Đầu lâu Kim Liệt bay lên cao, thi thể không có ngã xuống mà hóa thành một cây đằng màu vàng, dịch tiên tràn ra mà phù văn màu vàng lại nháy mắt mờ đi,
Thạch Hạo nhanh chóng hướng lại chụp thẳng vào một chác cây đặc biệt trên thân cây đằng, đó là một dây leo màu đen lưu chuyển ô quang, nó ẩn chứa pháp tắc bẩm sinh.
“Hả?” Lại không có chặt đứt được, việc này khiến hắn kinh ngạc.
Lúc này, tất cả mọi người đều biến sắc, Thạch Hạo là đang rút lấy bảo văn bẩm sinh của Thần đằng này, đây tương tự với Chí tôn cốt, Trùng đồng của sơ đại nhân tộc vậy.
Thứ này là do trời xanh ban tặng, độc nhất vô nhị, từ trước tới giờ chưa hề có bí thuật kỳ dị, cho nên mới được xưng là sơ đại.
Có sinh linh đã nhen nhóm Thần hỏa thèm thuồng, lặng yên quan sát, muốn ra tay bởi vì giá trị của khúc dây leo này rất lớn, ẩn chứa bảo thuật bẩm sinh!
“Đứt cho ta!”
Thạch Hạo quát lên, hắn bỗng dùng sức, hai tay phát sáng dùng hết khả năng hòng lấy đi khúc thần đằng đen thui này, như vậy có thể đạt được phù văn bên trên.
Chí ít, cũng có thể thu được một bảo cụ tiên thiên!
Đáng tiếc, lúc hắn phát lực thì mưa ánh sáng màu đen xuất hiện, một răng thú tỏa ra phù văn bao vây lấy muốn đưa hắn ra ngoài.
“Không trách được vì sao lại không tìm được mệnh phù!” Thạch Hạo tự nói, hắn vẫn muốn đoạt một cái mệnh phù, thế nhưng không cách nào phát hiện ra được, nguyên lai là giấu trong phù văn Tiên thiên.
Chỉ bởi vì thế, có thể đảm bảo được người nắm giữ phù văn Tiên thiên sẽ không bị cướp đi.
Thạch Hạo có nhổ lấy một cọng chân vũ của long tước, lúc muốn xem chân cốt nguyên thủy thì thất bại, cũng chính vì nguyên nhân này.
Hoa văn màu vàng lóe lên, một cây THái dương thần đằng xuất hiện nơi xa, chân thân được gây dựng lại sau đó hóa thành dáng vẻ của Kim Liệt, hắn vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Thạch Hạo.
“Ta sẽ giết ngươi!”
“Có đúng không, ngươi còn dám đi vào chắc, ta rất mong chờ nghe.” Thạch Hạo cặp mắt chớp chớp, liếm liếm môi làm vộ khát khao.
Mái tóc Kim Liệt múa tung, kim quang dâng trào, xấu hổ và tức giận, vẻ mặt lúng túng, hào quang lóe lên, hắn được mưa ánh sáng bao quanh lấy rồi biến mất.
“Thật đáng tiếc!” Thạch Hạo lắc đầu, không cách nào xác định được quan hệ giữa mệnh phù răng phú và bí cảnh, ẩn chứa pháp tắc thần bí của tiểu thế giới này, hắn ngăn không được.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ, mọi người nhìn thấy Thạch Hạo đều cảm thấy thực lực của kẻ này mạnh tới mức không bình thường.
Kim Liệt bị giết, nói thật, đây chính là một vị sơ đại đầu tiên bị giết, mọi người tuy rằng từng giao thủ qua thế nhưng không có kịch liệt như vậy.
Mọi người biết, với nguy cơ tràn ngập của bí cảnh này, có sơ đại đầu tiên bị chém giết, tiền lệ được mở ta, cứ như là đã mở ra một chiếc hộp ma, ai cũng không có cách nào đề phòng.
Nơi lối ra bí cảnh, trên tế đàn.
Mưa ánh sáng xuất hiện, một bóng người hiện lên.
Nhân mã đại giáo ở đây rất nhiều, ai cũng ước ao đệ tử của giáo mình sẽ thu được tạo hóa.
Ngoài ra còn có vô số những tu sĩ không có cơ hội tiến vào bí cảnh cũng đang quan sát, ai cũng muốn biết tình huống bên trong.
“Người này là… Kim Liệt, tới từ điện Thái dương thần đằng!” Có người nhận ra hắn, vô cùng giật mình.
Mà những người khác lại ồ lên, đây không phải là cường giả bình thường, là một vị “sơ đại” thật sự, sở hữu bảo thuật Tiên thiên* độc nhất vô nhị, lại bị giết.
(*): Bẩm sinh.
Có thể tưởng tượng được, sự tàn khốc bên trong bí cảnh tới mức độ nào, thần tử đại chiến, chí tôn trẻ tuổi tranh bá, đã mở màng.
Rất nhiều người nhiệt huyết dâng trào, hận không thể tận mắt nhìn thấy, đây tuyệt đối là một cuộc chiến đầy vĩ đại, thế nhưng người ngoài không cách nào đi vào cho nên khiến ai nấy đều tiếc nuối.
“Một vị sơ đại bị giết, thật sự khó mà tưởng tượng nổi nhen!”
Bên ngoài bí cảnh, mọi người không ngừng nghị luận, kinh sợ khó kìm nén.
Việc này khiến cho mặt mày Kim Liệt tái nhợt, bởi vì tất cả mọi người đều đang bàn luận về hắn, đang suy đoán xem thử ai đã giết chết, là một kẻ thất bại nên khó mà tiếp nhận được cảm giác này.
“Tiểu hữu, ngươi đã quyết đấu cùng ai?” Một vị lão Giáo chủ mở miệng, hắn ngồi trong hư không, bóng người mờ ảo, lúc nháy mắt thì như có tia chớp xẹt qua trong bóng tối vậy.
KIm Liệt tuy cuồng ngạo thế nhưng cũng không dám làm càn trước mặt những người như thế này nên nói hết toàn bộ.
Lúc này, lão tổ Tử Mông Hống tộc, Tần Trường Sinh của Bất Lão sơn… đều lộ vẻ khác thường, mấy vị Giáo chủ đều kinh ngạc, lại là hắn!
Mà quần hùng thì ngạc nhiên, không thể tin được.
“Lại là thiếu niên Ma vương kia, hắn giết một vị sơ đại?”
“Tên nhóc này đầu tiên giết người của cung Hỏa Ma, tái chiến vương giả trẻ tuổi Hống tộc, nay lại bắt đầu chém sơ đại rồi!”
…
Người của cung Hỏa Ma rầu rĩ, tại sao mỗi lần đều nhắc tới họ chứ, thật sự là đau buồn mà.
Mọi người xì xào, lại xuất hiện một vị cường giả bí ẩn như này, hắn không có mệnh phù nếu không sẽ bị “ghi tên trong sổ”, có thể biết được thân phận của hắn.
Hiển nhiên, đây là một chí tôn trẻ tuổi âm thầm trà trộn vào, tự tin tuyệt đối, cơ bản không cần mệnh phù nên khiến người người thấy hứng thú hơn.
“Thật sự rất mong chờ nhen, ta muốn xem thử hắn sẽ tạo nên những chuyện kinh thiên động địa nào, lẽ nào sẽ tiếp tục chém thiên kiêu ư?”
“À, hắn nếu đã giết người hầu của vị đại nhân trẻ tuổi Tiên điện kia thì chắc chắn sẽ có một trận đại chiến chấn động thế gian, rất chờ mong hai bên sẽ gặp mặt.”
Bên ngoài bí cảnh, tâm tình của tất cả mọi người đều sục sôi, ai nấy đều phấn chấn, khát vọng sẽ diễn ra đại đối quyết trong bí cảnh.
Nơi sâu trong bí cảnh, hồ nước liên miên, hơi nước lượn lờ.
Thạch Hạo chém giết một vị sơ đại khiến mọi người phải ước lượng lại, mặc dù rất nhiều người không sợ thế nhưng cũng không vô duyên vô cớ đi đại chiến.
Bên trong bí cảnh, có rất nhiều tạo hóa, một cây Ngân long liên tuy rằng quý giá thế nhưng không tới mức phải liều mạng.
Cách đó không xa, Ma nữ và Nguyệt Thiền vẫn còn tiếp tục đại chiến, hai bên thực lực đều xấp xỉ nhau, ai cũng khó làm gì được đối phương, nếu không sẽ chẳng dây dưa từ dưới hạ giới lên tới thượng giới.
Thạch Hạo cho rằng sẽ bị đánh hội đồng nhưng hiện tại, đám người này đều rất kiêu ngạo, xem thường làm như thế.
Có thể còn không nhiều vận may lớn nghịch thiên thật sự, một khi phát hiện ra truyền thừa của chí tôn Nguyên Thiên, hoặc là bảo huyết vô thượng của hắn, lúc ấy hơn nửa sẽ liều mang.
“Thiên thiền y chính là chí bảo, các ngươi đều có cả à, không thèm để ý luôn.” Thạch Hạo lẩm bẩm.
Đầu gối của hắn phát sáng, một khối giáp trụ trong suốt hiện lên phát ra những tiếng rung ong ong cứ như là ve kêu, thứ này bao trùm chân trái của hắn, phù văn lóe lên, vô cùng đẹp đẽ.
Bảo y như vầy, cũng không biết đắt hơn Ngân long liên bao nhiêu lần, cơ bản không cùng một cấp độ.
“Nguyệt Thiền tiên tử, nếu như đã đưa ta một khối Thiên thiền giáp thì hay là cho ta thêm một khối nữa, cho cân xứng.” Thạch Hạo hả hê.
Mọi người hóa đá, tên quỷ này đạt được Thiên thiền y của Nguyệt Thiền?
Hơn nữa còn ở trên đùi của hắn, hắn làm cách nào đoạt được? Tuyệt đối không phải là Nguyệt Thiền tiên tử đưa cho!
“Ấy da, Nguyệt Thiền tỷ tỷ thật là hào phóng, thứ này giao hòa cùng với thân thể xinh đẹp này, nội giáp quý giá nhất mà cũng có thể tặng người khác, thật hào phóng nghe.” Ma nữ cười ha hả, ánh mắt chớp chớp.
Dấu ấn nơi mi tâm của Nguyệt Thiền lấp lánh, công kích thần hồn càng mạnh hơn, có bóng mờ đập thẳng về phía Ma nữ.
“Ấy da, tiên tử làm sao vậy, muốn giết người diệt khẩu sao?” Ma nữ cười khì khì chống lại.
“Chiến đấu ở đẳng cấp chúng ta, ngươi còn vọng tưởng dùng ngôn ngữ quấy phá, cơ bản không có ý nghĩa.” Nguyệt Thiền bình tĩnh, làn da trắng như ngọc, cũng chẳng hề bị ảnh hưởng gì.
“Lại muốn lột môt khối Thiên thiền giáp khác thì độ khó cực lớn.” Thạch Hạo lẩm bẩm, vây quanh hai cô gái, tựa như muốn ra tay.
Mọi người đờ ra, tên quỷ này là tự mình lột ra?
Tất cả đều lộ mặt khác thường!
Mọi người liếc nhìn Thạch Hạo, lại nhìn về chân ngọc thon dài của Nguyệt Thiền, những liên tưởng bắt đầu sản sinh, cảm thấy gợi tình vô cùng.
“Ha ha…” Ma nữ cười to, chẳng hề để ý tới hình tượng.
Mái tóc của nàng phấp phới, vóc người thướt tha, sở hữu dung nhan khuynh thành, đôi mắt đẹp như bảo thạch phát sáng, da thịt trắng mịn, cứ như là một vị Tinh linh vậy.
“Nguyệt Thiền tỷ tỷ, chân của ngươi sao vậy, tuy rằng trắng mịn như ngà voi nhưng sao lại có dấu tay thế.” Ma nữ cười gì gì.
Hiển nhiên, nàng đang cố ý nói bậy, chọc tức Nguyệt Thiền.
Mọi người đều lộ vẻ khác thường, sau đó nhìn về phía Thạch Hạo.
Còn có người nhỏ giọng, nói: “Tên Tiên điện đâu rồi, không phải là rất gần gũi với tiên tử của Bổ Thiên giáo hay sao, vì sao còn chưa ra tay? Ồ, hắn không có mặt.”
“Ầm!”
Đang lúc này, phía chân trời phát ra ánh sáng chói mắt, đại chiến bùng phát.
Nơi đó có một bóng người, tay cầm chiến kích hư không vung mạnh, vô tận phù văn vận chuyển, quả thật muốn bổ nứt thiên khung, thần tư khiếp người!
Một bên khắc, một chiếc kim đăng phát sáng, một thanh niên khôi ngô đứng đối diện, hai bên gần như chuẩn bị chiến đấu.
Khu vực ấy mờ ảo, tiên vụ lượn lờ, một khối phù bài vọt lên, hai người đồng thời xuất thủ hòng tranh đoạt.
“Đó là “cốt phù” để tiến vào nơi truyền thừa!”
Mọi người giật mình, tất cả đều vọt tới.
Nếu muốn tiến vào nơi truyền thừa thì nhất định phải có “cốt phù”, tuy rằng không chỉ có một khối thế nhưng nếu giành được trước tiên, tiến vào sớm một bước thì có thể đạt được tạo hóa nhiều hơn.
Mọi người nhằm về phía đó, Thạch Hạo chuẩn bị đánh giết Nguyệt Thiền tiên tử, hai người có quan hệ thù địch, hắn không muốn buông tha cơ hội này.
Nhưng mà, khi hắn chuẩn bị ra tay thì có người nhắm vào hắn, âm thầm vọt tới, thần hỏa bôc lên, mạnh lẽ vỗ một chưởng.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau.
Nguyệt Thiền tiên tử đang chiến đấu cùng Ma nữ thì nhanh chóng lướt về một bên, tránh né đòn công kích mạnh mẽ của Thạch Hạo.
Mà Thạch Hạo cũng kinh ngạc, nhanh chóng nhảy lên tránh một đòn của cường giả Thần hỏa phía sau.
“Xích Lăng Không!” Thạch Hạo rốt cuộc cũng thấy rõ là ai.
“Nghiệt súc, ngươi nạp mạng đi!” Xích Lăng Không cùng với một cường giả Thần hỏa khác giết thẳng tới.
“Lão già, hiện tại không rảnh chơi đùa với ngươi, ta đi lấy cốt phù, chút nữa sẽ giết sạch các ngươi.” Thạch Hạo nói, ánh mắt lóe lên, hắn nhìn thấy Ma nữ và Nguyệt Thiền đã tách ra và xông về phía trước nên hắn cũng đi theo.
Mặt sau là hai đại cường giả truy đuổi.
Thế nhưng, tốc độ của Thạch Hạo quá nhanh, pháp môn Côn Bằng giao hòa cùng tia chớp, che giấu đi chân tướng, hắn nhanh như chớp, mấy lần lóe lên đã biến mất từ đây.
“Đi, chúng ta cũng đi, đạt được cốt phù quan trọng hơn, nếu như có thể mở ra truyền thừa cấm kỵ thì còn trọng yếu hơn việc kia nhiều.” XÍch Lăng Không cắn răng nói.
Khi tiến vào khu vực này thì sương mù càng dày hơn, hỗn chiến bùng phát, tất cả mọi người đều tranh cướp cốt phù.
“Ầm!”
Thạch Hạo vừa mới tới gần thì liền gặp tập kích, hai chưởng va nhau, hào quang vạn ngàn, thần lực dâng trào, tiến vào đây thì tất cả đều là đối thủ cạnh tranh.
“Hả?” Hắn kinh ngạc, dĩ nhiên lại là Tần Hạo, chiến y Trường sinh trên người đang phát sáng!
Hắn cũng không muốn cùng đứa đệ đệ này liều mạng tranh đấu, tuy rằng bị tập kích một chưởng thế nhưng lại bay vút đi, không có ra tay nữa.
“Gia gia cũng tới sao?” Thạch Hạo lùi sang một bên tìm kiếm ở xung quanh, hắn biết, nếu như người kia là tổ phụ, khi tiến vào bí cảnh thì quá nửa sẽ tới tìm Tần Hạo.
“Đó là…” Trong lòng hắn run bần bật, không nghĩ tới lại có thể gặp được thiếu niên đặc biệt kia ở nơi này, cách đó trên một ngọn núi không xa, hắn đang chăm chú nhìn Tần Hạo.
Người kia sắc mặt phức tạp, có cưng chiều, có khoảng cách, có hồi ức, còn có thương tiếc, hắn rất muốn tới gần nhưng phải dừng lại.
Thạch Hạo nhìn thấy tình cảnh này lòng dạ đau đớn, hắn nhanh chóng lại gần!