Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Táng: chôn cất.
“Có phải ngươi cảm giác kỳ lạ đúng không?” Tào Vũ Sinh nhìn hắn.
“Không sai, nơi này có khí tức Tiên đạo.” Thạch Hạo gật đầu, càng thêm nghi ngờ, lẽ nào Liễu Thần ở đây, nếu không vừa nãy sao lại sinh ra cảm ứng khó tả như thế.
“Vậy được rồi, đúng là thế.” Mập mạp nói.
Người có thần giác nhạy cảm, lần đầu tiên đến Táng giới đều có giao cảm như này, sẽ cảm ứng được dấu vết của Tiên để lại, vì vậy mới khiến nơi đây trở nên siêu phàm.
“Phù… “
Ngoài cơ thể của Thanh Y xuất hiện một vầng sáng xanh như một vầng trăng thánh khiết xuất hiện, tỏa sáng và đặt nàng bên trong, ánh sáng nhu hòa mờ ảo bay lên.
“Thật kỳ diệu, ta cảm giác được sự đau thương và vui sướng của nó.” Thanh Y nói như mớ ngủ, bàn tay nhỏ đưa ra vàchạm vào vầng sáng xanh, sau đó lại nhìn vùng đất này.
“Củ cải vàng, củ cải trắng, ta nhìn thấy rất nhiều dược liệu cổ, ăn thật là ngon.” Thỏ nhỏ cũng như đang mơ, mắt to đo đỏ nhắm hờ, dáng vẻ như vô cùng hưởng thụ.
“Thế Giới thạch, Hỗn Nguyên thạch, Vạn Pháp thạch… trời ơi, ta tựa hồ đã nhìn thấy chúng.” Đả Thần Thạch cũng kỳ quái kêu lên, tựa như ma rung, xông loạn chỗ này.
Táng giới rất lớn, rộng gấp mấy lần tiểu thiên thế giới bình thường.
Phóng tầm mắt nhìn, ngọn núi cao vút, cây cỏ kỳ dị, trong màu xanh ngắt điểm chút hoa văn màu hồng, ánh sáng tỏa ra.
Một giới này, có rất nhiều truyền thuyết.
Biết đến nhiều nhất chính là, nơi đây từng là một trong những chiến trường của kỷ nguyên trước, giết tới trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, nhiều loại cường giả đổ máu.
Vì vậy, tiểu thiên thế giới này có khu vực không có một ngọn cỏ, ẩn chứa sát cơ tuyệt thế, trồng xuống cây gì đều không sống được.
Ngay cả cao thủ tiến vào cũng không ở được bao lâu phải trốn đi, nếu không sẽ bị tiêu diệt, cốt văn quanh thân nổ tung, loại sát cơ vô hình kia rất đáng sợ.
Mà một ít nơi lại có sức sống bừng bừng, ví dụ như trước mặt này, các loại cây cỏ đều có màu đỏ thẫm khảm trên màu xanh biếc như từng thần văn đang lớn lên.
Bởi vì sau khi máu thịt của một số sinh linh rơi xuống nên tỏa ra sức sống mạnh mẽ, có thể tẩm bổ vạn vật và cũng không hề có sát khí kinh khủng kia.
Vì vậy, tiểu thiên thế giới này được gọi là Táng giới.
Chôn sinh linh, chôn chiến trường, chôn quá khứ, dưới lòng đất nơi này ẩn chứa quá nhiều bí mật.
“Liễu Thần!” Thạch Hạo nắm chặt tay.
“Đi thôi, chúng ta cũng dạo một vòng, nơi này quả thực có thứ tốt thế nhưng rất khó thấy, một khi đạt được thì chắc chắn là may mắn không nhỏ.” Tào Vũ Sinh nói.
Mấy người Thạch Hạo vẫn đang kinh ngạc, nơi này đến cùng là có thứ gì, thế nhưng những gì vừa mới trải qua lại khiến bọn họ bất chợt nghĩ đến điều gì đó.
Vì nơi đây là Táng giới nên chắc chắn cất giấu rất nhiều thứ dị thường, một khi đạt được sẽ vượt qua tưởng tượng.
Loại cảm giác đó đã biến mất, chỉ có người lần đầu tiên tới đây mới sẽ có giao cảm như vậy, đó là vì gặp phải sự cộng hưởng khi đại đạo xung kích lẫn nhau.
Bên trong dãy núi có một bộ lạc, có một ít sinh vật kỳ lạ qua lại thỉnh thoảng liếc nhìn bên này, ánh mắt như tia điện lạnh lẽo không có bất kỳ cảm xúc nào.
Bọn Thạch Hạo cũng không muốn dính dáng đến và cũng không muốn chọc bọn họ, vì nghe đồn, bên trong dân bản địa có cao thủ cấp Giáo chủ trấn giữ cũng không có gì lạ.
Đương nhiên loại bộ lạc nhỏ này thì bình thường sẽ không sinh ra được sinh vật cấp độ khủng khiếp kia.
“Tướng mạo bọn họ thật quái lạ, nửa trên là người, nửa dưới lại có hình ngựa cao lớn, tựa hồ cũng rất lợi hại.” Thỏ nhỏ nói.
“Ừ, đây là Nhân Mã tộc, sức lực vô cùng lớn, giương cung tiễn có thể bắn nổ một ngọn núi lớn, cường giả mạnh mẽ nhất có thể bắn rơi mặt trời!” Mập mạp nói.
Đây là chủng tộc còn sót lại của Tiên cổ.
Kỷ nguyên trước, thứ gì cũng đều bị hủy diệt, chỉ có phần nhỏ chủng tộc ở những tiểu thiên thế giới này còn lại chút huyết thống, tuy nhiên vì một số nguyên nhân tựa hồ đã hơi thay đổi.
“Tóm lại, chủng tộc của kỷ nguyên Tiên cổ đã bị diệt sạch.” Tào Vũ Sinh than thở.
Bởi vì những ai còn sống, đều xuất hiện biến dị.
“Sẽ có một ngày, kỷ nguyên này của chúng ta có hay không cũng đến ngày tận thế, không còn tồn tại thứ gì, nếu như tới ngày kia, ngươi ta đều sẽ ở đâu.” Thanh Y nói.
Qua lời giải thích của Thạch Hạo về thuyền cổ và Biên hoang, bọn họ hiểu được, ngoài ba ngàn châu này thì những lãnh thổ rộng mênh mông, có chiến đấu tàn khốc nhất.
Trong tương lai, Biên hoang thất thủ thì thượng giới chắc chắn sẽ rối bời.
Đến lúc ấy, hơn phân nửa là Tiên cũng sẽ xuất hiện và tham gia vào cuộc chiến, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng được.
“Nếu thật có một ngày như thế thì thượng giới không còn tồn tại nữa và tất cả đều bị chôn vùi. Sau đó lại trải qua vô tận năm tháng, thiên địa lại diễn biến sự sống, sinh linh đời sau đánh giá kỷ nguyên này của chúng ta thế nào?”
Lời nói kèm theo tiếng than thở khiến người ta phảng phất thấy được khói lửa khắp nơi trên mặt đất, cao thủ cái thế gào thét núi sông, cảnh tượng chiến đấu đáng sợ không ngừng.
Thậm chí còn thoáng nghe được mùi máu tanh, vào lúc ấy cảnh tường máu chảy thành sông, thây chất thành núi cũng tuyệt đối không tính là gì.
“Vì lẽ đó ta muốn nhân lúc hiện tại làm tất cả những chuyện cần làm.” Thỏ nhỏ nói.
“Yên tâm, có ta – người chắc chắn vô địch khắp trên trời dưới dất này tồn tại, những chuyện kia sẽ không xảy ra, những sinh linh bất hủ, trường sinh, kỳ lạ gì đó, chỉ cần dám làm loạn thì tất cả… ” Thạch Hạo vung tay ngang ngược nói: “Kho, hấp, nướng, hầm, chỉ cần không phải hình người, toàn bộ ăn sạch sành sanh!”
Nửa đoạn đâu còn để mấy người liếc nhìn, cảm thấy hắn rất có khí thế, thế nhưng nửa câu sau thực sự phá hỏng sự hùng hồn của đoạn trước.
Một mảnh rừng đá đỏ đậm, bốc lên từng tia sáng, tựa như ánh nắng chiều, tọa lạc phía trước.
Theo như Tào Vũ Sinh từng nói, đây là một trong những nơi cổ xưa nổi tiếng nhất quanh Táng giới, đều từng xuất hiện thứ tốt vô cùng.
“Căn cứ bí văn, ở một thời đại nào đó thì Ninh Xuyên đoạt được một xương tay bị phong ấn ở nơi này, nó được một loại thần huyết bao phủ và phù văn Tiên đạo được bảo tồn lại một cách hoàn chỉnh.” Tào Vũ Sinh nói.
Chuyện này khiến người ta biến sắc, Tiên cốt có thể coi là báu vật vô giá trên đời. Mà xương chứa phù văn Tiên đạo hoàn chỉnh thì chỉ có thể dùng từ nghịch thiên để hình dung.
Mấy người đều có chút lo lắng cho Thạch Hạo, đồ vật mà Lục Quan Vương Ninh Xuyên đạt được hết sức đáng sợ, nếu thật sự dung hợp hoàn mỹ cùng hắn vậy thì khi hắn đánh ra một chưởng, chẳng phải là thủ đoạn của Tiên sao?
“Không tính là gì.” Thạch Hạo không thèm để ý, hời hợt nói.
Đột nhiên, trong rừng đá truyền ra tiếng kinh hô, một cột sáng rực rỡ vô cùng khiến cho rất nhiều người chú ý vụt lên cao, cho nên tất cả đều hướng về nơi đó lao đi.
“Quả nhiên có người đạt được thứ tốt.” Tào Vũ Sinh nói.
Rừng đá rất lớn, không thể nhìn thấy phần cuối, giống như một rạng san hô mang theo ánh sáng lộng lẫy. Mà từ khi Táng giới được tiết lộ, không còn là bí mật, rất nhiều sinh linh đã tìm đến đây.
“Đó là cái gì?” Đám Thạch Hạo cũng tập trung tới, nhìn thấy thần vật được khai quật.
“Trời ơi, đây sẽ không phải là tiên kim bảy màu đó chứ?” Một đám người khiếp sợ nhìn vật kia.
Nó chỉ to bằng bàn tay, hơi sương tràn ngập, bảy loại ánh sáng bay lên đầy đẹp đẽ, đây là một khối kim loại được đào ra từ trong vật liệu đá.
Chỉ trong phút chốc, mọi người đều đỏ mắt, còn cường giả may mắn kia thì lại biến sắc, sợ bị mọi người đánh giết.
Nơi đây lập tức sôi trào, thoáng động đậy là đại chiến liền bùng nổ.
“Không đúng, chỉ là đồng bảy màu chứ không phải là loại tiên kim vô thượng kia.” Có một người mở miệng, cau mày, nhận ra vật liệu này.
“Thật đáng tiếc!” Mọi người thở dài.
Đồng bảy màu cũng là vật liệu thần thánh, có thể rèn binh khí cấp Giáo chủ thế nhưng lại kém xa tiên kim, một cái là bảo vật Tiên đạo, cái khác thì chỉ là đồ vật trong thế gian, kém nhau một trời một vực.
“Nhiều lần Tiên cổ mở ra, luôn có người tìm kiếm, thứ tốt cũng gần như bị đào sạch rồi.” Có người thở dài.
Loanh quanh hơn nửa ngày, người ở khu vực này tuy nhiều nhưng không ai thu hoạch được gì, chỉ có đồng bảy màu là thần liệu hiếm có được khai quật.
“Ngươi không phải đã tu thành Thiên nhãn sao, nhanh sưu tầm một chút.” Mập mạp nói, đây cũng là nguyên nhân hắn mạnh mẽ kéo Thạch Hạo đến nơi này.
“Ta vẫn đang dùng Thiên nhãn để nhìn, có thể nơi này đã cạn kiệt, không còn xót lại thứ gì.” Thạch Hạo lắc đầu.
Suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng nên như vậy, Tiên cổ mở ra lần thứ ba ngàn, tuy nói trước đây người tớid không nhiều thế nhưng còn có dân bản địa nên có vật gì tốt có thể sót lại.
“Đi, nơi này rộng lớn vô ngần, nhất định còn sót, lại tìm tiếp phía trước.” Tào Vũ Sinh chưa từ bỏ ý định.
Sau khi tiến lên hai ngày tám trăm dặm đường thì bọn họ tới trước một cái hố trời, nơi này có rất nhiều sinh linh vây quanh, có người đang sưu tầm, có người đang đào bới, tìm kiếm thật cẩn thận.
“Oài, những đất đá này đều nhiễm qua máu kỳ lạ, có thể ngăn căn thần thức tra xét, thực sự là phiền phức, nếu không có chí bảo gì thì cũng phải đào cho ra.” Có người oán giận.
Cái hố trời này sao lại có thể có nhiều cường giả như vậy? Thỏ nhỏ hiếu kỳ, hỏi thăm một ít sinh linh tương đối hiền lành.
“Nghe nói, Ninh Xuyên từng tại hố sâu này đạt được một cái xương tay, thuộc về Tiên!”
“Không sai, chắc chắn là nơi này.” Tào Vũ Sinh cũng gật đầu.
Thỏ nhỏ lập tức gào gào kêu lên, một chân đá ra, núi đá rạn nứt, mặt đất ầm vang, đất dưới chân nàng sụp một chút, nhưng chỉ là vẻn vẹn thế thôi.
Trời long đất lở như tưởng tưởng chưa hề xuất hiện, hơn nữa nàng còn ôm bàn chân nhỏ của mình và nhe răng nhếch miệng, nước mắt lưng tròng, kêu: ” Đau chết ta rồi!”
“Cẩn thận một chút, những chỗ quanh đây đều rất đặc biệt, máu thịt của những sinh vật mạnh mẽ bị chôn xuống, cuối cùng ngưng tụ cùng đất đá nên vô cùng cứng rắn.” Tào Vũ Sinh nói.
“Sao ngươi không nói sớm!” Thỏ nhỏ căm giận.
Bỗng nhiên, Thạch Hạo lộ vẻ kỳ lạ nhìn chằm chằm nơi sâu nhất của hố trời, võ đạo Thiên nhãn của hắn ngưng tụ thành hoa văn, nhìn xuyên mặt đất, thấy được một màn kinh người.
“Đừng nói là có phát hiện gì đó nhen?” Thanh Y kinh ngạc, vẫn đứng cạnh Thạch Hạo và chú ý tới thần sắc của hắn.
“Ừm, quả thật nhìn thấy đồ vật, thế nhưng vô cùng ghê gớm, nơi đó quá rực rỡ.” Thạch Hạo nói, cặp mặt càng lúc càng thâm thúy, phù văn phức tạp.
“Đến cùng là thứ gì?” Thỏ nhỏ hiếu kỳ, lại vô cùng vui sướng, tiến tới.
“Các ngươi nói, thứ từ Tiên cổ có thể sống tới giờ hay không?” Thạch Hạo hỏi.
“Không thể, năm tháng đằng đẵng qua đi như thế, thứ gì cũng đều mục nát cả rồi.” Mập mạp lắc đầu, sau đó hai mắt mở to, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Ngươi đừng nói rằng, bên dưới còn có vật sống nhen.”
“Đúng thế, nơi đó nhà đá, có phù văn sức sống mạnh mẽ, vô cùng rực rỡ, cực kỳ kinh người.” Thạch Hạo nói.
“Trời ơi, Ninh Xuyên từng mang từ nơi này một xương tay còn sống, ngươi lại phát hiện được, lẽ nào nơi này là nơi giấu bảo tàng của Tiên?” Tên Béo kích động.
“Cẩn thận, đừng để người khác chú ý.” Thanh Y nhắc nhở.
“Ngược lại, ta rất muốn bọn người Minh tộc, Thiên quốc, Hỏa Vân động, Ninh Xuyên biết được.” Thạch Hạo nói nhỏ.