Lúc Lôi Cương định ra ngoài, thì Ngũ Hành Giới đã sớm nổi sóng gió. Các cường giả thần bí Cương Thần, Đạo Thần vốn khống chế các đại thế lực ở Ngũ Hành Giới nay lại biến mất trong một đêm, có người nói là rời đi rồi, cũng có người nói là chết rồi. Bất kể thế nào, thì người tu luyện ở Ngũ Hành Giới ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Tung tích của các cường giả này không liên quan gì đến họ, chỉ cần họ rời đi là được, dù sao thì áp lực khổng lồ đó không phải thứ mà họ có thể chịu đựng nổi.
Cường giả thần bí cuối cùng đã đặt dấu chấm hết, các thế lực lớn cũng bắt đầu khôi phục, nắm giữ lại thế lực của mình.
Mộc Thần Giới, truyền tống trận phía Tây thành Đan Linh, truyền tống trận của Tiên Đạo giới đột nhiên phát ra một màn hào quang rực rỡ, không đợi hai người tu luyện trấn thủ nơi này đưa mắt nhìn qua, thì một thân ảnh đã lóe lên rồi biến mất. Người này chính là Lôi Cương vừa từ trong không gian Hỗn Kim Chi Nguyên ra, hắn đi một mạch đến thành Kim Tiên, ngồi lên truyền tống trận tới Mộc Thần Giới.
– Không biết trưởng lão Văn Luyện Tử đã luyện chế được mấy viên đan dược rồi?
Lôi Cương ra khỏi Hỗn Kim Chi Nguyên muốn đi xem xét Đan Tông. Trong những năm này, Vấn Luyện Tử theo lý mà nói ít nhất đã luyện chế ra một viên đan dược, không biết là loại đan dược gì. Kim Chi Áo Nghĩa của Lôi Cương đã đạt đến đỉnh cao, muốn đột phá không phải chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa bản thân còn chưa đi Hỗn Mộc Chi Nguyên, tin rằng mượn cây sinh mệnh ở Hỗn Mộc Chi Nguyên đủ để đột phá đến Mộc Long Chi Lực, đến lúc đó, điều kiện luyện chế phân thân hệ Mộc cũng đầy đủ cả rồi. Còn về hệ Thủy, Lôi Cương định sẽ nhanh chóng lĩnh ngộ, tuy không gấp đạt đến Thủy Long Chi Lực, nhưng lại giúp Lôi Cương yên tâm. Dù sao bản thân lúc này ý cảnh đã lãnh ngộ ngũ hành, việc này nói ra sợ rằng sẽ khiến thất giới phải chấn động. Mà nếu không lĩnh ngộ hệ Thủy, Lôi Cương nhất thời khó lòng yên tâm được, Ngũ Hành Giới có một việc ai ai cũng biết, đó là, muốn lĩnh ngộ nhiều hành hơn thì mức độ gian nan của nó căn bản không thể đạt được.
Thông thường thì, đại đa số người tu luyện đều là thể chất một hệ, có điều, nếu có thể chuyên tâm tu luyện một hệ, đem một hệ này lĩnh ngộ đến cực điểm, cũng có thể đạt đến đỉnh cao, cũng có một số ít người tu luyện hai hệ, loại người tu luyện này được trời ưu ái sở hữu được hai hệ, nhưng còn phải xem ngộ tính của người này thế nào. Trời xanh cho hắn một tư chất khiến người đời đố kỵ, nếu ngộ tính không đủ, thì cuối cùng không thành được việc gì. Còn thể chất ba hệ như Lôi Ma, đây là ngàn vạn năm khó gặp. Nhưng cũng có kẻ tu vi mạnh, ngộ tính xuất chúng lĩnh ngộ được các hệ khác, song, tự mình lĩnh ngộ so với trời sinh như Lôi Ma thì thua kém không ít, chưa nói về mặt khác, chỉ đơn thuần về độ lĩnh ngộ cũng chậm hơn rất nhiều!
Có điều, phân thân của Lôi Cương lại đã hóa giải toàn bộ những khó khăn này, mỗi một phân thân là một người độc lập, một thể linh trí độc lập, cứ như vậy, có thể thấy được độ tu luyện ngũ hành không hề chậm hơn so với những kẻ chỉ tu luyện một hành kia.
Tuy Lôi Cương bay một mạch tới nhưng vẫn nghe được không ít việc, lúc này đã đến thành Đan Linh, Lôi Cương cũng chưa đi đến Đan Tông ngay, mà dừng lại ở thành Đan Linh nửa ngày.
Lúc này, Lôi Cương chậm rãi hiện ra trên không, trong mắt thoáng hiện mây mù. Theo tin đồn thì Vô Thượng Giới không ngờ đã phái ra mười cường giả cương thần, việc này khiến Lôi Cương kinh nghi đến cùng cực, lúc đầu phái ra mười chín giả thần cũng không có gì đáng kinh ngạc, dù sao thì Vô Thượng Giới cực kỳ thần bí, có cường giả cương thần cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng lúc này một lần lại phái xuống mười vị cường giả cương thần, lẽ nào, cương thần, đạo thần ở Vô Thương Giới cũng nhiều như vậy? Hơn nữa còn rất có khả năng là người Thiên Gia, nếu thật như vậy, thì thực lực Vô Thượng Giới cũng quá sức khủng bố. Ngày trước Thượng Cổ Ngũ Đế thảo phạt Ngũ Thượng Giới, không bại mới lạ.
Điều này giúp Lôi Cương nhận biết càng sâu hơn về Vô Thượng Giới, Lôi Cương vốn cho rằng với thực lực của mình đi đến Vô Thượng Giới cũng không đáng ngại, nhưng lúc này, Lôi Cương không thể không thẩm định lại thực lực của Vô Thượng Giới.
Có điều, điều làm Lôi Cương thấy quỷ dị nhất là tông tích của mười vị cường giả cương thần này, theo tin đồn thì họ đột nhiên giống như bốc hơi biến mất vậy. Lúc trước mười chín vị giả thần, một vị cương thần đã tìm kiếm mình gần trăm năm cũng chưa từng bỏ đi à, trước khi họ giết được mình thì sẽ không quay về. Nhưng tại sao lúc này…Lôi Cương cảm thấy trong đó có nguyên nhân, loại bỏ cách nghĩ trong đầu, Lôi Cương vội bay về Đan Tông, Đan Tông thân là một trong các phái lớn, chắc sẽ nắm rõ mọi việc hơn.
Nửa canh giờ sau, Lôi Cương liền tiến vào trong kết giới Đan Tông, bay về đỉnh núi cao.
Thần thức lan truyền, Lôi Cương phát hiện Vấn Luyện Tử lúc này đang ngồi tu luyện trong một gian phòng trên đỉnh núi cao, tâm thần khẽ động, liền truyền âm nói:
– Thái thượng trưởng lão.
Vấn Luyện Tử đang ngồi bàn tọa tu luyện nghe thấy thanh âm của Lôi Cương liền vội vàng mở trừng mắt ra, thân thể nhoáng lên ra khỏi phòng, nhìn Lôi Cương trong không trung, trên mặt Vấn Luyện Tử tràn ngập thần sắc kinh ngạc nói:
– Lưu trưởng lão?
Sau đó, Vấn Luyện Tử lại cười khổ, nhìn Lôi Cương nói:
– Xem ra nên gọi là Lục tổ, ài, ngươi… sao ngươi lại chọc vào những nhân vật mạnh như vậy?
Lôi Cường chầm chậm hạ xuống, trong lòng không nghi hoặc gì khi thấy Vấn Luyện Tử biết mình là Cương Ma, nhưng lại không hiểu nhìn Vấn Luyện Tử, nghi ngờ hỏi:
– Lẽ nào trưởng lão gặp qua những cường giả đó rồi?
– Đâu chỉ có gặp qua? Đã trợ giúp Đan Tông hơn mười năm, lúc đầu khi vị tiền bối đó lấy ra bức chân dung, đã làm lão phu phát hoảng.
Vấn Luyện Tử nhớ lại tình cảnh lúc trước liền nơm nớp lo sợ, dù sao thì, nếu biết Cương Ma chính là trưởng lão Đan Tông, chỉ sợ rằng vị cường giả này sẽ trút giận lên đầu Đan Tông. Đến lúc đó, Đan Tông sao có thể chống đỡ nổi công kích của cường giả cương thần?
Lôi Cường thản nhiên cười đáp:
– Mấy năm nay ta bế quan tu luyện, đúng rồi, những cường giả cương thần đó sao lại biến mất?
– Điều này, lão phu cũng rất nghi hoặc, ta đã phái người đi tra hỏi Thần Tông một phen, nói là hai vị tiền bối đó không từ mà biệt. Không chỉ Thần Tông, đến cả các giới khác cũng vậy, mười vị cường gia cương thần, thật không biết người trêu chọc thế nào.
Vấn Luyện Tử thở dài đáp.
Bỗng nhiên, ánh mắt Vấn Luyện Tử đổi khác nhìn chằm chằm Lôi Cương nói:
– Lưu trưởng lão, việc biến mất của những người này thật không liên quan gì đến ngươi?
Lôi Cương cười khổ liên tục, lắc lắc đầu.
– Theo như suy đoán của lão phu và lão già Thần, mấy cường giả này chắc là do hai nguyên nhân: Một, thế lực phía họ có việc gấp triệu về, hai, chính là bị cao thủ thế lực khác xóa bỏ. Có điều, khả năng thứ hai có lẽ lớn hơn cả, dù sao thì họ rời đi cũng không từ mà biệt à. Hơn nữa bọn họ còn rất xem trọng mấy tiểu tử tư chất không tồi, nhưng chưa đưa đi. Cho nên, chắc là có thế lực mạnh hơn hơn nhúng tay vào, mà những cường giả này chắc chắn đến từ Vô Thượng Giới, ài…
Vấn Luyện tử lắc đầu thở dài nói, nhắc đến Vô Thượng Giới, thần tình Vấn Luyện Tử có chút cô tịch.
Lôi Cương liếc nhìn Vấn Luyện Tử, trong lòng suy đoán Vấn Luyện Tử chắc là có chút quan hệ với Vô Thượng Giới. Có điều Vấn Luyện Tử không nói, Lôi Cương cũng sẽ không hỏi. Lúc này, điều khiến Lôi Cương hoang mang là, rốt cuộc ai đã đánh gục mười vị cường giả cương thần này? Là vì giúp mình sao? Hay giữa hai thế lực có tranh chấp?
Thở ra một hơi uế khí, Lôi cương không nghĩ nhiều nữa. Đã biến mất rồi, thì cũng đỡ phải huy động phân thân thổ hành để đánh, không bằng đi tu luyện phân thân khác. Trong lòng đã có dự định, lập tức, Lôi Cương hỏi:
– Trưởng lão, không biết ngươi mấy năm nay có luyện chế được tiên dược khác không?
– Mộc Nguyên Đan! Có điều, hai đan dược Kim, Thủy ước chừng phải muộn một chút, liên tiếp luyện chế ra Thổ Linh Đan, Mộc Nguyên Đan giúp ta có chút đột phá về luyện đan, lão phu còn muốn nhân cơ hội này đề cao một chút.
Vấn Luyện Tử chậm rãi nói, hữu thủ hiện ra một bình ngọc phỉ thúy to bằng nắm tay đưa cho Lôi Cương.
Lôi Cương nhận lấy, thần thức quét qua bên trong, liền cảm thụ được một dòng linh khí thuộc tính Mộc dồi dào, Lôi Cương kìm nén sự vui mừng và kích động trong lòng lại, thấp giọng nói:
– Đa tạ trưởng lão, không biết trưởng lão có biết Hỗn Mộc Chi Nguyên ở nơi nào không?
– Hỗn Mộc Chi Nguyên?
Vấn Luyện Tử ngẩng đầu nhìn Lôi Cương nghi hoặc hỏi, trong mắt thoáng lóe lên, nhưng rất nhanh liền biến thành thần sắc bất đắc dĩ và kiêng kỵ. Đối với người luyện đan mà nói, Hỗn Mộc Chi Nguyên có sức mê hoặc nhất, dù sao nếu có Hỗn Mộc Chi Nguyên thì loại dược thảo nào cũng có thể bồi dưỡng ra, hơn nữa lại cực kỳ có lợi cho việc luyện đan.
Lôi Cương gật đầu.
– Lưu trưởng lão, không gian của Hỗn Mộc Chi Nguyên nguy hiểm trùng trùng à. Lúc còn trẻ lão phu đã có may mắn theo sư tôn đến đó, vậy mà suýt nữa là mất mạng rồi.
Vấn Luyện Tử than thở. Nhưng lão chợt nghĩ đến cái gì đó, cười khổ nói:
– Lão phu hồ đồ, với tu vi của Lưu trưởng lão, Hỗn Mộc Chi Nguyên chắc không thành vấn đề. Có điều, Lưu trưởng lão, không biết lão phu đi…
.
– Thái thượng trưởng lão, tại hạ lần này đến Hỗn Mộc Chi Nguyên có chút việc, nếu trong đó có gì phiền phức thì…
Lôi Cương cười nhạt, Vấn Luyện Tử đã muốn đi thì để hắn đi, sợ rằng nhìn thấy Hỗn Mộc Chi Nguyên, Vấn Luyện Tử cũng sẽ không mặt dày mà đòi hỏi. Có điều, đối với việc bản thân luyện chế phân thân Mộc hành lại có chút rắc rối, Lôi Cương không thể không hòa hoãn từ chối.
– Lưu trưởng lão, lão phu đi chỉ là muốn mượn linh khí thuộc tính Mộc lĩnh ngộ đạo lý luyện đan, những cái khác lão phu đều không cần, được không?
Vấn Luyện Tử cho rằng Lôi Cương sợ hắn lấy gì trong Hỗn Mộc Chi Nguyên, vội vàng nói.
Lôi Cương ngạc nhiên, thấy Vấn Luyện Tử như vậy, Lôi Cương cũng không tiện nói gì nhiều, liền gật đầu nhận lời.