Chương 321: Đại Đội Trưởng

Đại Đội Trưởng

Thời gian trôi qua thật nhanh mới đó mà đã một tháng. Lôi Cương vẫn ngồi xếp bằng trong gian phòng, không ngừng diễn luyện khai thiên. Lôi Cương đã vượt qua giai đoạn Cương hoàng hoàng giai và đạt đến Cương hoàng huyền giai, hơn nữa với iệu lực của hỗn mộc kim nhũ mọi mặt Lôi Cương đều có sự thăng tiến vượt bậc. Khi luyện khai thiên, Lôi Cương phát hiện, khi tu vi càng lên cao thì độ khó khăn không những không giảm bớt mà càng ngày càng gian nan. Mỗi lần diễn luyện xong Lôi Cương cảm thấy toàn thân đau nhức, những lúc như vậy đều phải nghỉ ngơi một lát thì sức lực mới trở lại. Điều này làm Lôi Cương không khỏi ngạc nhiên về sự kỳ lạ của Khai Thiên, những chiêu thức về sau của khai thiên Lôi Cương càng ngày càng thêm cần thiết.

Một tháng qua, Đồng Chiến đã tới vài lần nhưng Lôi Cương cũng không gặp mà làm bộ đang tập trung vào tu luyện. Đồng Chiến thấy Lôi Cương tập trung tu luyện cũng không muốn quấy rối, vài lần đã không gặp mà ra về. Hôm nay đến đây cũng tưởng Lôi Cương lảng tránh, bất ngờ Lôi Cương đứng lên mở cửa đi ra ngoài.

Nhìn thấy Lôi Cương, ánh mắt Đồng Chiến sáng ngời, đi lên phía trước vài bước nói: “Cương Ma, rốt cục ngươi cũng xuất quan rồi”

Lôi Cương cười nhạt gật đầu, cảm nhận được trong mắt Đồng Chiến phát ra chiến ý, Lôi Cương cười chỉ biết cười khổ, nhìn Đồng Chiến nói: “Đồng Chiến, không phải ta không muốn đánh với ngươi một trận nhưng lúc này ngươi không phải là đối thủ của ta”

Đồng Chiến sửng sốt, thu lại chiến ý, nhìn Lôi Cương nói: “Ta biết, trong một khoảng thời gian ngắn ta không thể đánh lại ngươi, ít hôm nữa thăng cấp, ta mong lúc đó có thể cùng ngươi đánh một trận.”

Lôi Cương nhìn vào mắt Đồng Chiến, trong lòng thầm khen ngợi, cuối cùng nói: “Ta sẽ toàn lực để tiếp ngươi “

Nghe Lôi Cương nói vậy, Đồng Chiến liền mỉm cười và nói: “Lần này ta đến đây chủ yếu muốn nói cho ngươi biết, ngươi đã trở thành đại đội trưởng thứ sáu dưới trướng thống lĩnh Diệc Lãnh, dưới ngươi có mười người tiểu đội trưởng và hơn hai trăm đệ tử đang chờ ngươi.”

Lôi Cương nhíu mày, cười khổ, hắn mải tu luyện mà đã quên mất việc này.

Theo sự chỉ dẫn của Đồng Chiến, Lôi Cương đi một mạch đến khu vực phía Tây của thành Phụng Thiên. Trên đường đi, Lôi Cương suy nghĩ, mình là đã là đại đội trưởng thứ sáu, Đồng Chiến chính là đại đội trưởng thứ bảy. Lý Mặc là đại đội trưởng thứ tám. Mỗi một đại đội đều có mười người tiểu đội, mà mười tiểu đội có tổng cộng hai trăm linh một đệ tử. Từ trận đánh hai tháng trước, Phụng Thiên tuyển chọn đệ tử, khiến các môn đệ khắp nơi đổ về. Khoảng gần một canh giờ sau, Đồng Chiến mới dừng lại ánh mắt nhìn về phía trước tràn đây vẻ mừng rỡ.

Lôi Cương ngẩng đầu nhìn, trong lòng kinh ngạc, phía trước chính là tường thành cao tới mười trượng và dọc theo hai bên tường thành, dĩ nhiên không thấy điểm cuối. Lôi Cương tản thần thức thì phát hiện bên trong tường thành có khoảng mười vạn đệ tử, trong lòng kinh sợ, lẽ nào nơi đây chính là nơi các đệ tử Phụng Thiên tu luyện.

“Đây là nơi các đệ tử Phụng Thiên tu luyện và thao luyện. Tất cả các đệ tử của Phụng Thiên đều ở trong đó” Đồng Chiến vừa đi vừa nói, hai người tiến vào cửa thành lớn. Đứng ở cửa thành là bốn vị đệ tử của Phụng Thiên đang nhìn Lôi Cương kính nể. Trận đánh lúc trước, khiến tất cả các đệ tử của Phụng Thiên nhớ rõ Lôi Cương. Hắn đã trở thành đối tượng sùng bái của các đệ tử.

Lúc đi vào cửa thành, Lôi Cương phát hiện, linh khí phía trong tường thành có độ dầy lớn hơn so với bên ngoài tường rất nhiều, điều này khiến trong lòng Lôi Cương cảm thấy kỳ lạ

Một cái đường lớn xuyên qua toàn bộ nơi thao luyện, hai bên đường lớn có rất nhiều những đại viện được xây dựng bằng đá tản ra không khí trang nghiêm không gì sánh được. Trước cửa mỗi đại viện đều treo một tấm biển lớn, đại khái trên đó đề “đại đội nào đó, tiểu đội nhiều ít”, nghe Đồng Chiến giới thiệu, mỗi một đại viện đó là nơi của một tiểu đội đóng quân luyện tập, Lôi Cương không khỏi thầm than Phụng Thiên đúng là một kiệt tác. Chỉ cần xây dựng một nơi thao luyện cũng mất không ít thời gian. Dưới sự chỉ dẫn của Đồng Chiến, Lôi Cương hầu như bị choáng ngợp, cuối cùng cũng đi tới vị trí của đại đội thứ sáu.

Nhìn tường thành uy nghiêm, trên cửa đại viện đề “Diệc, lục, nhất”, Lôi Cương hiểu đây là đại viện của tiểu đội thứ nhất trong đại đội thứ sáu, nhìn cửa đại viện đóng chặt, Lôi Cương cũng không có ý vào trong.

“Cương Ma, đây chính là nơi đóng quân của đại đội thứ sáu. Đại đội thứ bảy của ta ở bên kia”, Đồng Chiến chỉ về một loạt đại viện ở phía đông nói.

“Ta muốn vào trong nói chuyện với các đệ tử được không?” chần chừ một lát, Lôi Cương hỏi. Thần thức cảm nhận được bên trong có năm mươi đệ tử đang tu luyện.

Khuôn mặt Đồng Chiến hiện lên vẻ không đồng ý lắc đầu nói: “Đương nhiên không cần, ngươi chỉ cần triệu tập mười người tiểu đội trưởng, mà theo Phụng Thiên bốn mươi mốt đại đội trưởng đều tu luyện ở cạnh đây” Đồng Chiến nói xong liền đưa Lôi Cương đi vào bên trong. Cuối cùng đến đến nơi tường thành thì dừng lại, ở đó hiện ra một loạt các phủ đệ. Phía sau dãy phủ đệ đó là một cái điện phủ rất lớn đó chính là nơi nghị sự của đại đội trưởng.

“Ha ha, đây là nơi đại đội trưởng tu luyện, toàn bộ bốn mươi mốt đại đội trưởng của Phụng Thiên đều ở chỗ này.” Lần thứ hai trong mắt Đồng Chiến hiện lên chiến ý.

Cảm nhận được hơi thở bên trong phủ đệ, Lôi cương cũng thấy giật mình, bốn mươi mốt đại đội trưởng trong đó có hai bảy người Cương Đế thiên giai, Đột nhiên Lôi Cương nghĩ đến ở bên trong cùng của Phụng Thiên thành, không kìm được lòng hiếu kỳ liền hỏi: “Thống lĩnh đại nhân tu luyện ở nơi nào?”

Đồng Chiến sửng sốt, nhìn mắt Lôi Cương, ánh mắt có chút chần chờ, sau một lát mới nói: “Thống lĩnh không ở đây, nghe nói là ở một nơi thâm sâu hơn, nơi ấy… ngay cả ta cũng không được vào.”

Đối với thân phận Đồng Chiến, Lôi Cương cũng có chút ngờ vực. Đồng chiến hiểu rất rõ Phụng Thiên và đối với Phụng Thiên rất quen thuộc. Lôi Cương suy đoán, có thể Đồng Chiến có quan hệ mật thiết với đại thống lĩnh, về phần quan hệ như thế nào Lôi Cương không suy đoán ra. Bất quá đến lúc này Đồng Chiến mới nói khiến trong lòng Lôi Cương thấy kinh sợ. Đồng chiến cũng không vào nơi đó? lẽ nào có gì đặc biệt ở bên trong?

“Ha ha, sau khi chúng ta lập được đai chiến công thì sẽ có cơ hội vào trong đó” Đồng Chiến cười nói.

“Lập công?” Lôi Cương nghi hoặc nói.

“Ừ, theo ta biết, sợ rằng Cửu U giới, Địa linh tông đã bắt đầu muốn đánh vào Phụng Thiên. Đó chính là thời cơ tốt nhất để lập công!” Đồng Chiến nắm chặt hai tay, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Lẽ nào… U phủ và Địa linh tông muốn cùng Phụng Thiên khai chiến?”, trong lòng Lôi Cương khẽ dao động, liền hỏi. Trong đầu hiện lên một ý niệm, không biết thời gian vừa qua Quân Thắng tại tây bộ phát triển ra sao.

“Ừ, Phụng Thiên hai năm qua, thế lực bành trướng quá nhanh khiến hai thế lực lớn kia cảm thấy bị uy hiếp. Tại Cửu U giới, U phủ và Địa linh tông làm sao an tâm ngồi xem Phụng Thiên lớn mạnh. Chỉ e lúc này U phủ và Địa linh tông trước mắt cùng nhau đình chiến, đồng tâm hiệp lực đối phó với Phụng Thiên” Đồng Chiến chậm rãi nói, trong mắt nổi lên chiến ý.

Lôi Cương cụp mi mắt xuống, tâm trạng trầm tư suy nghĩ. U phủ và Địa linh tông xưng bá Cửu U giới bao nhiêu năm, lúc này Phụng Thiên xuất hiện khiến U phủ và Địa linh tông e sợ. Thế nhưng hai thế lực lớn kia đều không cam lòng thừa nhận sự lớn mạnh của Phụng Thiên. Nên lúc này kết hợp đối mặt và công kích Phụng Thiên. E rằng nếu đúng là U phủ và Địa linh tông đã đình chiến với nhau thì đến lúc đó Phụng Thiên sẽ bị hai thế lực hùng mạnh công kích.

Tuy rằng tình hình của Phụng Thiên không ổn, thế nhưng Lôi Cương không hề lo lắng, trái lại còn có chút mừng rỡ. Chỉ có Cửu U giới hỗn loạn, Quân Thắng cũng có cơ hội triệu tập nhân thủ tốt nhất.

Đồng Chiến đi đến phía một tòa phủ đệ bên phải dừng lại nhìn phủ đệ nói: “Cương Ma, đây là nơi ở của ngươi. Ta ở ngay bên cạnh. Ta đi tu luyện trước, đã trễ thời gian của ta rồi. Ngươi nên vào trong làm quen một chút. Trong mỗi phủ đệ đều có phòng tu luyện, khi tu luyện thì đừng quên vào phòng đó.” Đồng Chiến nói xong liên đi về phía bên phải, Lôi Cương nhìn theo, sau đó đi vào bên trong.

Lôi Cương nhìn phủ đệ, nhoáng một cái thân thể đã bay vào bên trong. Toàn bộ phủ đệ được bố trí như tam hợp viện. Lôi Cương thấy phía bắc có một gian phòng kỳ lạ. Trong lòng thầm nghĩ có lẽ đó là phòng tu luyện mà Đồng Chiến đã nói tới. Đi vào tu luyện phòng, Lôi Cương phát hiện trong phòng tu luyện chỉ có một cái bồ đoàn linh khí từ đó cuồn cuộn không ngừng phát ra. Ở đây linh khí gấp mười lần bên ngoài, ai có thể ngờ, chỉ cách nhau có một bức tường mà linh khí cách biệt như vậy. Đây đúng là thiên soa địa biệt.

Lôi Cương quan sát tỉ mỉ trong phòng, ánh mắt chợt chấn động, ngồi chồm hổm xuống, tay phải đưa vào phía trong một tảng đá. Một lát sau Lôi Cương rút tay ra, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một viên tiên thạch to.

“Thì ra là trận pháp”. Lôi Cương lẩm bẩm nói. Rồi buột miệng: “Chẳng biết đây là trận pháp gì mà có thể tăng linh khí mười lần như vậy, tụ linh trận cũng chỉ có thể tăng tối đa được có ba lần”. Lôi Cương suy nghĩ chốc lát, tay phải liền đánh lên mặt đất, gian phòng liền bị chấn động. Toàn bộ phiến đá trong phòng bị biến thành bụi. Đưa tay phải mở cửa phòng, khi bụi trong phòng lắng xuống Lôi Cương nhìn thấy trên mặt đất thấy còn tới tám mươi bảy viên tiên thạch.

Một hồi lâu, Lôi Cương đứng lên, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng nhìn qua bãi tiên thạch. Từ truyền thừa của Trận tông, Lôi cương cũng đã nghiên cứu rất nhiều trận pháp, những trận pháp bố trí bằng tiên thạch rất ít, mà lúc này người này đã dùng tám mươi tám viên tiên thạch để tạo ra trận pháp khiến linh khí hội tụ cao như vậy, quả là bất phàm.

Xem ra, Phụng thiên hẳn có người nghiên cứu rất sâu về trận pháp.

Thể Tôn

Thể Tôn

Status: Completed Author:

Một cậu bé mới chỉ có mười tuổi tên Lôi Cương, cha mẹ mất sớm, chỉ còn có một người anh trai yêu thương, đùm bọc nhau. Nhưng không ngờ người anh trai của cậu lại là một người có khả năng tu đạo, phải nói là một thiên tài tu đạo thì đúng hơn. Nhờ đó mà người anh đã được một vị đạo sư thu làm đồ đệ. Còn cậu...

- Không có duyên với đạo, nên cậu không thể nào đạt được mong muốn đi theo người anh. Muốn làm được điều đó, cậu phải thực hiện được một điều đó là ngồi dưới thác nước trong một giờ. Mà điều đó với đứa trẻ mười tuổi.

- Cậu sẽ phải làm thế nào để đạt được điều muốn của mình, trong khi mà thực hiện được việc đó chỉ có nghị lực thôi không thể đủ? Mời tất cả mọi người hãy đón nhận những chương truyện của Thể Tôn, cùng bước trên con đường tranh đấu của cậu bé để có thể được sống bên người anh trai của mình.

- Bắt đầu khi một đạo sĩ đi qua Lôi gia thôn và bắt gặp Lôi Ma, anh trai Lôi Cương. Nhận thấy Lôi Ma là tam hành chi thể, thể chất hiếm có trong thất giới nên thu làm đồ đệ, đưa về Tiên Đạo giới tu luyện. Còn Lôi Cương tư chất kém nên không thu, diễn ra một cuộc chia ly khá đau đớn.

- Từ đó, Lôi Cương sống một mình. Mỗi ngày ngồi dưới thác nước để tu luyện(thực ra cũng không phải tu luyện, là do đạo sĩ nói nếu ngồi được một canh giờ thì mới được phép tu luyện). Một hôm "bỗng dưng" lọt vào ý niệm không gian của Đạo Huyền, gặp được Thái Huyền, được truyền thụ bộ Ngũ Hành Thể Tu. Lúc này cuộc đời bước sang một ngã rẽ hoàn toàn mới. Sau đó là đầu nhập vào các tông phải để tu luyện, rồi gặp được Tử Vận. Mấy năm sau thì tình yêu nảy nở. Rồi nàng phải về Hỗn Độn giới, chàng tiếp tục con đường tu luyện để tìm anh trai, tìm tình yêu, và đối mặt với những kẻ thù có sức mạnh thông thiên.

- Nhân vật chính từ một cậu bé ngây thơ, chất phác, chỉ với mong muốn tìm được anh trai đã bước lên con đường của những cường giả từ đó. Cùng với thời gian là những sự lột xác về tinh thần, ý chí, Lôi Cương đã không còn ngây thờ như ngày nào. Tuy vậy, giữa những âm mưu và xảo trá, vẫn có những thứ tình cảm rất chân thành. Đó là tình thân, tình yêu, là tinh thầy trò, tình bạn với Đan Thần, Luyện Hư... Mời bạn đọc cùng khám phá.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset