Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Tám phương hướng, tám con đường, đều vây quanh tế đàn lớn lao ở trung tâm
Đàn cổ Chí tôn cao hơn cả núi lớn, đâm thẳng trong mây, vô cùng lớn. Ngoài ra còn có pháp tắc không gian không tên bao phủ, vì vậy chiến đấu ở đường khác chưa từng bị người nơi này nhìn thấy.
Khi Thạch Hạo xuất hiện tiến về trước thì cũng không khiến người khác chú ý.
Ngược lại, phía trước đó lại rối loạn, thu hút ánh mắt của tất cả Tôn giả nơi này, có người Tội châu đạt tiêu chuẩn xông qua.
“Ngươi, mấy người các ngươi nữa, giả bộ gì, đừng tưởng ta không nhìn ra, trên người chảy máu tội lỗi, còn dám xông tới trước, trốn được bao xa thì cứ trốn, nhường đường cho những người khác!”
Cô gái môi mỏng của Yêu Long đạo môn nói, lời lẽ sắc bén, gương mặt lạnh lùng, trên khuôn mặt vẫn được xem là xinh đẹp mang theo vẻ xem thường và khinh bỉ.
Lần này, quả thật không giống, nhiều người Tội châu tụ lại, tất cả lấy pháp khí ra muốn cùng nhau tấn công, bởi vì bọn họ cảm thấy quá oan ức.
Khóe miệng thanh niên áo đỏ của Hỏa Vân động có máu, nắm lấy bảo thước lạnh lùng nhìn, tỏa ra uy thế.
Chung quanh, những người khác nhìn như tùy ý thế nhưng thực tế mỗi người đều đang đề phòng, bọn họ không nhìn đám người kia mà nhìn chằm chằm trong đám Tôn giả tìm kiếm.
Tất nhiên là bọn họ lo người khống chế sen vàng lúc nãy lại xuất hiện.
Lúc hai bên đang đối đầu căng thẳng thì mọi người chợt thấy một thiếu niên bước về phía trước, tiến vào giữa sân, dưới bầu không khí đòi mạng thế này hắn lại phá vỡ yên tĩnh.
“Ngươi, trước tiên lui qua một bên, chờ chúng ta giải quyết những người này rồi lại vào.” Cô gái của Yêu Long đạo môn nói, đôi môi mỏng dính mang theo ý lạnh liếc nhìn Thạch Hạo.
“Ta muốn đi vào thì còn cần các ngươi sắp xếp sao?” Thạch Hạo bước chân tiếp tục, nhịp điệu không đổi, cứ thế đi về phía trước.
“Ngươi… thật cản đảm!” Cô gái trừng mắt nhìn hắn.
Vào lúc này tất cả mọi người đều thất kinh, thiếu niên này tràn ngập tự tin, lại dám nói chuyện với người của hai đạo thống như vậy, rất không đơn giản.
“Xoẹt!”
Một tia sáng từ trong gương lướt qua, phía trước con đường, sau lưng thanh niên áo đỏ có một cường giả trẻ tuổi dửng dưng như không, trông rất tùy ý nhẹ nhàng chiếu cốt kính trong tay.
Kết quả, chuyện làm cho tất cả mọi người không ngờ được xảy ra, một cái roi tùy ý cứu thế lướt tới làm trán thiếu niên kia phát sáng, cả người bùng lên cột sáng xán lạn.
Hắn tựa như con của Thần mặt trời, được ánh sáng rực rỡ bao phủ, tinh lực bốc lên, một chữ tội hiện ra, phá tan mây mù bên trên.
“Là ngươi!”
“Tìm được rồi, đời sau tội huyết, minh văn đại hung!”
Bọn họ kinh ngạc thốt lên, vẻ mặt tất cả đều thay đổi hẳn, tùy ý soi, lại phát hiện người muốn tìm, còn trẻ như thế, tùy ý như thế, cứ đi tới như thế.
Chuyện này có vẻ rất khó tin, vốn tưởng rằng khó có thể phát hiện, thậm chí còn phỏng đoán người này không ở Tội châu, kết quả hắn… thật sự xuất hiện rồi!
Sau đó, các Tôn giả khác ồn ào hẳn lên, trong mấy ngày nay liên quan đến đời sau tội huyết có xương trán phát ra ánh sáng thần thánh, phá tan mây mờ đã gây nên một cơn sóng lớn, khiến các giáo đứng ngồi không yên, ai cũng không ngờ rằng, có thể tận mắt nhìn thấy ở đây!
“Xuất hiện rồi, hắn là muốn khiêu chiến mấy đạo thống sao?” Ánh mắt tất cả mọi người sáng lên, tất cả đều nín thở, nội tâm kích động và chờ mong.
Đặc biệt là người của Tội châu, từng người máu nóng dâng lên, tất cả đều không nhịn được muốn gào thét, người này xuất hiện là muốn ra mặt cho bọn họ sao?
Vậy mà chính bản thân Thạch Hạo lại rất bình tĩnh, lạnh lùng nhìn đám người đang cản đường kia.
Thông qua tình huống này hắn đã biết đến cùng là đạo thống nào đang nhắm vào Tội châu, đang trông chừng đời sau tội huyết, La Phù chân cốc, Yêu Long đạo môn, Hỏa Vân động… từng cái đều là giáo lớn cổ xưa nhất, cao cấp nhất, việc này khiến trong lòng hắn nặng nề.
Khó trách tội huyết bị oan, có truyền thừa vô thượng như vậy cấu kết với nha, thực làm người ta run sợ, quả thật có thể che trời, giấu sự thật.
Chỉ là hắn không biết vì sao những người này không xóa sạch người của Tội châu.
“Bọn họ lo lắng, đang lo cái gì đây?” Giờ phút này, Thạch Hạo yên tĩnh kỳ lạ, suy nghĩ rất nhiều.
Không lẽ, sau khi trời đất bị phong ấn, tổ tiên đời sau tội huyết đang trấn thủ biên cương vẫn còn sống, nhiều năm như vậy vẫn còn người trên đời?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thạch Hạo run bần bật, nếu những người kia sống sót trở về thì sẽ phát sinh chuyện gì?
Suy nghĩ như vậy lập tức khiến máu nóng của hắn sôi trào!
“Các ngươi lui về sau đi!” Thạch Hạo nói, bảo tất cả Tôn giả của Tội châu lui sang một bên, một mình hắn đối mặt những người kia.
“Triệu tập thêm người!” Những người kia tinh thần tập trung cao độ, mặc dù biết tội huyết nồng nặc chưa chắc có thể chiếm thượng phong ở đây nhưng vẫn cứ lo lắng, hướng về đạo thống khác thông báo.
Có người muốn rời sân đi bảy đường khác truyền tin.
“Một tên cũng đừng nghĩ rời đi được!” Thạch Hạo nói, mặc dù xem như thanh tú thế nhưng khi một mình bước lên trước thì có một luồng uy nghiêm khiến lòng người theo đó run rẩy.
“Ngươi nói không cho thì sẽ không đi sao?” Một người cười gằn, hóa thành tia sáng lập tức muốn rời khỏi.
“Xoẹt!”
Thạch Hạo phát sáng, Súc địa thành thốn, rút khoảng cách ngàn trượng thành một tấc, vụt ngang tới trước, đánh ra một chưởng.
Mọi người run lẩy bẩy, đây là tốc độ nhanh cỡ nào, chỉ cảm thấy hoa mắt liền mất đi bóng dáng của hắn.
“Ầm!”
Cùng lúc đó, một cột sáng ngập trời vọt lên, đây cũng chỉ là ánh quyền của thiếu niên, tựa như tia chớp ngang trời, đánh rơi một đám sao băng.
Tình cảnh này quá rực rỡ rồi!
“A… ” Nơi đó có người kêu to, cũng từng lấy ra thần binh ngăn cản và từng khống chế bí thuật nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Đây là Tôn giả đại viên mãn, đồng thời cũng là tinh anh kiệt xuất của giáo lớn, kết quả ở đây tựa như một người rơm bị quăng lên sau đó nổ tung trong hư không.
Nắm đấm của thiếu niên kia quá cứng rắn, hủy diệt pháp khí cấp Thần, đánh nổ một tên kỳ tài, tất cả chuyện này đều là vừa đánh trúng đã xong.
Xoẹt, bóng sáng lóe lên, hắn lần nữa đứng giữa sân, tay áo phất phới, ánh mắt trong suốt, thân thể được cột sáng bao phủ, như là chưa từng rời đi.
Thủ đoạn kiểu này kinh sợ tất cả mọi người!
“Xoẹt!”
Thanh niên áo đỏ của Hỏa Vân động ra tay, lấy ra bảo thước của mình, một vệt đỏ thẫm ngang trời, soi sáng vĩnh hằng.
Cây thước này quá đặc biệt rồi, nếu không bị Linh giới áp chế, uy lực lớn vô cùng, đây là bí bảo mạnh mẽ nhất, cũng có thể xưng là pháp khí Chí tôn ở cảnh giới này, trong tình huống bình thường mà nói, là pháp khí vô địch nơi đây.
Đồng thời, cô gái của Yêu Long đạo môn cũng ra tay, lòng bàn tay dâng lên ánh sáng, một sợi gân giao long xuất hiện hóa thành dây thừng bắn về Thạch Hạo.
“Khốn Tiên tác!” Có người kinh ngạc thốt lên.
Đây là vật không tầm thường, là bí bảo do lão Đạo chủ của giáo này luyện chế, ở nơi này tuy chỉ phát huy ra uy thế Tôn giả cảnh nhưng tuyệt đối có thể tính là pháp khí Chí tôn của cảnh giới này!
Quả nhiên chi rất đậm, cầm pháp khí uy lực mạnh mẽ như vậy đến đây, mà lại không chỉ có một cái nên khiến Tôn giả các nơi đều sợ hãi, mấy giáo lớn mạnh mẽ và siêu cấp cổ xưa lại coi trọng đời sau tội huyết như thế sao?
Việc này là thật muốn giết chết người có xương trán phát ra ánh sáng thần thánh, sợ chuyện ngoài ý muốn.
Cũng trong nháy mắt đó, những người khác cũng ra tay, những người còn lại nhắm về bốn hướng, tìm giúp đỡ.
“Keeng!” Quanh Thạch Hạo, sen vàng dày đặc, vọt lên vô tận ánh sáng, như một đai dương màu vàng kim dập dờn, rọi sáng bầu trời chặn đứng bảo thước đỏ thẫm.
Đồng thời, hắn dùng tay không chụp vào Khốn Tiên tác, trong bàn tay, từng ngôi sao chuyển động, đó là do lôi điện biến thành, trở thành ngân hà.
“Giết!”
Đại chiến bắt đầu, một đám người tấn công Thạch Hạo nhưng hắn cũng không lùi nửa bước, trái lại đón đánh hai pháp khí Chí tôn, mạnh mẽ tiến lên đại chiến với bọn hắn.
Cùng lúc đó, từ thân thể hắn lao ra từng bóng người, đó là linh thân, đuổi theo mấy người đi xa lúc nãy.
“Phụt!”
Đơn giản mà bá đạo, từng cái linh thân của Thạch Hạo khí thôn sơn hà, uy thế ngập trời, xuyên thủng trước sau khiến đối thủ nổ tung trong hư không, bắn ra mưa máu.
Những người Tội châu xem mà rơi lệ, những uất ức sỉ nhục lúc nãy, bây giờ đã có người thay mặt bọn họ đại khai sát giới như vậy, đánh đâu thắng đó làm cho máu của bọn họ theo đó sôi vọt lên.
“Pháp khí chí tôn cũng vô dụng sao?”
Tôn giả gần đó kinh ngạc thốt lên, đầy đủ mấy vạn người, mỗi một người đều đờ đẫn, là pháp khí đại biểu cho sự mạnh mẽ nhất, vô địch nơi đây đó.
Kết qua người này không những ngăn cản được hơn nữa lại vô cùng ung dung, thoải mái giết lên phía trước.
“Ầm!”
Hắn đấm ra một quyền, lập tức đập lên trên bảo thước màu máu, chấn nó bay ngang hóa thành một tia chớp đỏ lòm suýt chút giết chết thanh niên áo đỏ của Hỏa Vân động kia.
“Răng rắc!”
Trong lòng bàn tay Thạch Hạo là vô tân tia điện hóa thành sao chổi đụng vào Khốn Tiên tác kia, lôi đình bùng phát, tạo thành tiếng vang như rồng gầm tận chín tầng trời.
Phía xa, những người có tiếng tăm của các giáo, bao gồm cả Thiên Thần đều thất kinh, thiếu niên lại có uy thế như vậy, không phải pháp khí chí tôn không tốt mà vì thiếu niên này quá lợi hại, hắn là… kiệt xuất trong chí tôn!
Pháp khí chí tôn đối đầu người chí tôn, mặc dù là hai cái cũng không ngăn được, tóc đen thiếu niên bay múa, đôi mắt phát ra tia điện lạnh lẽo, giờ phút này tinh lực ngút trời, cuồn cuộn như biển.
Chỉ một mình hắn thôi mà tựa như đè ép cả đất trời, trấn áp Bát Hoang, bao phủ toàn bộ kẻ địch!
Ầm!
Hỏa Vân thước bị đánh bay lần nữa, phát ra tiếng vang khẽ.
Thạch Hạo tựa như một Ma vương, giơ tay, ánh sáng phá vỡ hư không, đánh ra một quyền mạnh nhất.
“A… “
Cao thủ kiệt xuất của Hỏa Vân động, thanh niên áo đỏ xếp ở mấy hạng đầu của giáo này, không chế bí bảo mạnh mẽ nhất cảnh giới này lại không thể bảo vệ chính mình, bảo thước bay ngang còn hắn phun máu.
“Vù… ”
Quyền phong cuồn cuộn, nửa người hắn rạn nứt, toàn thân thiếu niên Ma vương chìm trong ánh sáng ngập trời kia đang áp sát hắn, đánh tiếp một quyền.
“Đùng!”
Trời đất ầm vang, người kiệt xuất của Hỏa Vân động nổ tung, còn bảo thước kia hóa thành một vệt sáng trốn vào hư vô, lập tức biến mất tại chỗ.
Thạch Hạo xoay người nhìn chằm chằm cô gái.
“Cùng nhau tiến lên giết chết hắn!” Cô gái của Yêu Long đạo môn rít lên, giờ phút này nàng thật sự sợ rồi, mặc dù là sơ đại, là chí tôn trẻ tuổi một tộc cũng không thể mạnh mẽ như thế chứ?
Pháp khí Chí tôn cũng vô dụng, căn bản không làm gì được đối phương.
Chuyện này khiến lòng nàng hoảng sợ, không còn ngông nghênh như trước, vẻ mặt cay nghiệt bị sợ hãi thay thế.
“Xoẹt!”
Sen vàng khắp nơ, cuốn lấy Khốn Tiên tác, cố gắng cắt đứt nó.
“Phựt!”
Sau một khắc, bàn tay Thạch Hạo xẹt qua tựa như một thanh Thiên đao tuyệt thế ngang trời, sắc bén và lấp lánh, đầu lâu của cô gái kia bay lên mang theo rất nhiều máu, thi thể không đầu ngã xuống đất.
Thạch Hạo cứ đi tới trước, toàn thân phát sáng, từng cú đấm xuyên qua da thịt, từng chưởng thấm máu, hai kiệt xuất của giáo lớn cổ xưa từng người nổ tung, đều bị giết chết,
Ánh sáng của nắm đấm ngập trời, tinh lực như biển, một mình Thạch Hạo đứng ở giữa sau, bốn phương đều ngã xuống, tất cả mọi người đều bị đánh gục, máu nhuộm đỏ nơi đó.
Sau đó mưa ánh sáng bay lên, những người này biến mất.
Mấy vạn Tôn giả yên lặng như tờ, tất cả đều há hốc mồm, linh hồn đều run rẩy, đây là uy thế cỡ nào chứ?
Xa xa những người có tiếng tăm, Thiên Thần cũng đều rung động, lại có thể như vậy, pháp khí chí tôn cũng vô dụng, không ngăn được nửa bước của hắn!
Thạch Hạo lạnh lùng liếc nhìn về phía xa làm cho cao tầng các giáo đều rùng mình, đặc biệt là Thiên Thần của Hỏa Vân động, Yêu Long đạo môn, đời sau tội huyết này muốn làm gì, còn muốn ra tay với bọn họ hay sao?
“Giết hay lắm!” Người Tội châu tỉnh ngộ, nhiệt huyết dâng trào, lớn tiếng hô khiến nơi này sôi trào.
Thạch Hạo tiến lên, đến gần đàn cổ Chí tôn hùng vĩ kia nói: “Các ngươi đã cản đường, làm chuyện như vậy thì đừng trách ta cũng ra tay.”
Hắn đến gần tế đàn cổ xưa, sau đó chợt xoay người nhìn về phía mọi người nói: “Hôm nay có ta ở đây, Yêu Long đạo môn, Hỏa Vân động, La Phù chân cốc… dù là một người của những đạo thống này cũng đừng nghĩ đến chuyện leo lên, ai dám tới gần một bước, giết!”
Tất cả mọi người đều chấn động, đệ tử và môn đồ của mấy cái đạo thống mạnh mẽ nhất đều sẽ bị cản lại bên ngoài, không cách nào vượt qua cửa ải này?
Chuyện này quá điên cuồng rồi!
Đây là muốn cắt đứt vận may của những giáo lới kia, khiến cho bọn họ không thể tiến vào Tiên cổ tìm kiếm cơ hội.
Thạch Hạo tựa như một ngọn núi lớn, đứng trước tế đàn, muốn ngăn cản các giáo, trấn áp mười phương kẻ địch nơi này.