Dịch: Ngân
Biên: ronkute
“Chắc chắn có quái thái cổ đại ở Táng giới, nếu như khai quật được thứ tốt thì không thể thiếu phân tranh đâu.” Tào Vũ Sinh phán đoán.
“Vật kia rất kỳ lạ thế nhưng hẳn không có sự sống, các ngươi tản ra đi, để ta xuống dưới xem thử.” Thạch Hạo nói.
Mấy người gật đầu, ai cũng biết thực lực hiện giờ của Thạch Hạo, sau khi tu ra một luồng tiên khí thì đã rất khó gặp được đối thủ ở trong Tiên cổ này, sẽ không sợ đám người phía dưới.
Nếu như đề phòng thì cũng chỉ có đám sinh linh vô địch như Ninh Xuyên, Thập quan vương mà thôi, những người như thế vừa tới thì chắc chắn sẽ tạo nên sóng lớn kinh khủng.
“Ngươi phải cẩn thận đó.” Thanh Y nói, nàng, Thỏ nhỏ và Tào Vũ Sinh cùng nhau quan sát động tĩnh mỗi phương.
Thạch Hạo lấy ra thanh Tiên kiếm Đại La rồi nhảy xuống dưới hố trời, nơi đây có rất nhiều người đang tìm kiếm.
Cái hố này rộng lớn bao la, dù là ở dưới đáy thì phạm vi cũng đã hơn ngàn dặm, đá lớn lổm chổm thành từng đống, kèm theo là mùi máu cùng khí tức tiêu điều.
“Keeng!”
Thạch Hạo ra tay, dùng thanh kiếm thai không gì là không thể xuyên thủng này chém mạnh tới, lúc này hàng loạt bóng người liền chui vào sâu trong lòng đất.
Hố trời rất lớn, mặc dù nhiều người đi xuống thế nhưng cũng không tới mức chen chúc nhau, không ai chú ý tới Thạch Hạo cả mà cứ yên lặng tìm kiếm.
Dưới lòng đất có rất nhiều hang động bí ẩn và gần như bị mọi người đào bới lên hết, dù sao Lục quan vương cũng đã từng chiếm được xương tay của Tiên ở nơi này cho nên những người khác cũng vô cùng khát khao, vạn nhất có thể đạt được một thứ khác cũng nên.
Thạch Hạo hít sâu một hơi, khi đi sâu vào dưới lòng đất thì đã không còn ai, hắn bắt đầu rót thần lực vào kiếm thai, trong nháy mắt thứ này bùng phát ra ánh sáng lấp lánh vô cùng chói mắt.
Dù là đã thâm nhập sâu vào trong lòng đất nhưng những người ở bên trên hố trời vẫn thất kinh, nhìn thấy những vệt hào quang đang tỏa ra từ những khe nứt bên dưới.
“Trời ạ, đừng nói là Tiên bảo xuất thế nghe?”
“Rực rỡ ghê, là có người vận dụng bí bảo cấm kỵ hay là bên dưới xuất hiện tiên trân?”
Đám người thốt lên đầy kinh ngạc, ai nấy đều giật cả mình.
Bọn họ nếu như có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên dưới nền đất ấy thì nhất định sẽ càng giật mình hơn, bởi vì nơi này còn rực rỡ hơn gấp mấy chục lần, cơ bản không cách nào nhìn thẳng vào dược.
Thạch Hạo đầu dưới chân trên, hai tay cầm lấy kiếm thai rồi hóa thành một vầng thái dương bất hủ, ánh kiếm huy hoàng xé rách tất cả mọi ngăn cản rồi nhanh chóng chui sâu vào lòng đất.
Tốc độ quá nhanh, thân kiếm cùng hợp nhất hóa thành cầu vồng kinh thiên xuyên qua địa tầng, không gì có thể ngăn cản, toàn bộ đá lớn, kim loại cũng không thể cản trở.
Dọc theo đường đi hắn nhìn thấy những thần liệu, binh khí vỡ nát cổ xưa, tất cả đều đang tỏa ra hào quang thế nhưng hắn cũng không có bắt lấy, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, là nhắm về nền đất bên dưới.
Trong lúc này, những thần liệu, binh khí cổ xưa kia đều bị kiếm thai vô thượng trong tay hắn chém nát, không gì không thể phá!
Hào quang mờ mịt buông xõa, sinh linh hình người bên trên kiếm thai càng thêm rõ ràng hơn, nó tỏa ra từng làn mưa ánh sáng tựa như là vũ hóa phi tiên trông vô cùng sống động!
Thạch Hạo cũng không muốn lưu lại những dấu vết của kiếm thai trên con đường này, cho nên hắn khẽ rung thanh kiếm này, kết quả cũng không phải là một đường hầm đâm xuyên qua nham thạch mà là một con đường rộng lớn bao la nứt ra hai bên.
Một hố sâu to lớn xuất hiện theo phương hắn lao xuống dưới, mà xung quanh lại bắt đầu rạn nứt và lan tràn.
Thổ địa nơi này bị nhuộm máu của rất nhiều sinh linh và cứng rắn cực kỳ, rất khó có thể kích nứt các tảng đá, tầng đất, nếu không thì sớm đã bị người khác xới tung lên rồi.
Nhưng hiện tại, Thạch Hạo tựa như cầu vồng nhanh chóng chém sâu xuống lòng đất!
“Tới rồi!”
Trong lòng Thạch Hạo hơi động, tốc độ chậm lại rồi khẽ động kiếm thai để đi tới nơi cần tới.
Tầng đá nham thạch này rất dày, ngăn trở con đường tiến xuống dưới của Thạch Hạo, hắn biết đây chính là tòa nhà đá kia, nếu xuyên thủng nó thì có thể thấy được sinh linh lấp lánh bên dưới.
“Có sinh cơ dồi dào, có nguyên khí sinh mệnh mạnh mẽ, thế nhưng hắn chắc là đã chết rồi.” Thạch Hạo lẩm bẩm.
Hắn chấn cho toàn bộ những chất liệu đá xung quanh thành bột phấn rồi quét về một nơi, nơi ấy lộ ra một cung điện bằng đá vô cùng cổ xưa.
Nó không lớn thế nhưng lại có một dáng vẻ khó tả, trong vẻ tang thương là một luồng khí tức thần thánh, nó là kiến trúc của kỷ nguyên trước.
“Hả!” Thạch Hạo thất kinh, ngưng mắt quan sát thì nhìn thấy trên thạch điện có một dấu tay rất mơ hồ thế nhưng cũng rất đáng sợ.
Bởi vì, vào lúc này, chùm lửa trong cơ thể hắn lại đi ra và soi sáng nơi này, khiến cho đại đạo vô thượng được ẩn chứa trong dấu tay ấy hiện ra.
Và cũng trong nháy mắt này, Thạch Hạo tựa như nhìn thấy một kỳ cảnh!
Ở vực ngoại kia, một bàn tay đập xuống kèm theo đó là ánh sáng phi tiên nện vào mặt đất, tầng đất bên trên chẳng hề có chút động tĩnh nào thế nhưng bên trên thạch điện lại xuất hiện một dấu tay.
Sau đó, sinh linh trong thạch thất gào thét và đối kháng, nơi đây hình thành nên vô tận mưa ánh sáng.
Vẻ mặt của Thạch Hạo vô cùng nghiêm túc, đây là chuyện đã xảy ra trong vô tận năm tháng trước đây. Hắn cẩn thận khống chế tiên kiếm Đại La chém đứt tòa thạch thất này, lúc này cảnh tượng chân thật hiện ra.
“Đó là… một bộ thể phách của Tiên sao?!” mặc dù sớm đã dùng Thiên nhãn quan sát nhưng hắn vẫn vô cùng khiếp sợ.
Thạch điện rất dễ dàng bị phá hủy, những cấm chế, tài liệu ở nơi này sớm đã bị năm tháng bào mòn, mà những đạo văn thì lại bị dấu tay kia nghiền nát cả.
Bên trong thạch thất là hào quang rực rỡ, sinh cơ rất nồng đậm.
Nơi đó có một sinh linh hình người nằm trên mặt đất, hào quang rực rỡ bao phủ cơ thể không nhúc nhích của hắn.
Thạch Hạo chấn động trong lòng, hắn không dám dừng lại mà cứ thế bay vút lên cao, trước tiên cứ rút lui rồi tính tiếp, hắn sợ màn mưa ánh sáng kia sẽ dẫn tới biến cố bất lợi nào đó.
Khi hắn trở lại bên ngoài hố trời thì nơi đây sục sôi, rất nhiều người quan sát bên dưới, mưa ánh sáng vô cùng rực rỡ không ngừng trào ra từ dưới lòng đất, cảnh tượng này tựa như là có người phi thăng lên trời cao vậy.
Tất cả mọi người đều biết, nếu thứ bên dưới lòng đất kia xuất hiện thì chắc chắn sẽ là thứ tốt, sẽ có quan hệ với tiên!
“Trời ạ, là một bộ thiên thể sao?!” Rất nhiều người kích động tới mức run rẩy.
Thạch Hạo đã rời đi, cũng không hề phát hiện binh khí nào trên bộ thi thể được cho là Chân Tiên kia và cũng chẳng hề có truyền thừa nào, thậm chí cũng chẳng hề có truyền thừa hay ký hiệu gì về tiên cả.
Hắn cau mày đứng bên ngoài đoàn người, sau đó vọt thẳng lên trên hố trời hội hợp với Thanh Y, Thỏ nhỏ và Tào Vũ Sinh.
“Thứ tốt đó, là một bộ Thiên cổ à?” Tên Mập vô cùng kích động.
Nên biết, Lục Quan vương Ninh Xuyên chỉ đạt được có một khung xương cánh tay thì đã coi là nghịch thiên rồi, nhưng nơi đây lại có cả một bộ, đây chẳng phải là muốn hù chết người khác hay sao?
“Bộ thân thể này có vấn đề, phù văn Tiên đạo chí cường đều bị diệt sạch.” Thạch Hạo nhíu mày, lúc ở bên dưới hắn từng có cảm ứng qua.
Vào lúc này, rất nhiều người đều chạy xuống đáy của hố trời rồi nhìn về nơi sâu dưới nền đất, rốt cuộc cũng có người không thể kìm chế được nên lao xuống hòng đoạt lấy tiên thi.
“Mặc dù xảy ra vấn đề nhưng cũng là tạo hóa vô thượng, nên biết đó là thân thể của tiên, không thể để đám người kia đoạt được.” Tên mập lo lắng.
“Cứ chờ chút nữa đi, ta sợ có điểm gì đó quái lạ.” Sau khi trải qua hình trình ở cổ thuyền màu đen kia thì Thạch Hạo vô cùng kiêng kỵ với những sinh linh vô thượng kỳ dị như thế này.
Dù cho chỉ là một bộ thi thể thì cũng không thể dễ dàng chạm vào được.
“A…”
Đột nhiên có tiếng kêu thảm thiết vang lên, một đám sinh linh bị chấn hóa thành thịt nát ngay bên trong thạch thất, hình thần đều diệt.
Còn một đám người khác, tuy rằng cách rất xa thế nhưng vẫn bị sức mạnh thần bí kia xung kích khiến thân thể rạn nứt, hét thảm rơi xuống dưới.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Có người muốn nhấc bộ tiên thi kia lên cho nên đã tạo ra sức mạnh vô thượng đó.”
Bên dưới trở nên đại loạn, vô cùng kinh hoảng.
Mấy trăm sinh linh vọt lên trên, tất cả đều tái mét mặt mày, bọn họ khá may mắn khi chưa tiến vào thạch thất, nếu không chắc chắn đã hóa thành thịt nát rồi.
Sức mạnh kia quá dữ dội, thần linh bình thường không cách nào đỡ nổi.
Nên biết, đây chỉ là gợn sóng tràn ra từ bộ thi thể kia, là sức mạnh phản chấn sau khi bị mạo phạm, nếu như khi còn sống thì sẽ như thế nào?
Lúc này, Thanh Y, Thỏ nhỏ đều nhìn thấy bộ di thể Tiên cổ kia, nó nằm bên trong thạch thất và xung quanh là lai láng huyết thanh tỏa ra ánh hào quang vô tận.
Nó không có huyết nhục, chỉ là một bộ xương trắng hếu trong suốt như ngọc, huyết thanh bên ngoài cơ thể như là cam lộ mang theo hương thơm ngát.
“Huyết nhục mất sạch, chỉ còn lại xương cốt, quả thật chẳng hề thấy phù văn gì cả.” Tên Mập nói, nhíu mày suy tư.
“Bên trên xương cốt của nó có một dấu tay mờ mờ.” Thạch Hạo nói rồi chỉ về ngực của bộ xương cốt kia, nơi đó có dấu ấn mơ hồ lóe lên.
Đột nhiên, rất nhiều người chấn động, bên tai phảng phất nghe được tiếng “giết” rầm trời cùng với một kỳ cảnh hiện ra.
Vực ngoại, một bàn tay đập xuống, tiên quang vô tận lượn lờ xung quanh, bàn tay này đánh lên trên mặt đất thế nhưng cường giả trong tòa thạch thất sâu bên dưới mặt đất kia lại phát ra tiếng gào thét, vô lực chống trả.
Bụp!
Trong thạch thất, sinh linh kia ngửa mặt lên trời rồi ngã nhào xuống đất.
Mà giữa bầu trời, bàn tay kia cũng bị một quy tắc kỳ lạ cắt lìa rồi rơi xuống nện thẳng vào nơi sâu trong lòng đất.
Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn thấy, có vòi máu bắn mạnh tới ngoài vực ngoại và xuyên thủng cả trăm ngôi sao, vùng tinh không nơi ấy ảm đạm không ít.
Tất cả mọi người đều rùng mình một cái, ai nấy đều chấn động, đây chính là chuyện đã xảy ra năm đó sao?
Tới đây, mọi người đã hiểu được vì sao cánh tay mà Ninh Xuyên chiếm được lại chôn ở nơi này, cũng biết được vì sao sinh linh trong thạch thất kia chết đi, không ngờ hai bên lại có liên quan như vậy.
“Không có khói đen và khí xám kỳ lạ kia, hẳn là cũng chưa hề xảy ra bất trắc gì.” Lần này Thạch Hạo yên tâm hơn nên lần nữa đi xuống.
Không chút tiếng động, hắn đi tới trước gian thạch thất rồi ngồi xếp bằng ở một góc nơi đó, người ở phía trên không tài nào phát hiện ra hắn, hắn đả tọa ở đây, yên lặng thử nghiệm và cảm ứng loại mưa ánh sáng kia.
“Hả?” Thạch Hạo run lên, luồng tiên khí trong cơ thể của hắn như được tẩm bổ và trở nên lấp lánh, nó mang theo mưa ánh sáng nhanh chóng hấp thu khí tức Tiên đạo ở nơi này!
“Thật thoải mái!” Thạch Hạo khẽ rên rĩ, thứ này có thể giúp cho căn cơ Tiên đạo của hắn càng thêm vững chắc hơn.
Thời gian không lâu sau, luồng tiên khí kia của hắn to hơn một chút, càng ngày càng dồi dào tiên vận, hơn nữa bản thân cũng đang được gột rửa, vô cùng thư thái.
“Nếu như tu hành ở nơi này thì quả là một vận may không tài nào tưởng tượng được!” Trong lòng Thạch Hạo chấn động.
“Tản đi hết đi.” Trước hố trời có người lạnh giọng nói, không hề có một chút tình cảm của nhân loại nào.
Nơi này có rất nhiều sinh linh, đều là kiệt xuất của các tộc, đều mạnh mẽ phi thường, tất cả đồng loạt nhìn về sau.
Một thanh niên bước tới, tay cầm một thanh chiến kích màu đỏ sậm, trên lưỡi kích có dính những giọt máu đỏ tươi, sát khí khiếp sợ thế gian tràn ngập, việc này khiến tất cả mọi người sợ hãi.
Người này là ai? Mọi người kinh ngạc không thôi
Bên dưới hố trời có tới hơn nghìn cường giả mà nơi xa xa cũng có càng nhiều người hơn nữa, thế nhưng đều bị luồng sát ý lạnh lẽo này kinh động, chiến kích đỏ sậm kia tựa như đã tàn sát qua ngàn vạn sinh linh vậy.
“Hắn là đệ đệ của truyền nhân mạnh mẽ nhất Thiên quốc, là Liệp sát giả đệ nhị thuộc thế hệ trẻ tuổi của giáo này, chỉ đứng sau mỗi ca ca hắn!”
Câu này vừa ra thì tất cả mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, ai nấy đều lo lắng sợ hãi.
Thiên quốc, được xưng là tổ chức đáng sợ nhất của thượng giới, một khi bị bọn họ nhắm vào thì mặc ngươi có pháp lực ngập trời cũng không cách nào ngăn được hết lần ám sát này tới lần ám sát khác được.
Truyền nhân mạnh nhất Thiên quốc của đời này, dựa vào thực lực chân chính của bản thân đã có thể sánh ngang với những đệ tử mạnh mẽ nhất của Tiên điện, Đọa Thần lĩnh, mạnh tới mức thái quá, có phong thái vô địch.
Hơn nữa, hắn am hiểu nhất chính là ám sát, là ra tay một cách âm thầm, cơ bản sẽ không theo một quy tắc nào.
Vì vậy, truyền nhân mạnh nhất của Thiên quốc có thể nói là nhân vật nguy hiểm nhất trong thế hệ trẻ tuổi đương đại, thực lực bản thân hắn đủ mạnh hơn nữa tinh thông ám sát, ai muốn trêu vào?
Người này là đệ đệ của hắn, tên Huyết Kích, được gọi là Liệp sát giả thứ hai, suy nghĩ đôi chút thì chắc chắn thực lực cũng sẽ không cách quá xa cho nên làm sao không khiến người khác sợ hãi chứ.
“Thiên quốc ngươi quả thật rất tuyệt vời, thế nhưng tiên thể bên dưới lòng đất này cũng không phải do các ngươi phát hiện ra, vì sao lại muốn đuổi tất cả mọi người và muốn một mình độc chiếm?”
Có người không phục nên bí mật truyền âm hòng muốn mọi người cùng nhau chung sức, đồng thời ra tay giết chết kẻ này.
“Ngươi xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai?” Huyết Kích cười lạnh rồi biến mất ngay tại chỗ.
“Bụp!”
Trong đám người, đầu lâu của một sinh linh hình người mọc ra một chiếc sừng trợn tròn cặp mắt, mang theo vẻ không cam cùng sợ hãi bay vụt ra sau, thi thể không đầu ngã nhào xuống đất.
Xoẹt, Huyết Kích nhấc theo chiến kích đỏ sậm hiện hóa ra thân thể ở ngay vị trí sinh linh vừa nãy bị giết, vẻ mặt hắn bình tĩnh khiến vẻ tàn nhẫn càng tăng hơn, còn lưỡi kích kia thì máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
“Ta lặp lại lần nữa, tản hết đi, người của Thiên quốc ta đã tới và muốn bế quan ở đây.” Huyết Kích tùy ý nói.
Trước hố trời, rất nhiều người tức giận thế nhưng không dám nói câu gì.
Xa xa, Thỏ nhỏ tức giận, lầu bầu nói: “Quá ngông cuồng, là do Thạch Hạo phát hiện và đang khai quật, hắn lại ngông nghênh cản trở người khác như vậy.”
Đương nhiên, nàng cũng chẳng hề lo lắng cho Thạch Hạo, bởi vì tên khốn kia quá mạnh và cũng đã đi xuống bên dưới rồi.
“Quả thật là quá ngông cuồng, hắn không phải là sát thủ sao? Không ngờ lại dám lộ diện như vầy, quá liều lĩnh.” Thanh Y cũng nói.
“Còn không phải là đang dựa vào huynh tưởng của mình, dựa vào cái tên nam nhân Liệp sát giả đệ nhất kia.” Thỏ nhỏ căm giận.
Tào Vũ Sinh vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cẩn thận quan sát bốn phía rồi nói: “Đệ nhất Liệp sát giả của Thiên quốc, dù là quái thai cổ địa cũng kiêng kỵ, người này quá nguy hiểm.”
Hắn cảm thấy, người kia rất có khả năng đã tới và đang ở ngay gần đây, Thiên quốc muốn chiếm cứ nơi này.
“Không sao, chờ lúc nữa thì Thạch Hạo sẽ giết sạch!” Đả Thần Thạch nói, vô cùng có lòng tin ở Thạch Hạo.
“Đó cũng không phải là điều đáng sợ nhất, làm cho người khác lo lắng nhất chính là, nghe đồn Thiên quốc cũng có một quái thai cổ đại kinh khủng tới tận cùng, nếu như hắn muốn giết ai, dù là Ninh Xuyên, Thập Quan vương thì cũng phải thủ thế nghênh địch.” Tào Vũ Sinh nói.
“Nếu có một người như vậy thì quả thật rất gay go, quá kinh khủng!” Thanh Y biến sắc.
“Lời ta nói, các ngươi có nghe không?” Huyết Kích lạnh lùng rồi lần nữa biến mất, bụp bụp vang lên, một nhóm người trong hố trời kêu thảm thiết, bọn họ bị ấn sát, đầu lâu của tất cả mọi người đều rơi xuống dưới, mi tâm nổ tung, chỉ còn lại mỗi thi thể nằm trên mặt đất.
Rất nhiều người rút lui, cơ thể họ phát lạnh.
“Cùng nhau làm đồng minh, nơi đây cũng có một phần tạo hóa của chúng ta.” Bỗng nhiên, một âm thanh khác truyền tới, một con mèo bạc dài hơn nửa mét ung dung bước tới.
Bộ lông của nó trắng bạc tựa như tơ lụa, từ từ cất bước trong hư không tiến về nơi này.
“Các ngươi còn không mau rời đi, chẳng lẽ còn muốn ngồi đợi cái chết hả?” Con Ngân miêu này nhìn tất cả mọi người rồi sau đó vung trảo, thân thể nó tỏa chút sương mù hỗn độn khiến mọi người khiếp sợ.
“Bụp!”
Chỉ trong nháy mắt này, một đám người đã gặp phải tai nạn, bị móng vuốt màu bạc xé nát hóa thành mưa máu.
“Cút hết đi! Còn tên trong thạch thất kia nữa, ngươi cũng lên đây đi, nếu không muốn chết thì rời đi đi.” Ngân miêu lười biếng nói.
Chuyện này… lẽ nào có một vị quái thai cổ đại? Quá mạnh mẽ.
“Một con mèo được cổ đại quái thai nuôi dưỡng, thực lực của nó đã mạnh tới đỉnh cao, không phải là lần đầu tiến vào Tiên cổ này.” Có người nhỏ giọng nói.