Dịch: Ngân
Biên: ronkute
“Sống, hắn vẫn còn sống!” Quân Đạo hét lớn cảnh báo mọi người, và cũng là muốn mọi người hỗ trợ hắn, dù cho hiện giờ mũi mâu vẫn đâm xuyên cơ thể của Thạch Hạo thế nhưng trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi.
Khí tức hiện giờ của Thạch Hạo rất đáng sợ, tựa như là một con hung long hình người rời khỏi hang, con mắt lạnh lẽo lóe lên ánh lửa tựa như có thể đốt trụi trời xanh.
Thạch Hạo hét lớn một tiếng tựa như sấm nổ, cả người đang ở giữa không trung nên lập tức dùng thần âm công kích.
“A…”
Cả người Quân Đạo lắc lư tựa như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt.
“Ầm ầm!”
Âm thanh cứ như là một cơn lũ bất ngờ ập tới, khí lưu do Thạch Hạo hét thật lớn kia hóa thành những gợn sóng ngập trời, sóng khí trắng xóa bốc lên tựa như là một ngọn núi lớn đập tới.
Quân Đạo hự một tiếng rồi há miệng ho ra đầy máu tươi, rất khó mà tưởng tượng được, kẻ địch này mạnh tới mức nào, chỉ há miệng hét một tiếng mà lại khiến người khác rung lên bần bật.
Quân Đạo dùng hai tay nắm chặt chiến mâu, ánh mắt lạnh lẽo chấn mạnh binh khí, hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới lời khuyên vừa nãy của vị đại sư trận pháp trước mặt kia, thân thể này dù cho có quý hơn đi nữa thì cũng không thể lưu!
Keeng!
Thanh chiến mâu bạc phát sáng, hai cánh tay của hắn chấn mạnh hòng làm nổ tung cơ thể của Thạch Hạo, lúc này hắn vận dụng toàn bộ sức lực.
“Xoẹt!”
Nhưng, Thạch Hạo chỉ cần dùng một tay nắm chặt thanh chiến mâu thì đã ngăn cản được phù văn đang bùng phát để hủy diệt cơ thể của chính mình kia.
Còn một tay kia thì hắn giơ lên thật cao rồi chém mạnh xuống, một luồng sáng chói mắt phát sinh, bàn tay của hắn tựa như là một thanh thiên đao, keng, chặt đứt thanh chiến mâu bạc này.
Bịch, Thạch Hạo vững vàng đáp xuống mặt đất, sau dó dùng tay chộp về trước.
Tất cả mọi việc đều xảy ra trong chớp mắt, quá nhanh khiến người khác không cách nào phản ứng kịp, không ai có thể nghĩ Hoang vẫn còn sống!
Chuyện gì đang xảy ra vầy? Rõ ràng Hoang đã chết, mi tâm bị xuyên thủng, trái tim cũng bị chiến mâu phá nát thế nhưng lại có thể tỉnh lại, muốn nghich thiên à?!
Sự phục sinh của Hoang khiến nơi đây đại loạn, tất cả mọi người đều nhao hết cả lên, chỉ trong chớp mắt mà hắn đã thể hiện được sự cường thế của mình, nếu để hắn khôi phục lại thì sẽ tới mức nào nữa chứ, có thể rất nhiều người ở nơi này đều sẽ chết, cho nên ai nấy cũng đồng loạt xuất thủ!
Quân Đạo cực tốc lùi lại, hắn biết mình không phải là đối thủ của Thạch Hạo, dù cho Hoang đang rạn nứt cả thân thể, trọng thương tới mức gầ như đang hấp hối đi nữa nhưng dù sao cũng đã tu ra hai luồng tiên khí, hai bên không thể ngang hàng!
Hai luồng tiên khí, đây tuyệt đối là một thần thoại vô địch khó mà tưởng tượng được, một khi truyền đi thì sẽ chấn động mười phương, huy hoàng tới cực điểm!
Nhưng mà, tốc độ của Thạch Hạo lại càng nhanh hơn, nơi đó xuất hiện một dãy bóng mờ lóe lên rồi biến mất, hắn nhanh chóng đuổi theo, những người khác cũng đã xuất thủ nhưng tốc độ lại không theo kịp hắn, toàn bộ đều đánh vào hư không.
“Tại sao lại gọi tàn hồn về chứ?” Vào đúng lúc này thì Quân Đạo vô cùng hối hận và tức giận, sinh ra oán niệm với Cổ Thánh tử.
Không ngờ lại cứu sống tên sát tinh này, chuyện này quả thật chẳng biết nói gì hơn, hắn ước rằng hiện giờ có thể một đao chém chết kẻ liên minh này!
“Còn đi đường nào nữa chứ!?” Thạch Hạo hét lớn một tiếng rồi xuất hiện bên cạnh Quân Đạo. Hắn tựa như là một luồng sáng di động, nhanh tới mức cả thân thể đều mờ ảo.
“Giết!”
Quân Đạo hét lớn, hắn dùng mọi khả năng, vận dụng toàn bộ sức mạnh, phù văn liên miên bao phủ toàn thân, từ đầu tới chân đều được che kín tựa như đang thiêu đốt vậy.
Hắn vận dụng sức mạnh cực hạn nhất hòng chặn lại Thạch Hạo và chờ cứu viện, muốn giữ một khoảng cách nhất định với tên sát tinh này, chỉ cần gắng gượng thêm chút nữa là có thể sống.
Ầm!
Vô tận phù văn hùng hực tỏa ra, đây chính là thần thông Quân Thiên thuật của hắn, được xưng là ngay cả trời cũng có thể suy tính, lôi đình vạn quân, thần uy không thể lường!
Thứ này hình thành nên một luồng sóng khí rồi hóa thành một chùm sáng đáng sợ bao phủ về tám hướng bốn phương, lập tức ngay tại chỗ đó có rất nhiều người bay ngược ra sau, bị luồng chấn động này chấn cho ói đầy máu, thân thể te tua rách nát.
Đây là thần công cao cấp nhất, công phòng cùng nhau, không gì không thể xuyên thủng!
Một chùm sáng phủ lấy Quân Đạo tựa như là một vầng mặt trời, hắn ở trung tâm, sáng rực và chói mắt!
Ầm!
Nhưng mà, một tiếng vang nhỏ truyền ra, một cánh tay cứ thế mò thẳng vào trong màn ánh sáng một cách dễ dàng, Quân Thiên thuật này đã mất đi hiệu lực, không cách nào ngăn cản được cánh tay phải này của Thạch Hạo.
Thần sắc của hắn mang theo vẻ lạnh nhạt, cứ thế phá tan thần thông Quân Thiên thuật siêu tuyệt này.
“Cái gì?!” Quân Đạo đại biến, gân xanh nổi đầy trên trán, mồ hôi ướt nhẹp sau lưng.
“Phá!” Hắn hét lớn đồng thời xoay tròn mâu gãy kia để đón đỡ, thứ này tựa như là một vầng mặt trời nhỏ đập xuống, phù văn sôi trào.
“Răng rắc!”
Việc khiến hắn kinh sợ chính là, cánh tay đang được tiên khí quấn quanh của Thạch Hạo lại đập nát thanh mâu gãy này, sau đó chộp thẳng về phía hắn, không cách nào ngăn cản được.
Quân Đạo sợ hãi nên nhanh chóng dùng tay đỡ lấy, đồng thời đánh ra một quyền mạnh mẽ vô cùng.
“Ầm!”
Thạch Hạo dùng tay phải dò tới trước rồi chụp lấy nắm đấm của hắn, tiếp đó hơi dùng sức, rốp một tiếng, thanh âm này khiến hàm răng của mọi người tê dại, lông tơ dựng đứng, khó mà tiếp nhận được.
Tất cả mọi người trợn tròn hai mắt, những người phía sau nhao nhao dừng lại, bởi vì tình cảnh vừa rồi quá đáng sợ.
Quân Đạo hét thảm một tiếng, vẻ mặt chẳng còn chút màu máu, nắm đấm kia đã biến hình, sau khi bị Thạch Hạo nắm chặt lấy thì tựa như cây hạnh đào bị bẽ gãy nát.
Sức mạnh này đáng sợ tới cỡ nào? Một quyền mạnh nhất của một vị quái thai cổ đại lại bị hóa giải như thế, nắm đấm bị bóp nát, việc này khiến mọi người đều trắng xám mặt mày.
“A…” Quân Đạo hét lớn, nắm đấm ấy thiêu đốt đồng thời liều mạng hòng thoát khỏi Thạch Hạo, hắn không tiếc tự đoạn cánh tay và muốn cho thứ này nổ tung để làm trọng thương đối phương.
Thạch Hạo bỏ qua nắm đấm rồi nắm tiếp về phía cánh tay của hắn.
“Không!” Quân Đạo hoảng sợ, nhanh chóng chấn động cánh tay, miệng thì tụng thần chú để gia trì bản thân, đồng thời khống chế phù văn nơi cánh tay va chạm với Thạch Hạo.
“Rắc!”
Tiếng vang giòn tan lại xuất hiện, cũng đáng sợ như trước, rõ ràng lại có xương gãy.
Bụp!
Tiếp theo, chuyện càng đáng sợ hơn lại diễn ra, Thạch Hạo chỉ hơi dùng lực một chút thì đã kéo đứt cánh tay của Quân Đạo khỏi bả vai, máu tươi xối xả, cảnh tượng đáng sợ.
Sau đó hắn ném cánh tay này xuống mặt đất.
Quá cường thế, cứ như là một Ma vương đang chụp chặt lấy một người rơm và rồi dễ dàng kéo rách cánh tay của tên này, cơ bản chẳng mất chút sức lực nào.
Ầm!
Thạch Hạo nắm ngay cổ hắn rồi nhấc bổng lên, tới lúc này thì hắn mới dừng tay, ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả mọi người.
Quân Đạo giãy giụa thế nhưng lại chỉ biết bó tay chịu trói, không hề có bất gì tác dụng gì, trên người Thạch Hạo có hai luồng tiên khí quấn quanh nên hắn “vạn pháp bất xâm”.
Thời khắc này, mọi người đều chấn động, ai nấy đều dừng lại và nhìn về phía hắn.
Quá mạnh mẽ, đây là người đã tu ra hai luồng tiên khí ư, ngạo thị cổ kim, huy hoàng tới cực điểm, ai cùng so tài!
“Không nên gọi hồn, không nên làm như thế!” Có người run giọng nói.
Hành động này tựa như mở ra cánh cửa địa ngục và thả ngay một tên Ma thần khiến người người sợ hãi, một cảm giác vô lực tự giác sinh ra trong lòng tất cả mọi người.
Sắc mặt của rất nhiều người trắng bệch, và đồng thời chẳng biết nói gì nữa.
Có thể nói, là tự tìm chết, vốn thân thể của Hoang đã tịch diệt bất động mất đi nguyên thần, thế nhưng Cổ Thánh tử lại triển khai Cửu thiên thập địa kinh để gọi hắn trở về.
“Vì sao lại như thế, vừa nãy nguyên thần của hắn ở nơi nào?” Nhiều người tràn ngập vẻ không cam.
Cổ Thánh tử cay đắng và chẳng biết nói gì cho phải, còn những nhân vật trọng yếu khác ví như là đám quái thai cổ đại của Thiên quốc cũng là như thế.
Vốn ý định của bọn họ là muốn tìm hiểu tàn hồn của Thạch Hạo ở nơi nào, và rồi mở ra bí mật bị lãng quên của Thiên cổ.
Bởi vì, nghe người bản địa nói rằng, ở trên một kỷ nguyên trước từng có thiên tài hiếm có trên đời cũng đã xảy ra tình huống tương tự, cũng tu ra luồng tiên khí thứ hai thế nhưng nguyên thần lại chẳng thấy đâu.
Cổ Thánh tử nắm giữ Cửu thiên thập địa kinh, được xưng là truyền thừa cao nhất nên có thể gọi hồn, kết quả… trở về không phải là thần thức vỡ nát mà là một nguyên thần hoàn chỉnh.
Thạch Hạo nghe thấy những tiếng gào hét đầy tức giận cùng với những lời bàn luận của đám người thì đã biết chuyện gì đã xảy ra, lúc này cũng chỉ nở nụ cười tươi, nói: “Cảm ơn!”
Thời khắc này, Cổ Thánh tử thiếu chút nữa đã hộc máu, tính tình của hắn không tính là nóng nảy, thế nhưng hiện giờ lại muốn hét lớn, bởi vì quá uất ức, lại giúp địch sống lại.
“Chuyện gì cũng phải từ từ, xin hãy thả Quân Đạo ra.” Có người cầu tình.
“Tất cả đều do… Cửu thiên thập địa kinh thôi!” Vương giả cổ đại của Thiên quốc lẩm bẩm, hắn cảm thấy quá uất ức, kết quả này quá nguy hiểm.
“Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết!” Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Câu này vừa ra thì huyết dịch trong cơ thể của đám Cổ Thánh tử cuộn trào tựa như là sông lớn hét gào, thế nhưng lại không cách nào mở miệng được.
“Hoang!” Quân Đạo cắn răng, hiện giờ đã rơi vào tay kẻ địch nên hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, dù nói gì đi nữa thì hắn cũng từng là Vương của cổ đại, thế nhưng không ngờ lại đi tới bước này.
Bộ ngực của Thạch Hạo chập trùng, thân thể của hắn đau nhức, nơi trái tim bị chiếm mâu đâm nát thì thương thế vô cùng nghiêm trọng, cũng may là hắn đã tu ra hai luồng tiên khí nên hoàn toàn khác với tất cả mọi người.
“Dùng mâu nhấc bổng ta lên cao, ngươi là người thứ nhất, lên đường thôi!” Hắn khẽ nói đồng thời ra tay với Quân Đạo.
Quân Đạo hét lớn, cả người thiêu đốt, hắn không muốn chết nên ra sức giãy giụa, cuối cùng hắn muốn ngọc đá cùng vỡ, muốn tự bảo thân thể
Nhưng, tất cả cũng chỉ là phí công mà thôi, Thạch Hạo cũng không hề mất quá nhiều công sức, trước tiên là hắn nắm chặt lấy thân thể của tên này rồi dùng sức xé mạnh tựa như là xé thuyền giấy, chỉ chốc lát thì đã chia năm xẻ bảy.
Bụp!
Sau cùng, Thạch Hạo rút mũi thương gãy trên người ra rồi đâm thẳng vào mi tâm của Quân Đạo.
Cái chết của Quân Đạo hoàn toàn khác Thạch Hạo, hắn không có ai dẫn dắt trở về, bởi vì nguyên thần của hắn đã bị giết chết.
Tình thế nghịch chuyển một cách nhanh chóng khiến mọi người tặc lưỡi, mới vừa rồi Quân Đạo còn dùng chiến mâu bạc này đâm thẳng vào Hoang, nhưng giờ Quân Đạo lại chết, và Hoang lại phục sinh!
“Hả?” Mi tâm của Thạch Hạo nhíu lại, nguyên thần của hắn giờ mạnh tới mức khó mà tin được, trong lòng Thạch Hạo chợt sinh ra một ý nghĩ rồi phát hiện tên đại sư trận pháp kia đang âm thầm di chuyển để bố trí trận kỳ.
Một luồng ánh sáng lóe lên, Thạch Hạo chỉ để lại một chuỗi bóng mờ còn bản thân thì lao vụt tới.
“Ngăn hắn lại!”
Vương giả của Thiên quốc hét lớn, ra lệnh mọi người ngăn hắn lại.
Rất nhiều sinh linh vọt lên bao gồm cả dân bản địa, nhất định phải để cho đại sư trận pháp có thêm chút thời gian thì mới có thể dùng trận pháp để giết chết hắn.
Cờ lớn phần phật, thủ đoạn của vị đại sư trận pháp này rất kinh người, lập tức hắn đứng ngay tại chỗ lấy ra hàng loạt trận kỳ, sát quang cuồn cuộn.
Nhưng mà, bụp, mọi nỗ lực của hắn đều uống phí cả, tốc độ của Thạch Hạo nhanh tới mức khó tin, hai luồng tiên khí quấn quanh bao trùm lấy hắn, chớp mắt thì đã tới sát bên cạnh, một chưởng đao xẹt qua, đầu lâu của tên đại sư này bay xéo sang bên, huyết dịch tuôn trào.
Thạch Hạo cũng không hề ngừng lại mà nhắm ngay về phía vương giả của Thiên quốc, chính tên này đã dùng đại kiếm đâm thẳng mi tâm của hắn.
Quái thai cổ đại của Thiên quốc dựng đứng cả lông tơ, trước kia hắn luôn luôn là đi giết kẻ khác thế nhưng hiện giờ hại lại cảm thấy mình như là một con mồi bị người khác nhìn chằm chằm vậy.
Kinh văn rung trời, Cổ Thánh tử ngồi xếp bằng, trong miệng hắn lẩm bẩm Cửu thiên thập địa kinh ra tay ở nơi xa hòng trấn áp Thạch Hạo, trước đây không lâu hắn đã dẫn dắt nguyên thần của Thạch Hạo trở lại, đó chính là một sai lầm vô cùng lớn, hắn muốn sửa chữa sai lầm này.
“Hừ!”
Thạch Hạo cũng chỉ hừ lạnh một tiếng đối với trùng trùng lớp lớp âm thanh kinh văn đang lao tới kia, trong tiếng hừ lạnh này ẩn chứa nguồn sức mạnh thần thức vô cùng mạnh mẽ sợ còn kinh khủng hơn kinh văn này nhiều.
Thân thể của Cổ Thánh tử rung bần bật, mi tâm của hắn rạn nứt và có dòng máu đỏ sẫm chảy ra, cả người lắc lư không thôi, lực nguyên thần này mạnh tới cỡ nào chứ? Chỉ thiếu chút nữa thì hắn đã tiêu tán rồi!
“Cháy!” Thạch Hạo lại hét lên một tiếng tựa như là sét đánh nổ tung trong hư không, xung quanh có rất nhiều người bị chia năm xẻ bảy. Đồng thời, một luồng thần thức niệm vô cùng mạnh mẽ kéo tới khiến cho vết nứt nơi mi tâm của Cổ Thánh tử càng rộng hơn, máu tươi càng chảy nhiều hơn.
Việc này làm cho mọi người chấn động, nguyên thần lực như vậy chỉ cần đấm đá tứ tung thì cũng đã đủ để sát thương đại địch rồi, đáng sợ tới vô biên.
“Keeng!”
Giữa sân, Thạch Hạo dùng hai tay kẹp chặt lấy thần kiếm tích huyết của vương giả Thiên quốc kia, sau đó chấn mạnh khiến thanh kiếm này ngân vang gần như bị bẻ gẫy.
“Chém!” Vương giả của Thiên quốc hét lớn, hắn là một Liệp Sát giả luôn luôn ẩn thân trong bóng tối, thế nhưng hiện tại lại bị ép tới một nước này, không thể không chống đỡ trực diện được.
Két!
Tiếng vang giòn giã truyền tới, thanh thần kiếm tích huyết kia là một thần vật siêu phàm thế nhưng lại bị hai tay của Thạch Hạo xoắn gãy, nơi hai tay của hắn có một luồng tiên khí quấn quanh!
“Việc này…” Mọi người chấn kinh, như vầy còn đánh làm sao nữa, người ta đã tu ra hai luồng tiên khí, quả thật không thể chiến thắng, không thể đứng ngang được!
Ầm!
Thạch Hạo liên tiếp xuất thủ, pháp ấn thi triển, phù quang ngập trời.
Vương giả cổ địa của Thiên quốc vận dụng tât cả các đại thuật sát sinh của mình để chống đỡ, trên người hắn cũng lượn lờ một luồng tiên khí!
“Ầm!”
Nhưng, hắn cũng không cách nào đỡ được một nhân vật tuyệt thế đã tu ra hai luồng tiên khí, cho nên cả người hắn bị đánh bay, đâu đâu cũng là vết thương, tựa như là một bức tượng sứ vô cùng tinh xảo rớt ầm xuống mặt đất, những đừng nứt dày đặc trên thân.
“Bụp!”
Một lát sau, vương giả của Thiên quốc dính phải một đòn lôi đình của Thạch Hạo thì thân thể vỡ nát, bắt đầu từ dưới chân lần làn lan lên trên nửa người, máu me đầm đìa.