Mảnh đại địa này có một truyền thuyết, năm đó có một vị Chí Tôn cái thế có lưu lại truyền thừa của hắn trong một động phủ cổ xưa, ở đó có đạo thống của hắn.
Năm tháng qua đi cũng không biết rằng có bao nhiêu người đến tìm kiếm nhưng đều trắng tay mà về. Thế nhưng cuối cùng lại có một ngày nào, một tia sấm sét từ cửu thiên đánh xuống một vùng dãy núi lại khiến động phủ kia lộ ra một góc.
“Bọn ta vừa may mắn mà cũng vừa bất hạnh”. Ánh mắt Thạch Vân Phong đượm buồn toát ra sự tang thương, năm đó toàn bộ hảo huynh đệ đều chết hết, chỉ có một mình lão còn sống, có thể nói trong lòng vô cùng đau đớn.
“Chúng ta cùng gia nhập vào một môn phái, cùng nhau tu hành Cốt Văn, so với xuất thân từ một cái thôn thì tư chất ta cũng không tệ, đã đạt đến Động Thiên Cảnh. Khi tia lôi đình kia hạ xuống từ cửu thiên thì lại đúng lúc ta cùng các huynh đệ đi thí luyện gặp đúng cái động phủ kia.”
Mà tai họa cũng từ đó mà bắt đầu, bọn họ tuy tìm ra được rất nhiều Cốt Thư nhưng cũng không phá được cửa vào thật sự của động phủ, không thể nào tiến vào khu vực trung tâm.
Tin tức bị lộ ra, bọn họ bị truy sát khắp chốn, Tất cả các thế lực đều ra tay muốn cướp đoạt số Cốt Thư đó.
“Bọn chúng sao biết rằng tuy đám Cốt Thư này cũng tính là trân quý, thế nhưng cũng chưa phải là truyền thừa chân chính của động phủ kia, chúng ta bị truy sát chạy một mạch vào sâu trong Đại Hoang, trời đất không chốn dung thân.”
Thạch Vân Phong kể lại thê lương, một đám huynh đệ vậy mà cứ rơi rụng dần. Trải qua ngàn cay vạn đắng, cuối cùng chỉ có lão và một người khác trốn thoát được và còn sống.
Sau đó hai người họ quay ngược lại tìm di tích kia, thế nhưng lại phát hiện nơi này sớm đã “vật đổi sao dời”, cứ như ở đây đã trải qua một vạn năm xa xưa, không có gì từng tồn tại ở đây.
“Hẳn là sức mạnh thần bí của Cốt Văn khiến thần tàng kia chìm sâu vào lòng đất rồi trôi về phương xa, không ai có thể biết nó đang ở nơi đâu.” Tộc trưởng thở dài một tiếng.
Mặc dù thế nhưng hai người vẫn bị truy sát tiếp tục. Một đám hung khấu cường đại không gì sánh nổi, trong đội lại có một con Tế Linh đi theo khiến bọn họ phải sống kiếp trốn chạy dài dằng dặc.
“Sau đó thì rất nhiều chuyện đã xảy ra, rất nhiều năm đó chúng ta mới thoát được và thương tích đầy mình chạy về Thạch Thôn.”
Sau tất cả, chỉ có một mình lão là còn sống, người kia trở về thôn không bao lâu thì cũng qua đời.
Tộc trưởng không có kể chuyện cũ tỉ mỉ nhưng nhất định bên trong có không ít ẩn tình và rất nhiều cố sự. Có thể tránh né được nhiều năm truy sát bởi những thế lực đó thì chắc chắn lão cũng không đơn giản.
Đáng tiếc tư chất của Thạch Vân Phong cũng không tầm thường, nhưng tu hành bị gián đoạn, lại gặp phải trọng thương nên tu vi lão từ đó không thể tiến thêm, mà tình hình thân thể cũng càng ngày càng xuống dốc.
“Chúng ta khi đi vào động phủ thì bị một loại sương mù tập kích khiến thân thể bị tổn thương, sau lại bị đuổi giết khiến thương thế quái dị lần đó bị chuyển biến xấu hơn. Thế nên nhiều năm nay vận dụng bí lực Cốt Văn rất khó khăn.”
Thạch Vân Phong nói nghe thật đơn giản, nhưng có thể đoán được năm đó hung hiểm nhiều như vậy mà lão chỉ nói qua loa, không có kể kĩ càng.
“Một thế lực mạnh mẽ nhất năm đó có phái tới mấy chục nhóm hung khấu được phân đến đây tìm bảo địa của Chí Tôn kia, ta cảm giác bọn chúng nay lại xuất hiện, trước giờ vẫn không ngừng tìm kiếm.”
Mọi người kinh hãi, đây là lần đầu tiên tộc trưởng kể chuyện trong lòng với bọn hắn, bí mật năm đó đều được sáng tỏ. Tuy rằng cách nói rất đơn giản và không đi sâu vào chi tiết nhưng ai cũng có thể cảm nhận bầu không khí căng nén và sát kiếp đáng sợ năm đó.
Nhiều thế lực lớn cùng tham gia vào, tất nhiên năm đó đã khuấy lên một phen phong vân ngập trời.
“Ta nghĩ nơi Chí Tôn địa kia hẳn là còn ở khu vực này, dù cho nó chìm sâu vào lòng đất nhưng chắc hẳn cũng sẽ không trôi đi quá xa.”
Phạm vi mười vạn dặm xung quanh đây đã từng bị tứ đại sinh linh tàn sát đẫm máu, nay đã cỏ không mọc, sinh cơ không có, nếu có người muốn tiến vào tìm kiếm hẳn là sẽ rất gian khó.
Thế vậy mà lại xuất hiện hung khấu, có ý nghĩa là bọn họ có lẽ đã có phát hiện gì mới, nơi đây sẽ không an bình nữa rồi. Truyện được copy tại Truyện FULL
“Hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi!” Thạch Vân Phong ra lệnh, Liễu Thần đã ngủ say, nếu hung khấu có tìm tới đây thì bọn họ đành phải dựa vào sức mình.
“Thật tiếc là Thanh Lân Ưng đại thẩm đã dắt Tử Vân, Đại Bằng, Tiểu Thanh đi rèn luyện và tu hành, không biết bọn họ ở đâu nữa, bằng không thì sẽ có một phe chiến lực cực mạnh.” Nhóc tỳ tiếc nuối.
Tình huống còn xấu hơn so với dự đoán của bọn họ. Mấy ngày sau, Bì Hầu, Hổ Tử mang đến một tin tức không hay. Bọn họ cưỡi Độc Giác Thú đi tra xét thì phát hiện một thôn xóm ngoài sáu trăm dặm đã bị tàn sát đẫm máu toàn bộ.
“Cũng có tìm được một người sống thế nhưng thoi thóp được nửa canh giờ cũng lên bàn thờ rồi.”
“Hắn nói những kẻ kia đòi hỏi phải cống nạp Nguyên Thủy Bảo Cốt và kim loại quý hiếm, cũng không nói các chuyện liên quan đến dãy núi trên đại địa.”
Nghe được đám nhỏ hồi báo, tộc trưởng nghe thế nhíu mày tự nói: “Lẽ nào đoán sai rồi, cũng không phải là bọn hung khấu kia? Nhưng năm đó người của nhóm này cừng đi cướp hắc kim.”
Nửa tháng sau, bụi tung mù mịt ở phía đường chân trời, một đám người cưỡi hung thú tiến về phía Thạch Thôn.
“Không hay, tất cả chuẩn bị chiến đấu!”
Thôn nhân lo lắng, đám người Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao đứng đầu thôn đều giương Long Giác Cung nhắm kĩ ở phương xa, bọn họ thề có chết cũng phải bảo vệ nơi này.
Đó là một đám người có lệ khí rất nặng, người chết trên tay chúng cũng không biết đến bao nhêu, con mắt tên nào cũng tóe ra hung quang, nhìn sơ đã biết là người không lương thiện. Bọn chúng tụ tập ngay đầu thôn.
“Bọn hương thôn dã dân bọn ngươi cũng dám kháng cự sao? Chỉ cần bọn ta trùng kích một đợt thì các ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn.” Một người đàn ông có vết đao trên mặt đang ngồi trên một con mãnh thú mở miệng lạnh lùng, hắn tự nhiên không có coi thôn dân xứng ở trong mắt, lệ khí kinh người.
Đám người này cũng không nhiều lắm, chỉ có hơn một trăm tên nhưng đều là hạng đã từng chinh chiến. Đặc biệt là mấy gã đầu lĩnh đều có bí lực Cốt Văn mạnh mẽ.
“Đùng” “Đùng”…
Ngay lúc này, từ phía sau đám hung khấu bỗng vang lên tiếng giậm chân đáng sợ, đại địa chấn động ầm ầm báo hiệu một thứ cực kỳ khổng lồ sắp xuất hiện.
Đó là một con Xuyên Sơn Giáp toàn thân tỏa ra màu vàng kim nhàn nhạt, nó khổng lồ không gì bằng, dài tới mấy chục mét, nó như một núi thịt vàng kim đã nằm ở đó từ bao giờ, con mắt màu vàng kim như hai cái đèn lồng nhìn chòng chọc về phía Thạch Thôn, sát khí tỏa ra nặng nề.
*Xuyên Sơn Giáp là con tê tê.
Mọi người sau khi thấy con hung thú này thì trong lòng đều như phát lạnh, một con Tế Linh đó nha, người thường sao có thể chống lại đây!?
Tế Linh thường thì bọn nó hay bảo vệ Nhân Tộc, trú trong một cái thôn xóm hoặc một thành trấn nhận tế tự từ nhân loại, hiếm có con nào rời khỏi nơi ở, mà con này thế mà lại đang tự hành động.
Đặc biệt là con Tế Linh này tỏa lệ khí vô cùng nặng, trên vảy màu vàng kim nhạt tỏa ra một tầng huyết quang lấp lóe, nhất định nó đã giết chóc vô biên, thậm chí từng ăn qua Tế Linh khác, là loại khó đối phó nhất!
Đám người Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao như có một cảm giác vô lực, vừa nhìn thì bọn họ đã hiểu ngay sẽ không làm gì được con Tế Linh dài mấy chục mét này, toàn bộ thôn nhân xông lên cũng chỉ uổng mạng.
Luồng huyết khí khiếp người này, sóng chấn động ngập trời này, lại còn có Phù Văn kinh khủng kia khiến người ta phải kính nể, vừa nhìn thấy khiến người ta như toát ra một cảm giác chắc chắn phải thất bại.
“Cảm thấy các ngươi thật yếu ớt sao? Một đám côn trùng mà cũng đòi chọi với Chân Hống!?” Một gã đầu lĩnh cưỡi trên một con mãnh thú cười lạnh.
“Hạ đám cung tên rác rưởi của bọn ngươi xuống đi, có thể làm được gì chớ? Chả có tác dụng gì đâu. Ngoan ngoãn nghe theo chúng ta thì không ai phải chết!” Một kẻ lạnh giọng nói.
“Các ngươi muốn thế nào đây?” Một tộc lão tuổi tác đã lớn run run tiến lên.
“Lão gia hỏa, các ngươi cứ tuân lệnh là được rồi, đừng có nhiều chuyện.” Một đầu lĩnh mắng to rồi vung roi quất tới, một tia Phù Văn lóe lên, ngay lập tức tộc lão lập tức bị đánh bay, một mảnh hoa máu túa ra.
“Tam gia!”
Một nhóm người trong thôn cùng xông tới ôm lấy ông lão, mắt bọn nhỏ ngấn đầy lệ, mà thanh niên thì không ai không đỏ ngầu hai mắt chuẩn bị xông lên liều mạng.
“Dừng lại!” Tộc trưởng quát gằn không cho bọn hắn động thủ.
“Yên tâm đi, lão gia hỏa đó không chết được đâu, chỉ dạy dỗ bọn ngươi một chút mà thôi.” Kẻ ra tay cười to, nói: “Chúng ta cũng đâu phải không nói lý, cũng đâu có tùy tiện giết chóc, chỉ cần các ngươi thỏa mãn yêu cầu của chúng ta thì sẽ không sao cả.”
Thôn nhân trừng mắt lên giận dữ nhìn đám hung khấu, cũng không ai lên tiếng.
“Cho bọn ngươi thời hạn hai mươi ngày phải nộp lên năm trăm cân hắc kim, nếu có sẵn thì coi như các ngươi may mắn. Mà nếu không có thì phải nhanh mà đi tìm mỏ, bằng không đến hạn mà không giao đủ thì giết không tha một mống!” Người kia nói chuyện lạnh lẽo.
“Đã nghe rõ chưa đó? Nếu không có thì hai mươi ngày sau bọn ta sẽ tàn sát đẫm máu thôn này, lúc đó sẽ chém tận giết tuyệt không chừa một ai.” Một đầu lĩnh khác quát lớn.
Ngay lúc này, con Tế Linh màu vàng kim nhạt kia cũng ngửa đầu gào to chấn động quần sơn vạn suối, trên cơ thể tỏa ra từng luồng sương mù hoàng kim vừa mông lung mà cũng vừa rực rỡ khiến người ta phải khiếp đảm.
Thôn nhân không có ai làm bậy, mặt ai cũng lộ vẻ bi ai, chênh lệch thật quá lớn, bọn họ khó có thể chống lại, hoàn toàn không phải là đối thủ của đám hung khấu này.
Gương mặt nhỏ xíu của đám con nít thì căng ra nín nhịn, bọn chúng vừa sợ mà cũng vừa giận, xưa nay chưa từng gặp qua chuyện như thế, người đến tận trước thôn bắt nạn mà không thể phản kháng được.
Liễu Thần từ khi ngủ say thì như một cái cây khô bình thường, thôn nhân mất đi che chở nên lòng ai cũng bị ấm ức khó chịu, bọn họ hận không thể xông lên đại chiến một phen.
Mắt đám con nít đỏ hồng, nước mắt cũng sắp rớt xuống, đối phương mạnh mẽ đứng trước nhà mình mà lại không còn cách nào khác.
“Một đám dã dân mà cũng dám giương cung lên phản kháng, thật không biết sống chết. Chắc các ngươi cũng biết thôn xóm như các ngươi ở lân cận đây, chúng ta diệt không mười cái cũng tám cái a!” Một người hừ lạnh nhìn khắp thôn dân.
Đám người Thạch Phi Giao phẫn nộ nhưng tộc trưởng Thạch Vân Phong đã ra lệnh kêu bọn hắn ko được làm bậy, mọi người đều siết chặt bàn tay, lòng ai cũng khó chịu vô cùng, chưa bao giờ bị người khác nhục nhã như thế!?
“Nhớ kĩ đó, thời gian chỉ có hai mươi ngày, bằng không thì các ngươi chờ diệt tộc đi nhé!” Một đầu lĩnh khác quát rồi quất roi xuống.
Phù Văn lướt qua, trên mặt đám người Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi Giao bỗng vang lên tiếng đùng một cái, da thịt tóe ra, máu tươi tung lên, ở đó xuất hiện một vết thương chảy máu òng ọc sâu hoắm.
Con mắt của đám tráng niên như sắp tóe ra lửa, có thể bị giết chứ đừng hòng bị nhục. Nếu bọn họ làm chủ thì chắc chắn đã liều mạng.
Thế nhưng tộc trưởng vẫn kéo bọn họ lại, không cho bọn hắn liều chết, ánh mắt nghiêm nghị trừng tất cả mọi người.
“Ha..ha..!” Mấy tên đầu lĩnh cười to rồi quay đầu hung thú, rời đi nghênh ngang.
Con Tế Linh màu vàng kim nhạt cũng xoay người, con mắt lớn như cái đèn lồng màu vàng kim quét qua thôn nhân một chút rồi cũng cất bước đi ầm ầm như địa chấn, cực kỳ khủng bố.
Mãnh thú gầm thét, trong chớp mắt bọn hung khấu đã đi hết.
“Tộc trưởng, tại sao ông lại không cho ta đánh trả?” Con mắt Thạch Lâm Hồ đỏ gằn, mặt hắn đau đến nóng rát, nhưng càng đau đớn hơn là tâm hắn chưa từng bị nhục kiểu thế này.
“Tộc trưởng! Ta không phục!” Thạch Phi Giao cũng khó có thể chịu được, tay hắn sờ lên vết thương trên mặt, tóc gần như dựng đứng, con mắt đỏ chót.
“Đúng đó tộc trưởng, chúng ta lấy Tổ Khí ra đi, cùng lắm là cá chết lưới rách!” Phụ thân của Nhị Mãnh cũng góp vào.
Thạch Vân Phong hít một hơi, lão nói: “Có lúc thì cá chết hết mà lưới cũng không rách được.”
“Cũng còn hơn sự nhục nhã ngay bây giờ!” Rất nhiều người nóng đến váng đầu rồi.
“Chúng ta nếu như làm to chuyện thì ắt hẳn ai cũng phải chết hết, bởi vì không có ai có Cốt Văn cao thâm, khó có thể phát huy ra uy lực của Tổ Khí.” Con mắt lão tộc trưởng trừng lên, lên giọng: “Các người còn nghĩ là ta sợ chết sao? Cam lòng chịu nhục sao? Mà thực sự là lực của chúng ta không đủ!”
“Mặc dù bây giờ nhịn xuống thì hai mươi ngày sau phải thế nào đây?” Có người không phục.
“Hai mươi ngày đủ để ta chuẩn bị kĩ lưỡng rồi, lúc đó ta sẽ mang Tổ Khí ra cá chết lưới rách với bọn chúng.” Tộc trưởng nói.
“Vết thương trên người tộc trưởng rất quái dị và đã nghiêm trọng rồi, cơ bản không nên sử dụng sức mạnh Cốt Văn, không cần mạo hiểm!” Một nhóm người hoảng hồn.
“Bọn chúng và con Tế Linh kia quá cường đại, các ngươi lên bao nhiêu thì ắt hẳn chết bấy nhiêu, mà ta sau khi chuẩn bị chưa chắc không có chiến lực đánh một trận.” Thạch Vân Phong nói.
“Không được đâu tộc trưởng!” Một đám tráng niên thiếu chút nữa rơi lệ, bọn họ biết tộc trưởng ngăn cản bọn họ là vì không muốn họ chết, mà tộc trưởng thì lại đi liều mạng.
“Tộc trưởng gia gia…” Nước mắt đám con nít đã chảy lã chã.
“Tộc trưởng gia gia, hãy để cháu đi đối phó bọn chúng!” Ngay lúc này, nhóc tỳ ra mặt mở miệng, ánh mắt mở to lóe ra ánh kiên nghị bừng sáng.
“Không được, bọn chúng đã là Động Thiên Cảnh, các cấp độ khác nhau có sự chênh lệnh cực kỳ lớn. Cháu mặc dù đột phá tiến vào cảnh giới kia nhưng mới chỉ có thời gian ít ỏi thì không thể chống lại cùng bọn chúng, đặc biệt là con Tế Linh kia!” Lão tộc trưởng cực lực phản đối.
“Cháu vừa rồi định đột phá ngay rồi lao ra chiến cùng bọn chúng. Nhưng hung khấu đã cho chúng ta hai mươi ngày thì cháu cảm thấy cảm thấy cũng đủ rồi, thời gian này cháu có thể đạt tới cảnh giới có cấp độ lý tưởng để đối phó với bọn chúng!” Nhóc tỳ nói rõ từng lời, sự kiên định mạnh mẽ như không gì có thể khiến nó lui bước.