Sau khi cắn nuốt xong thú anh của cự hổ này, Lôi Cương trực tiếp ngồi xếp bằng xuống hấp thu thú anh của thần thú hỗn độn thiên cấp, những năm gần đây, Lôi Cương cắn nuốt không ít thú anh của thần thú hỗn độn Thiên cấp. Đây không thể nghi ngờ chính là liều thuốc bổ nhất đối với hắn, mỗi khi cắn nuốt một thú anh có thể làm cho Lôi Cương cường hóa mấy phần, hơn nữa, từ việc đánh chết nhiều Thần Thú như vậy, Lôi Cương phát hiện Thần Thú cùng nhân loại bất đồng, bọn họ có nhóm chuyên tu của riêng mình, bọn họ tuy là có lĩnh ngộ những hành khác, nhưng bọn họ chỉ biết vận dụng một hành mạnh nhất kia mà thôi, bọn họ đem lực lượng của mấy hành còn lại dung nhập vào hành mạnh nhất đó khiến uy lực của nó tăng thêm gấp bội, nói cách khác việc lĩnh ngộ mấy hành còn lại là để phụ trợ bọn họ chuyên tu một nhóm kia, cái này cũng không làm thực lực của bọn họ giảm xuống, ngược lại làm bọn họ cường đại hơn, điều này cũng cùng với thiên phú của Thần Thú có quan hệ rất lớn.
Ước chừng mất ba ngày Lôi Cương mới hấp thu hết được lực lượng tinh thuần trong thú anh này, hắn cảm thấy lực lượng của bản thân được tăng cường rõ rệt, cơ bắp bành trướng, hai tay Lôi Cương cũng khôi phục như cũ, thân thể khôi ngô của Lôi Cương lộ vẻ cường tráng hơn, nhìn thân thể mình, Lôi Cương cười khổ một phần, ánh mắt rơi lên trên người kim hổ khổng lồ, trong mắt vừa động, nếu như không phải là bởi vì giới chỉ trữ vật không cách nào mở ra thì Lôi Cương lúc này đã sớm trở thành cự phú, những Thần Thú hỗn độn Địa cấp, Thiên cấp này ở bên ngoài cực kỳ được hoan nghênh, cơ hồ cả người trên dưới, trong ngoài đều là bảo, Lôi Cương lúc này không thể không nổi lên ý nghĩ muốn thu lấy da lông của kim hổ này, dù sao, Lôi Cương cũng không muốn cả ngày thân thể trần truồng đi giao thiệp với Thần Thú ở đây.
Một ngày sau, Lôi Cương mặc một bộ quần áo đơn sơ màu vàng kim tựa như chiến giáp lòe lòe tỏa sáng, đây chính là do da lông của kim hổ chế thành, sau đó, Lôi Cương bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, cách ước hẹn trăm năm với Minh Lôi còn có mười một năm, Lôi Cương muốn trong mười một năm này tăng lên một cấp bậc, cũng muốn đem cốt hài dung hợp nhiều hơn.
– Ca ca……… Huyễn Huyễn cũng muốn có một bộ y phục tỏa sáng như ngươi vậy.
Đang khi Lôi Cương chuẩn bị rời đi thì bên tai truyền đến thanh âm non nớt của Huyễn Huyễn kia, Lôi Cương hơi chậm lại, phát hiện Huyễn Huyễn đã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh mình, hai mắt đáng thương ba ba đang nhìn mình, Lôi Cương khóe miệng vừa nhếch, y phục này là do Lôi Cương tùy tiện biến thành, hơn nữa còn là không có tay, mà lúc này Huyễn Huyễn hẳn là cũng muốn, điều này làm Lôi Cương im lặng, thân hình của Huyễn Huyễn nhỏ như thế, xuyên cái này…….. Có chút lộ ra vẻ chẳng đâu vào đâu, nhưng Lôi Cương cũng không tiện cự tuyệt, dù sao, trong mấy chục năm qua hắn có thể bình an vượt qua mọi hiểm nguy, không thể không nói đến công của Huyễn Huyễn, cơ hồ mỗi một lần Huyễn Huyễn xuất hiện, cũng đều làm Thần Thú kinh sợ thối lui, ngay cả hỗn độn Thiên cấp Thần Thú cũng không ngoại lệ, mà đây cơ hồ là lần đầu tiên Huyễn Huyễn mở miệng đòi thứ gì đó với Lôi Cương, Lôi Cương như thế nào có thể cự tuyệt được? Chỉ đành phải cứng đầu đáp ứng.
Sau đó, Lôi Cương vừa hao tốn một ngày công phu, chế luyện cho Huyễn Huyễn một bộ xiêm y không có tay, Lôi Cương dung bộ lông của kim hổ chế luyện mà mà thành, tuy là có chút thô tháp, nhưng cũng có mấy phần hình tượng. Lúc này Huyễn Huyễn mặc vào kim y, cộng thêm cái đầu to đùng như đầu hổ kia thì nhìn thật giống như một kim đồng tử vậy, nó vui sướng nhìn bộ xiêm y với khuôn mặt tươi cười, sau đó, đôi mắt to chăm chú nhìn Lôi Cương, nói:
– Ca ca, cám ơn ngươi vì Huyễn Huyễn làm quần áo đẹp mắt như vậy.
Lôi Cương thấy vậy, tràn đầy thương yêu muốn đi vuốt ve cái đầu to của Huyễn Huyễn, nhưng lúc cơ hồ chạm tới đỉnh đầu của Huyễn Huyễn thì ngừng lại, Lôi Cương trong mấy chục năm nay có mấy lần quên mất tiêu, đưa tay vuốt ve Huyễn Huyễn, nhưng cuối cùng là lập tức liền bị rơi vào ảo cảnh, điều này làm Lôi Cương hết dám âu yếu nó luôn.
Huyễn Huyễn liếc nhìn Lôi Cương, suy nghĩ chốc lát, hắn khẽ điểm hạ lên tay phải của Lôi Cương, sau đó nói:
– Ca ca, ngươi sờ đầu Huyễn Huyễn đi, sẽ không tiến vào trong ảo cảnh nữa đâu? Hơn nữa, bất kỳ ảo cảnh nào đối với ca ca đều vô dụng cả. Bởi vì ngươi đã có được sự công nhận của Huyễn Huyễn.
Lôi Cương nghe vậy sắc mặt thoáng lặng, khi Huyễn Huyễn chạm tới tay của hắn, Lôi Cương cảm nhận được một cỗ cảm giác khó hiểu, cảm giác này làm Lôi Cương đều không thể nói rõ, hắn thử dò xét, chạm vào đầu Huyễn Huyễn, phát hiện quả thật là không có tiến vào trong ảo cảnh, điều này làm Lôi Cương có chút ngây dại ra, không nghĩ tới một bộ y phục sẽ làm cho Huyễn Huyễn công nhận hắn, bất quá, Lôi Cương cũng biết điều này cùng với việc hắn khiến Huyễn Huyễn có cảm giác thân thiết có rất lớn liên hệ, hơn nữa, những năm này chung đụng, Huyễn Huyễn đã cùng Lôi Cương kết được tình hữu nghị nhất định.
– Ừ, cám ơn Huyễn Huyễn, còn có mười một năm nữa là chúng ta có thể đi ra ngoài, ca ca muốn đi khiêu chiến những Thần Thú này.
Lôi Cương sờ sờ cái đầu hổ của Huyễn Huyễn nói.
Huyễn Huyễn gật đầu nói:
– Ừ, Huyễn Huyễn sẽ đi theo ca ca, ca ca đi đi.
Ngay sau đó, Lôi Cương bắt đầu tìm kiếm mục tiêu, trui luyện.
Có Huyễn Huyễn tồn tại, Lôi Cương thoải mái đi khiêu chiến thần thú cường đại ở Thú Hoàng Tinh. Thú Hoàng Tinh được xem là nơi mà cường giả hỗn độn thiên cấp tiến vào cũng chỉ có đường chết, lúc này bị Lôi Cương hoành hành vô trở, những năm gần đây hắn cơ hồ đắc tội với đến sáu trong thập đại thần thú trong, mà hắn cũng không ngừng trui luyện, tăng cường.
Ở năm thứ chín mươi bốn, Lôi Cương đã vận dụng được hai mươi trọng kình.
Ở năm thứ chín mươi chín, Lôi Cương phát huy ra được hai mươi mốt trọng kình.
Lôi Cương tuy là biết uy lực của dung hợp trọng kình, nhưng chỉ có phát huy ra nhiều trọng kình hơn thì mới có thể làm dung hợp trọng kình cường đại hơn, dù sao, dung hợp trọng kình là thành lập ở trên trọng kình.
Lúc này, Lôi Cương ngồi xếp bằng ở trên thi thể của một thần thú hỗn độn Thiên cấp khổng lồ, hấp thu xong lực lượng của Thú Anh, những năm này cắn nuốt lực lượng ẩn chứa trong Thú Anh đủ để so với cả trăm vạn viên Hồn Châu, mà Lôi Cương đã đạt đến một tầng thứ cực cao, cụ thể bao nhiêu, chỉ có chờ sau khi giải trừ phong ấn mới có thể biết được.
bộ xiêm y do da lông kim hổ chế thành mà hắn khoác đã bị nhuộm thành màu kim đỏ, Lôi Cương tuy là phong ấn tu vi, thế nhưng sát khí cùng với uy nghi ẩn chứa trên khuôn mặt so với trăm năm trước thì có sự khác biệt về bản chất, trăm năm sau Lôi Cương cường đại hơn, còn có một phần cảm giác uy nghiêm mạc thị thiên hạ, hắn tóc đen phủ qua vai, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn như giao long, tựa như một vị Chiến thần.
Ba ngày sau, hắn mở hai mắt ra, nhìn bầu trời, lộ ra trầm ngâm vẻ, sau đó hắn thở nhẹ một tiếng nói:
– Huyễn Huyễn.
– Ca ca, thế nào?
Một đạo quang mang kim sắc thoáng hiện, Huyễn Huyễn xuất hiện ở bên cạnh Lôi Cương.
– Huyễn Huyễn, đã là năm thứ một trăm rồi, cũng là lúc ca ca rời đi, khi ca ca rời đi còn có vị cao thủ cường đại, ngươi không thể để cho hắn biết được sự tồn tại của ngươi, nếu không sẽ có chút phiền toái, ngươi có thể che dấu không?
Lôi Cương thần sắc nghiêm túc nói, sự tồn tại của Huyễn Huyễn Lôi Cương không muốn cho Minh Lôi biết.
– Không quan trọng, chỉ cần Huyễn Huyễn không muốn gặp người khác, người khác cũng nhìn không thấy Huyễn Huyễn.
Huyễn Huyễn khuôn mặt tự tin nói.
– Ý, thi thể của những Thần Thú hỗn độn Thiên cấp này lưu ở đây quá mức đáng tiếc. Hơn nữa, ta phát hiện hình như thi thể của thần thú do ta đánh chết đều biến mất mà không giải thích được, không biết là có phải bị những thần thú khác cắn nuốt hay không.
Lôi Cương gật đầu một cái, nhìn thi thể dưới mặt đất thở dài nói, hắn bất đắc dĩ chí cực, thi thể của Thần Thú hỗn độn Thiên cấp này cả người đều là bảo, tài phú lúc này không cách nào mang đi làm Lôi Cương rất là đau lòng.
Huyễn Huyễn nghe vậy, chân mày cau lại, lộ ra một phần nụ cười. Đột nhiên, ánh mắt của nó hơi đổi, đại mắt nhìn về phía trước, đột nhiên nói:
– Có người đến, ca ca Huyễn Huyễn sẽ đi theo ngươi.
Lôi Cương còn chưa phản ứng, phát hiện Huyễn Huyễn đã biến mất vô ảnh vô tung, mà một Đạo Hư ảnh hiện lên ở trước người Lôi Cương, chính là Minh Lôi.
Sau khi Minh Lôi hiện lên, ánh mắt của hắn quét nhìn bốn phía, sau đó, quan sát Lôi Cương, trong mắt vẫn tĩnh lặng như thường, thanh âm không có chút nào tình cảm nói:
– Không tệ, xem ra trong trăm năm nay ngươi đã dung hợp rất nhiều, hơn nữa cũng mạnh lên không ít, chuẩn bị một chút, chúng ta đến nơi mà ngươi lịch lãm tiếp theo.
Lôi Cương sửng sốt, ngay sau đó, hắn vội vàng nói:
– Tiền bối, có thể hay không giải trừ phong ấn?
– Không được, một khi giải trừ những cố gắng trước đây của ngươi cũng sẽ uổng phí, được rồi, đi thôi.
Minh Lôi bình thản nói, vung tay hữu lên, mang theo Lôi Cương cấp tốc rời đi.