– Mau đánh vào trán của nó.
Lôi Cương gầm lên một tiếng, tức giận nhìn hai người đang dại ra. Hắn mắng thầm: “Lúc này mà còn ngẩn người ra đấy.” Chợt Lôi Cương phát ra lực lượng cực mạnh dùng bả vai mình va chạm với con thú khổng lồ.
Mấy tiếng động vang lên, con cự thú liên tục lui lại phía sau. Thân mình Lôi Cương như có ngàn cân sức lực khiến cho con linh thú mới tiến lên bậc hai cũng không thể ngăn cản nổi.
Nghe tiếng quát của Lôi Cương, Đan Thần mới có phản ứng. Hai tay gã cầm kiếm nhằm thẳng vết thương trên trán con thú mà cắm mạnh xuống.
Linh kiếm cắm thẳng vào trán cả con thú.
– Grao…graoo…
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp núi rừng khiến cho khu rừng mất đi sự yên tĩnh. Con thú không biết là đang giẫy chết hay sao nhưng nó chẳng thèm để ý tới cơn đau trên trán, nhìn chằm chằm về phía Lôi Cương vừa mới xuất hiện. Chân phải của nó dồn hết sức chụp vào phía Lôi Cương.
“Phụp” Lôi Cương phun ra một ngụm máu. Có cảm giác lúc này, hắn như coi con thú là một cái cây đại thụ để mặc cho mình công kích mà không trả đòn vì vậy mà không kịp phản ứng. Chân trái của con thú đánh trúng lưng của Lôi Cương khiến cho hắn suýt chút nữa thì gục xuống, miệng phun máu tươi.
Đan Thần cả kinh, rút thanh linh kiếm lên rồi lại đâm mạnh xuống.
“Graoooo…” Con cự thú kêu lên thảm thiết vẫn chưa chết mà lùi lại. Nhưng nó chỉ lảo đảo được mấy bước liền ngã xuống đất, giẫy dụa liên tục. Hai mắt đầy máu như không cam lòng.
“Phù!” Nhìn kết quả của con thú, Thần Vân và Luyện Hư cùng thở phào. Rồi ngay lập tức, hai người cùng nhìn về phía Lôi Cương đang ngồi trên mặt đất mà thở dồn dập, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc.
Lôi Cương liếc hai người rồi ngồi xuống, điều tức máu tươi đang sôi trào trong cơ thế. Một đòn của con thú đó có lực thế nào? Một trảo của nó suýt chút nữa thì đánh nát nội tạng của Lôi Cương.
Nhìn Lôi Cương đang ngồi xếp bằng mà sắc mặt tái nhợt. Đan Thần hơi suy nghĩ một chút rồi tay phải chợt xuất hiện một viên đan dược sáng bóng có mùi thơm. Gã đi tới trước mặt Lôi Cương, nói:
– Cảm ơn ngươi! Ngươi ăn viên đan dược này trước đi.
Lôi Cương hơi mở mắt nhìn Đan Thần. Đồng tử trong mắt hắn hơi co lại nhưng vẫn không nói gì nhận lấy viên đan dược mà nuốt.
Sau khi đan dược chui vào bụng, Lôi Cương cảm thấy có một thứ lực lượng kỳ diệu tản ra trong bụng khiến cho vết thương của mình nhanh chóng hồi phục. Lôi Cương thở dài tự hỏi đây chính là đan dược trong truyền thuyết hay sao? Chưa tới nửa khắc, Lôi Cương đã cảm thấy thân thể không còn vấn đề gì nữa. Hắn mở mắt ra thấy hai người thanh niên đang sững sờ nhìn mình. Lôi Cương nhếch miệng cười nói:
– Hai người! Ta tên là Lôi Cương.
– Đan Thần…
– Luyện Hư!
– Cảm ơn đan dược của ngươi.
Lôi Cương nhìn Đan Thần với ánh mắt cảm kích. Điều Lôi Cương cảm tạ chính là Đan Thần cho hắn đan dược, để cho hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự mạnh mẽ của đan dược.
– Không cần! Nếu không có ngươi, hai người chúng ta không chết cũng bị thương.
Đan Thần cười khẽ, nói. Lúc này, Đan Thần đã hồi phục rất tốt. Mà Luyện Hư đứng bên, nét mặt cung có sự cảm kích.
– Ha ha! Trong núi rừng thế này, ra tay giúp đỡ là chuyện đương nhiên.
Lôi Cương chậm rãi đứng dậy.
Đan Thần và Luyện Hư cùng đánh giá lại thân thể của hắn mà ánh mắt đầy sự thèm muốn. Vừa rồi, một quyền của Lôi Cương không ngờ lại làm cho một con thú khổng lồ lùi lại. Nghĩ tới đó, hai người lại cảm thấy sợ.
– Ngươi là đệ tử của tông nào? Tại sao lại một mình đi vào tiểu cấm địa đứng đầu ở Kiếm Châu?
Đan Thần thấy Lôi Cương hồi phục liền vội vàng hỏi.
Lôi cương khẽ cười khổ, lắc lắc đầu.
– Chẳng lẽ…chẳng lẽ người là tộc nhân ở Cương Châu? Đúng rồi, chỉ có tộc nhân nơi đó mới có sức mạnh thân thể kinh khủng như vậy.
Đan Thần thấy Lôi Cương lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi kinh ngạc nói. Mà Luyện Hư khi nghe Đan Thần nói, trong mắt hơi kinh ngạc nhưng khi nhìn thân thể Lôi Cương thì cũng tin một chút.
Lôi Cương cười bất đắc dĩ nhưng cũng không giải thích. Hắn lập tức hỏi:
– Đây là một trong bốn tiểu cấm địa của Kiếm Châu?
Ánh mắt của Đan Thần nhìn Lôi Cương một cách quái dị, cười nói:
– Ngươi không biết? Ngươi vào bằng cách nào? Nơi này là giữa của tiểu Thập Vạn Đại Sơn.
– Tiểu Thập Vận Đại Sơn?
Lôi Cương lẩm bẩm rồi nhìn Đan Thần cười nói:
– Ta đi lạc tới đây. Cảm nhận sự dao động vừa rồi mới phát hiện được hai ngươi…. Nơi này tên là tiểu Thập Vạn Đại Sơn hay sao?
Đan Thần và Luyện Hư nhìn nhau rồi Đan Thần nhìn Lôi Cương như nhìn một con quái vật mà nói:
– Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói tới tiểu Thập Vạn Đại Sơn? Nhưng nếu ngươi là người của bộ tộc ít người thì không biết cũng là điều đương nhiên. Đúng rồi! Lần này ngươi tới đây là để du ngoạn hay sao? Ngươi đi có một mình?
Lôi Cương cũng không phủ nhận, gật đầu. Hắn nhìn hai người một nóng một thì lạnh mà nói:
– Sao các người lại tới đây?
Lôi Cương nhận ra rằng người tên là Đan Thần sáng sủa hơn một chút còn người tên Luyện Hư khó tính hơn. Chỉ sợ nếu như mình không cứu y thì cũng không hề có phản ứng.
– Ha ha! Ta và Luyện Hư đi lịch lãm nên tới đây. Không biết Lôi Cương huynh đệ có bằng lòng gia nhập với chúng ta hay không? Tiếp tục xâm nhập vào trong tiểu Thập Vạn Đại Sơn?
Đan Thần có chút mong đợt nhìn Lôi Cương. Dù sao trong tiểu cấm địa này, thực lực của họ cơ bản là khó đạt được mục đích.
Lôi Cương nhìn hai người thanh niên. Nơi đây mới là ở giữa mà linh thú đã làm cho hai người trọng thương vậy mà còn dám tiếp tục xâm nhập. Sau khi suy nghĩ một chút, Lôi Cương gật đầu nói:
– Được! Dù sao thì ta cũng đi du lịch, cùng đi cũng không sao. Có điều, các ngươi đi vào trong tiểu cấm địa có chuyện gì?
Lôi Cương biết nếu không có việc thì chẳng có ai ăn no mà rửng mỡ chạy tới đây.
Đan Thần nhìn Lôi Cương cười nói:
– Ta và Luyện Hư cùng rời núi đi lịch lãm. Hai chúng ta cùng tới những tiểu cấm địa của các châu như thế có thể nhanh chóng nâng cao thực lực. Đúng rồi, ngươi đã đạt tới cảnh giới gì? Ta và Luyện Hư đã đến luyện tinh hóa khí thiên cấp.
– Cương khí hoàng cấp….
Lôi Cương cười nói. Trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi. Chẳng trách mà hai người có thể bắn ra lửa, hóa ra là người tu đạo. Ở Kiếm châu không có nhiều môn phái tu đạo. Hơn nữa, hai người dường như biết rất nhiều chuyện, lại đeo linh kiếm cho thấy thân phận của họ không bình thường. Chẳng lẽ là đệ tử của môn phái ở châu khác?
Đan Thần và Luyện Hư đều nhìn thấy sự ngạc nhiên và thán phục của người kia. Cương Khí hoàng cấp mà có thể mạnh như vậy. Có điều nghĩ tới Lôi Cương là người bộ lạc thì họ lại cảm thấy bình thường.
Hai người có lai lịch thần bí cùng với một thiếu niên mới bước vào giới tu luyện kết bạn, bắt đầu con đường lịch lãm.
Tiểu Thập Vạn Đại Sơn là tiểu cấm địa đứng đầu Kiếm châu. Trên bảy đại châu, mỗi châu đều có những cấm địa tương ứng. Những cấm địa này chỉ giới hạn với đệ tử có tu vi và thực lực thấp, nhưng tới cao thủ thì cơ bản không có sức uy hiếp. Chẳng qua, nơi đây cũng chỉ là một cái cấm địa nhỏ mà thôi. Đối với cấm địa thực sự cho dù là tông môn đứng đầu cũng không dám động tới.
Nhưng cho dù như vậy thì bốn tiểu cấm địa cũng không phải là nơi mà Đan Thần và Luyện Hư có thể vào. Tu vi của họ dù sao cũng mới chỉ là luyện tinh hóa khí thiên cấp. Cho dù thêm cả Lôi Cương thì cũng vẫn vậy, không cải thiện thêm được nhiều.
Ba ngày sau…
Ở giữa tiểu Thập Vạn đại sơn có một khu vực trống trải. Trên mặt đất có một con linh thú linh báo cấp hai dài chừng một thước đang nằm. Có điều lúc này bộ lông của nó bị đốt cháy đen, trên trái có một cái lỗ to bằng nắm tay, đang nằm giẫy dụa. Còn xung quanh thì mặt đất xuất hiện những vết nứt cùng với ba người đang nằm nhũn trên mặt đất, mặt chảy đầy mồ hôi. Ba người đó đúng là đám người Lôi Cương. Con linh báo này là con linh thú thứ hai mà họ giết trong ba ngày gần đây. Đây cũng là trận chiến thảm thiết nhất. Cả ba người gần như bị thương nặng, ngay cả Lôi Cương cũng không ngoại lệ.
Linh báo không giống như linh thú cấp hai, tốc độ và lực lượng đều rất mạnh. Cả bao người dốc hết sức mới đánh chết được nó.
– Sao tiểu Thập Vạn Đại sơn này quái dị như vậy? Con linh thú cấp hai này phải gọi là linh thú cấp ba mới đúng.
Đan Thần thốt lên một tiếng nguyền rủa. Ánh mắt gã nhìn con linh thú đang nằm trên mặt đất mà kinh hãi.
-Tiểu Thập Vạn Đại Sơn đúng là tiểu cấm địa đứng đầu Kiếm Châu. Hơn nữa, dường như không hề đơn giản. Các ngươi có nhận ra không? Linh thú ở đây đều mạnh hơn linh thú ở bên ngoài một cấp.
Luyện Hư thở ra một hơi, gương mặt lạnh lùng xuất hiện sự sợ hãi.
Lôi Cương ngồi trên mặt đất cũng không giống như Luyện Hư và Đan Thần không còn sức. Hắn nhìn con linh báo đang nằm trên mặt đất mà nghĩ. Sự mạnh mẽ của linh báo, Lôi Cương hoàn toàn thừa nhận. Thậm chí, so với hai con linh thú trước còn mạnh hơn, bất kể là lực công kích hay tốc độ. Lôi Cương đột nhiên phát hiện, một thân thể mạnh mẽ cần lực lượng làm chính, tốc độ và nhanh nhẹn làm phụ. Thậm chí còn cần tới sức bật nữa. Nếu không vừa rồi bản thân hắn sử dụng cương khí và nội kình công kính một quyền vào trán linh báo thì chỉ sợ người nằm trên mặt đất là ba người bọn họ. Cuối cùng, Lôi Cương có kết luận: Một thân thể hoàn mỹ thì lực lượng phải mạnh hơn, tốc độ phải nhanh, phản ứng thật tốt, bền bỉ, sức bật cao. Lôi Cương suy nghĩ một chút rồi xác định bản thân phải lấy đó làm mục tiêu để tu luyện.
– Lôi Cương! Đây là Hồi Phục đan. Ngươi ăn vào, hồi phục lại cương khí.
Đan Thần sau khi xả cơn giận của mình liền lấy trong giới chỉ ra ba viên đan dược chia cho Luyện Hư và Lôi Cương. Trong ba ngày qua, Lôi Cương dần hiểu được vì sao Đan Thần có thể bất ngờ lấy ra được một thứ đồ vật. Tất cả nằm hết trong chiếc nhẫn trên ngón trỏ của gã. Bên trong có một không gian nhỏ có thể chứa được rất nhiều thứ. Điề này khiến cho Lôi Cương có chút hâm mộ.
Lôi Cương nhận lấy đan dược của Đan Thần rồi mỉm cười gật đầu. Trong lòng hắn hơi khiếp sợ trước dự trữ của Đan Thần. Hắn thầm đoán, Đan Thần và Luyện Hư là đệ tử của môn phái nào. Ba ngày sống chung với nhau, Lôi Cương phát hiện mỗi cử chỉ của Đan Thần và Luyện Hư đều có một sự cao quý, chắc chắn không phải là đệ tử bình thường. Cho dù là Kiếm Đỉnh môn chỉ sợ cũng phải kém. Mặc dù thắc mắc nhưng Lôi Cương cũng không hỏi.