát sáng, đặc biệt là nơi trái tim, cứ như là một chiếc lò thần đỏ rực với ánh xích hà chói sáng, tinh khí cuồn cuộn không ngừng dâng trào.
“Xương cốt bị bẻ gẫy vẫn có có khoảng hở, cũng chưa có liền hẳn, nhưng mà cũng không có vấn đề gì, một khi thức tỉnh thì sẽ khỏi hẳn thôi.”
“Phiền toái nhất chính là Chí Tôn cốt, quả thật đã mất rồi.”
Bóng Lông và tiểu Thuần thảo luận, than thở với thân thể của Thạch Hạo, tuyệt đối vô cùng mạnh mẽ thế nhưng lại mất đi khối cốt kia.
“Cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, vừa nãy xuất hiện ý cảnh luân hồi, ta cảm thấy mặc dù mất đi khối cốt này thế nhưng cũng chẳng phải là chuyện lớn gì cả.”
“Ồ, ngươi xem đó là gì?!”
Bóng Lông kinh ngạc chỉ về một vài xương cốt của Thạch Hạo, dùng Trùng đồng quan sát cho nên có thể nhìn thấu.
Trận chiến năm đó, Thạch Hạo đã bị chia năm xẻ bảy, xương cốt cả người đều gãy nát, nay vẫn còn vết rách, vẫn chưa liền hẳn.
Bóng Lông phát hiện, ở bên trong những vết nứt của xương cốt lại lấp lánh và chảy xuôi ánh sáng lộng lẫy, đang tẩm bổ cho chỗ gãy ấy.
“Là Chí Tôn huyết!” Tiểu Hồng cả kinh nói.
Lời này vừa ra liền khiến người trong thôn chấn động, tất cả đều ngưng thần quan sát thật kỹ, vô cùng chú ý.
Thạch Hạo mất đi Chí Tôn cốt, cũng vì vậy mà tạo nên một cường giả thiếu niên sở hữu hai khối Tiên cốt, hiện giờ đã chấn động thượng giới, việc này làm cho mọi người trong thôn không được thoải mái cho lắm.
Giờ lại nghe thấy trong cơ thể của Thạch Hạo còn có Chí Tôn huyết, lập tức khiến mọi người dấy lên hi vọng, kích động không thôi.
Dòng máu này rất đặc biệt, nắm giữ ánh sáng cực kỳ lộng lẫy, đỏ tươi như xích mà, chảy xuôi bên trong những kẽ hở, tẩm bổ cho những mảnh xương vỡ, khiến cho nó càng ngày càng trắng noãn óng ánh hơn.
Không chỉ như thế, những dòng huyết này còn tiến vào trong huyết nhục của nó, chảy thẳng vào trong những vết thương và không ngừng tái tạo.
“Đây là…” Ngay cả Bóng Lông cũng trợn tròn mắt, đây chính là Chí Tôn huyết nhen, lại lưu chuyển khắp nơi trên thân thể!
Xảy ra chuyện gì thế này, tại sao lại có biến hóa như thế này?
Người trong thôn đều vô cùng kinh ngạc, việc này sẽ dẫn tới hậu quả gì? Trong lòng mọi người đều vô cùng hồi hộp.
“Tên nhóc này quả nhiên dám làm bậy mà, hắn chính là cố ý hay là vô tình xúc tiến?” Tiểu Hồng thấy miệng lưỡi khô rang, khó mà tin được.
Dùng Chí Tôn huyết tươi đẹp như ánh bình minh để tẩm bổ toàn bộ xương cốt và huyết nhục, dẫn chúng no đi khắp thân thể, đúng là gan lớn mà, có thể sẽ phế bỏ bản thân hoặc cũng có thể tạo nên một loại vận may lớn.
“Có chút không ổn lắm!” Bóng Lông nhíu mày, bởi vì nó nhìn thấy một vài phù văn giống như gỉ đồng, thứ này vẫn còn chưa hề bị triệt tiêu.
Tên “đại nhân” Tiên điện kia quả nhiên là công tham tạo hóa, cả thế gian khó mà có đối thủ, phù văn nguyền rủa mà hắn khắc xuống há có thể tiêu trừ như thế chứ, đặc biệt là sau khi Thạch Hạo tự bạo Chí Tôn cốt thì càng khó khăn hơn.
“Hẳn là có thể loại bỏ được nguyền rủa này nhưng phải đánh đối cái giá quá lớn.” Tiểu Hồng than thở, rốt cuộc cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra trong hơn một năm vừa quam.
Chí Tôn huyết của Thạch Hạo đang không ngừng thiêu đốt, tuy còn lại không nhiều thế nhưng vẫn ra sức đối kháng với thứ nguyền rủa này, phải diệt sạch sành sanh chúng, hoàn toàn xóa bỏ.
“Huyết này khô cạn quá rồi, trước kia từng phát ra sinh cơ để chống lại nguyền rủa không ngừng bào món nó, bây giờ gỉ đồng này còn lại cũng không nhiều!”
Có thể thấy được, Chí Tôn huyết đỏ tươi kia tựa hồ đang thiêu đốt tiến vào trong từng tấc huyết nhục, xương cốt, không ngừng gột rửa thân thể của Thạch Hạo.
Bóng Lông nhíu mày, nói: “Nhưng mà tiêu hao quá lớn, nếu như hắn ở trạng thái đỉnh cao thì không sao nhưng dù sao cũng đã mất đi khối cốt kia rồi, nếu không phải trong cơ thể có tinh hoa tích lũy từ Bất lão tuyền, rượu Côn bằng, Hoàng kim dịch… hơn nửa đã khô cạn rồi.”
“Chuyện này… nếu như trừ sạch nguyền rủa, Chí Tôn huyết có thể có lại không ta?” Tiểu Hồng hoài nghi.
“Thành cũng nguyền rủa, bại cũng nguyền rủa, tạo hóa và hung hiểm cùng tồn tại với nhau mà.” Bóng Lông than thở.
Chính bởi vì phù văn gỉ đồng trải rộng toàn thân của Thạch Hạo, dùng Chí Tôn huyết lưu chuyển như thế, tiến vào trong từng tấc cơ thể, tiến hành gột rửa thì mới có thể gạt bỏ nguyền rủa này.
Mà những xương gãy, vết thương kia mới chính là những nơi gột rửa trọng điểm.
“Đúng rồi, đúng là như thế, nếu như không phải phù văn của Tiên điện trải khắp trong cơ thể của nó, muốn dẫn dắt Chí Tôn huyết lưu chuyển tới khắp nơi toàn thân thì độ khó cực lớn.”
Thân thể là nơi thần bí nhất, để Chí Tôn huyết cọ rửa tùy tiện như thế thì rất dễ sẽ xảy ra sự cố.
Hiện giờ, những phù văn kia cứ như là ngọn đèn hải đăng, vô cùng sáng chói, hấp dẫn Chí Tôn huyết tiến lại để tiêu diệt, thay thế những nơi đó.
Quá trình này, thân thể của Thạch Hạo dần dần thích nghi, từ từ chịu đựng, đây mới là cơ bản, là tạo hóa.
“Tuyệt đối không nên gột rửa sạch phù văn gỉ đồng này nếu không huyết này cũng sẽ khô cạn theo, như thế sẽ vô cùng phiền phức, cái được không bù cho cái mất.”
“Không sao đâu, năm đó Thạch Hạo từng móc khối cốt của mình ra, càng bị lấy đi Chí Tôn huyết thế nhưng chân huyết cuối cùng cũng tái sinh đấy thôi, và cũng đã tẩm bổ tạo nên khối cốt thứ hai, phù văn càng tăng hơn lúc xưa nhiều. Ngược lại, ta rất chờ mong, nếu như tiêu hao sạch Chí Tôn huyết, sau đó chân huyết lại tái hiện thì sẽ xuất hiện phù văn thần bí gì nữa đây? Có thể sẽ chấn động cổ kim!”
“Nếu như có thể tiến hóa thêm lần nữa, quả thật không thể nào tưởng tượng nổi.!”
Bóng Lông và tiểu Hồng vô cùng mong đợi, hai người chỉ là bàn luận với nhau thôi nhưng cũng đã kích động vô cùng rồi. Chúng nó biết, quan trọng nhất chính là Chí Tôn huyết, chỉ cần vẫn còn thì có thể tẩm bổ thân thể, có thể sản sinh lại tất cả.
Mà lần này, thứ huyết này đang tẩm bộ toàn bộ xương cốt và huyết nhục toàn thân cho Thạch Hạo.
Người trong thôn sau khi nghe thấy vậy thì lòng mang rạo rực, tâm tình kích động, rất ngóng trông Thạch Hạo phục sinh, càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Liên tiếp mấy ngày ngày sau, mộ đất vẫn lượn lờ hào quang mờ mịt, ánh sáng càng ngày càng rực rỡ, khí lành không ngừng bốc lên giống như một ngôi mộ tiên vậy.
Thạch Hạo không ngừng biến hóa, khí thế sinh mệnh toàn thân thể càng ngày một mạnh hơn chỉ thiếu điều là tỉnh dậy mà thôi, bởi vì tất cả đặc thù của sinh mệnh gần như đã hoàn toàn khôi phục.
Trên thân thể ấy lưu chuyển ánh sáng lộng lẫy, vô cùng lấp lánh.
Tứ chi lúc hóa vàng, trái tim lúc như hóa thành một chiếc lò thần đỏ đậm chói mắt, hàng loạt ánh sáng từ cơ thể chiếu rọi, huyết nhục trong suốt cứ như đèn thần bằng pha lê vậy.
“Không cần lo lắng, việc này nói rõ thân thể của hắn rất mạnh mẽ đang không ngừng tái tạo nối lại xương cốt, đây là đang phát triển theo hướng tốt, một ít thanh hoa thần dược được tích lũy trong cơ thể từ từ tan ra để gột rửa toàn thân.” Bóng Lông giải thích.
Mọi người vẫn đứng yên nơi đó như đang ra sức bảo vệ, không một ai rời đi.
Tất cả mọi người đều biết được, một khi phù văn của gỉ đồng kia thật sự bị tiêu diệt thì Thạch Hạo sẽ tỉnh lại, hoàn toàn sống lại!
Lại qua thêm mấy ngày, một luồng ánh sáng chói mắt dựng lên cứ như là vầng thái dương từ sâu trong lòng đất chiếu thẳng lên, ầm một tiếng, mộ đất nổ nát hoàn toàn tan tiến.
Cũng trong lúc đó, quan tài kia nứt thành bốn mảnh, Thạch Hạo chợt mở mắt!